Thèm Thương

Chương 61: Dự tiệc




“Đã lâu không gặp! Giám đốc Trần cũng đến đây đấu giá à?” Mạnh Đình theo phép lịch sự chào hỏi.

“Tôi có dự án mới, nên cũng đến đây. Thứ tôi không ngờ là anh cũng xuất hiện ở đây đấy!” Trần Lập đáp lời, tiện thể nói ra điều bản thân thắc mắc.

Mạnh Đình khẽ cười, nói:

“Công ty con của tôi mới lập, nên cũng cần mảnh đất này.”

Mạnh Đình nói rồi thì liếc nhìn An Ninh đanh đứng phía sau Trần Lập. Gương mặt cô hiện rõ nét lo lắng, đôi lúc sẽ nhìn thẳng vào hắn, đôi lúc lại như muốn né tránh.

“Lần này chúng ta phải cạnh tranh rồi. Thôi thì để xem ai là người may mắn nhé!” Trần Lập cười nói.

Mạnh Đỉnh khẽ gật đầu, nhìn An Ninh một cái rồi cũng đi đến nơi khác trò chuyện. Đợi lúc hắn đi, Trần Lập lập tức thu lại vẻ mặt tươi cười vừa rồi, lấy điện thoại gọi cho ai đó.

“Mời các đại diện tiến vào vị trị, năm phút nữa sẽ tiến hành buổi đấu giá. Nhắc lại, mời các đại diện tiến vào vị trí, năm phút nữa sẽ tiến hành buổi đấu giá.” Ban tổ chức thông báo.

Mấy chốc các vị đại diện đã có mặt tại vị trí được bày bố sẵn. Đoàn người của Vãn Mạnh Đình được xếp ngồi gần nhóm người Trần Lập.

Buổi đấu giá bắt đầu. Trước khi vào buổi đấu giá, các thủ tục cơ bản được thực hiện.

Nhưng chỉ vừa công bố mức giá khởi điểm, thì bên ngoài đã nghe được tiếng ồn ào. Chưa đầy hai phút, một đám côn đồ đã bước vào bên trong, liên tục đập phá. Đám người có mặt ở đó đứng nép vào nhau, bảo vệ xuất hiện, nhưng cũng bị đánh dẫn đến thương tích đầy mình.

Cho đến khi nghe tin cảnh sát đến, cũng gần ba mươi phút sau thì bọn côn đồ mới chịu giải tán. Cả buổi đấu giá trở thành một đống hỗn độn. Vì vậy việc đấu giá bị hoãn lại, tất cả giải tán.

Trước khi đi, Trần Lập gọi Mạnh Đình lại. Cậu ta nói:

“Lâu ngày không gặp, hay là tôi mời cậu ăn tối nhé!”

Tuy Trần Lập ngỏ lời mời ăn uống nhưng Mạnh Đình biết rõ đây chẳng phải ý tốt gì cả. Nhưng hắn vẫn quyết định đồng ý:

“Đi thì đi, nhưng cậu dẫn theo nhân viên của mình, tôi dẫn theo nhân viên của tôi. Chúng ta làm một buổi tiệc nhỏ đi.”

Nhận thấy yêu cầu này cũng không có gì quá đáng, Trần Lập gật đầu đồng ý.

Nhưng thật ra Mạnh Đình biết Trần Lập đang muốn gì. Đám người vừa rồi đến gây rối chính là của Trần Lập gọi đến. Vì ngay từ đầu cậu ta đã nhắm kĩ đối thủ, và chắc chắn bản thân sẽ có được khu đất này. Nhưng nào ngờ sự xuất hiện đột ngột của Mạnh Đình khiến hắn buộc phải suy nghĩ lại.

Sau khi giở thủ đoạn khiến buổi đấu giá hoãn lại, việc tiếp theo của Trần Lập chính là tìm đến Mạnh Đình để thương lượng.

Mạnh Đỉnh biết rõ, nhưng hắn vẫn muốn đi, vì trong buổi gặp mặt đó sẽ có An Ninh. Lần này cứ xem như Mạnh Đình vì nể mặt An Ninh nên mới nhận lời.

“An Ninh, em đưa cho anh tập hồ sơ hôm qua, anh xem lại…”

“Á…” An Ninh chỉ quấn một cái khăn tắm trên người hét lên khi có sự xuất hiện của anh đồng nghiệp nọ.

Anh ta tự tiện không gõ cửa, ngược lại khi nhìn thấy An Ninh cũng chẳng quay mặt tránh né. Ánh mắt gã ta ánh lên dục vọng, rồi lại chợt giật mình khi An Ninh chạy vội vào nhà tắm, đóng cửa lại. Từ bên trong cô vọng ra:

“Anh mau đi ra ngoài cho tôi!”

“Anh… anh xin lỗi nhé! Anh đi ra ngay!” Nói rồi gã đó đi ra bên ngoài.

An Ninh hé cửa, thấy không có ai mới dám bước ra chốt cửa thay quần áo.

Cô trang thủ cho An Nhiên ngủ sớm. Vì tầm bảy giờ tiệc mới bắt đầu. Nên trong lúc cô đi, có thể để An Nhiên ngủ ở đây, cô cũng sẽ tranh thủ về sớm cùng con.

An Ninh diện đồ cùng đồng nghiệp đến dự tiệc. Cô theo sau cả đám người, nhìn không khí tiệc tùng lại nhớ đến những năm tháng trước đây bị bọn người Tạ Nhan và Mạnh Đình lăng mạ. Cô thở dài, đứng một góc bấm điện thoại.

Lúc này Mạnh Đình thấy cô, định tiến đến gần nhưng Trần Lập gọi lại. Anh đồng nghiệp ban chiều đi đến, đưa cho An Ninh một ly rượu, thiện chí nói:

“Cho anh xin lỗi chuyện lúc chiều! Anh vô ý quá.”

An Ninh nhăn mặt, ngượng ngùng đáp:

“Không có gì, mong sau này anh giữ ý tứ một chút là được.”

“Vậy em tha lỗi cho anh nhé!”

An Ninh gật đầu. Nhưng tên đó vẫn chưa muốn buông tha, đẩy ly rượu về phía cô, thúc giục:

“Uống với anh một ly, xem như hòa giải nhé!”

Đang lúc muốn riêng tư mà tên này lại đến quấy rầy, An Ninh đành uống cho thật nhanh để đuổi gã đi.

Từ phía xa, Mạnh Đình đi lại.

“Hai người là gì của nhau?”

“Chỉ là đồng nghiệp thôi.” Gã ta đáp.

“Vậy sao? Tôi là người quen thân của cô ấy, chúng tôi muốn nói chuyện riêng.” Mạnh Đình nhìn hắn đầy vẻ sắc lạnh.

Tên nọ liếc liếc mắt nhìn An Ninh rồi đi đến vị trí cách đó hai cái bàn.

“An Ninh, lâu rồi không trò chuyện đàng hoàng. Nếu em chấp nhận cùng tôi đi ăn tối, tôi sẽ nhường khu đất đó lại. Chắc chắn em sẽ lập được công.”