An Nhiên được Mạnh Đình đưa đến bệnh viện kịp lúc để băng bó vết thương và nghỉ ngơi.
Tối hôm qua, An Nhiên thức dậy giữa nên nhớ mẹ. Nhưng đến lúc thức giấc, lại không thấy mẹ đâu. Cô bé leo xuống giường tìm, không may lại đập đầu vào cạnh bàn. An Ninh có đưa đứa bé đi kiểm tra rất kĩ. Tuy nhiên vết thương không quá nghiêm trọng, phần đầu chỉ bị xây xát ngoài da, nhưng vẫn cần theo dõi thêm.
Lúc này An Ninh ngồi bên cạnh, còn Mạnh Đình thì đi tính tiền viện phí. Cô ngồi nhìn con mình đang nhắm mắt ngủ, nghĩ đến đứa bé chỉ mới gần ba tuổi đã phải chịu cơn đau và hoảng sợ như vậy, An Ninh gục đầu tự trách.
“Mẹ xin lỗi Nhiên Nhiên, mẹ thật tệ. Nhiên Nhiên nhanh khỏe, đừng giận mẹ nha!”
Cô thì thầm với bé con của mình không để ý Mạnh Đình đang đứng phía sau quan sát bọn họ. Được một lúc, hắn mới chịu tiến đến gần cô. Mạnh Đình chìa tay về phía cô, trên đó là hai hộp cháo, một hộp cho cô, hộp còn lại cho An Nhiên, trên tay hắn còn có một hộp cho chính mình.
“Ăn đi, tôi biết em đói.”
An Ninh cầm lấy, lại quay sang nhìn con gái.
“Em ăn đi, cháo này không phải mua bên ngoài đâu. Tôi đã gọi về nhà nhờ người làm giúp. Tí An Nhiên thức dậy, rồi cho bé ăn. Tôi có dặn người ta làm riêng phần cho trẻ em.” Mạnh Đình tận tâm giải thích, vì sợ An Ninh nghĩ đây là cháo mua bên ngoài mất vệ sinh nên không chịu ăn.
Bất giác An Ninh cong nhẹ môi như thể đang cười. Mạnh Đình bắt được đúng khoảnh khắc ấy, rồi lại một giây sau đã lụi tàn. An Ninh mở hộp cháo ra, chỉ im lặng ăn. Mạnh Đình cũng vậy, nhưng vừa ăn vừa nhìn An Ninh.
“Anh về đi, chẳng phải trước đây anh rất bận sao?” An Ninh chủ động nói chuyện với hắn, đây là lần hiếm hoi.
Mạnh Đình vui lắm, dẫu biết ý tứ của cô là muốn đuổi người, nhưng hắn vui ở chỗ An Ninh để ý đến hắn, nên mới biết hắn rất hay bận rộn.
“Hôm nay công ty không có việc, tôi ở đây cùng em. Nếu em mệt thì về khách sạn nghỉ ngơi đi, tôi sẽ canh An Nhiên thức giấc rồi cho bé ăn.”
Đương nhiên, trước đề nghị này An Ninh bác bỏ. Dù sao trong tâm trí, đây không phải con hắn, dẫu có đối tốt bao nhiêu nhưng khi lên cơn điên thì chẳng ai biết được. An Ninh vẫn sợ.
“Không cần. Anh nên về nhà để nghỉ ngơi mới phải. Đây là con của tôi, tôi sẽ tự lo.” An Ninh đáp.
“Nhưng tôi không mệt. An Ninh… cho tôi ở đây chăm sóc hai người nhé?” Mạnh Định mặt dày năn nỉ được ở lại chăm cả mẹ lẫn con. Dù sao hắn cũng không yên tâm để An Ninh một mình, sợ cô sẽ kiệt sức mà xỉu mất.
Trước nay cơ thể cô khá yếu, không hoàn toàn mạnh khỏe. Huống hồ tối qua cô đã rất lao lực, nếu còn thế này chỉ sợ sẽ đổ bệnh.
Nhưng cô không quan tâm, bởi đây là con gái của cô. An Ninh muốn bé con khi mở mắt, người đầu tiên nó thấy sẽ là cô.
“Anh mà ở đây một chút nữa đồng nghiệp của tôi đến đây thì thế nào?” Cô lấy lí do này để đáp trả yêu cầu của hắn.
“Em có thể nói chúng ta từng là bạn.”
“Điên à? Họ biết tôi thân thiết với công ty đối thủ sẽ đuổi cổ tôi đấy. Anh đi về đi.” An Ninh lên giọng, tất cả đều chỉ muốn đuổi người.
Lúc tôi ôm đứa bé khỏi khách sạn cùng em, thì bọn họ không thấy sao? Mạnh Đình suy nghĩ.
Trong lúc hai người đang lời qua tiếng lại thì An Nhiên tỉnh dậy. Vừa mới tính thôi nó đã đưa tay lên đầu, nhăn mặt vì đau và khó chịu với cái băng trắng ở đấy.
“Nhiên Nhiên, con còn đau phải không? Mẹ thương, mẹ thương Nhiên Nhiên.”
“Mẹ…” An Nhiên khẽ kêu một tiếng.
Mạnh Đình đứng sau lưng nhìn hai mẹ con mà trong lòng vui vẻ. Bé An Nhiên rất đáng yêu, ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Nhìn bé đau, không rõ tại sao trong tim Mạnh Đình lại nhói. Hắn ước rằng đây là con gái của mình, hắn nhất định sẽ yêu thương và cho nó tất cả những gì hắn có. Nhưng dù vậy, miễn là con của An Ninh, Vãn Mạnh Đình cũng sẽ yêu thương.
“Nhiên Nhiên còn đau không?”
“Nhiên Nhiên khó chịu, Nhiên Nhiên đói.”
“À đói sao? Để mẹ lấy cháo cho Nhiên Nhiên ăn nhé!”
Mạnh Đình xông xáo chạy đến, mở hộp cháo đưa cho An Ninh. Cô tiếp nhận lấy, cho bé ăn.
Vừa làm, An Ninh vừa nói:
“Anh về được rồi! Cảm ơn!”
Nhận ra trong lời nói của An Ninh đã có điểm nhẹ nhàng hơn, không còn lạnh tanh và vô cảm như trước kia. Dẫu có chút ngượng ngùng nhưng Mạnh Đình đã rất ấm lòng. Ít nhất An Ninh đã có chút chú ý, có chút để tâm đến hắn.
Mạnh Đình định sẽ về nhà, xử lí chút việc đến chiều lại vào đây thăm An Nhiên, tiếp đó là phụ giúp An Ninh trông con, để cô nghỉ ngơi.
Nào ngờ hắn chưa kịp đi thì đã bị người gọi lại.
“Chú… Nhiên Nhiên… chú.” An Nhiên gọi hắn. Đứa bé này nói cái gì cũng thêm hai chữ Nhiên Nhiên vào trong đáng yêu làm sao.
Cảm nhận mình được chào đón, hắn quay lại hớn hở ngồi bên cạnh bé con.
“Nhiên Nhiên thích chơi với chú sao?”
“Nhiên Nhiên chơi, khì khì khì…” Đứa nhỏ cười te tét, vỗ vỗ tay.
Mạnh Đình và An Ninh ngồi bên cạnh bất giác mỉm cười. Có lẽ, đây chính là bức tranh gia đình ba người đẹp nhất, dẫu vẫn chưa chính thống.