Ăn xong, hắn lái xe về lại công ty, còn An Ninh thì tự gọi xe về nhà. Một ngày đi tìm việc thì việc chạy trốn, đến lúc không cần thì việc lại tìm mình. An Ninh cảm thấy nực cười, cũng không biết nên vui hay nên buồn. Không biết từ bao giờ, đồng tiền lại có sức nặng lớn với cô như vậy. Có thể vì nó mà An Ninh bất chấp bị người ta sỉ nhục, cười cợt nhưng cũng đành cười trừ cho qua. Danh dự của một con người, từ lúc nào đã bị chà đạp bởi những tờ giấy với các chữ số xa xỉ như vậy?
Sáng hôm sau, cô chọn quần áo phù hợp đến địa chỉ công ty. Mạnh Đình đã nhờ trợ lí giới thiệu công việc cho cô. Từ lúc đến đây, cô vẫn chưa được gặp mặt của hắn.
“Em xem thử một số sổ sách quan trọng, hồ sơ này nữa. Chủ tịch nói hôm nay bận, trưa mới đến công ty. Nên trước hết em cứ làm quen đi đã.” Trợ lí Phá Minh Trì dặn dò vài điều.
Vì không hứng thú với công việc này nên An Ninh cũng chẳng xông xáo nổi. Cô vẫn im lặng gật đầu tỏ ý đã hiểu. Nhưng anh trợ lí không vì thế mà cảm thấy khó chịu, anh vẫn thân thiện bắt chuyện.
“Em tên An Ninh phải không? Nếu đã có kinh nghiệm thì việc này không quá khó khăn, cố lên nhé. Tuy sếp hơi nóng tính một chút nhưng sẽ quen dần thôi.” Tranh thủ làm quen, Phá Minh Trì còn truyền bá sự nóng nảy của Mạnh Đình cho An Ninh nghe.
“Vâng, tôi sẽ cố gắng.” An Ninh đáp.
“Phải rồi, em có quan hệ thân thiết với sếp không vậy? Mấy hôm trước tuyển nhân sự gắt gao lắm, ai cũng không vừa ý.”
An Ninh nghe đến hai từ “quan hệ” thì chột ạ lắm. Cô cố gắng tìm ra một lí do hợp lí, cũng là để đuổi anh ta đi. Cô nói:
“Không quan hệ gì lắm. Chắc là sếp thấy được ưu và nhược điểm của tôi thôi. Cảm ơn anh đã quan tâm.”
Cả hai trò chuyện được mấy câu thì ai làm việc nấy. An Ninh thở phào nhẹ nhõm, ngồi vào bàn xem mấy xấp tài liệu.
Đến giờ trưa thì Mạnh Đình trở về văn phòng, gọi An Ninh vào gặp.
“Thế nào? Tốt chứ người đẹp?”
Nghe cách gọi của anh ta khiến cô hoảng hồn. Ở văn phòng có thể tùy tiện như vậy sao? Cô sợ nhất là bị người ta dị nghị ngay trong môi trường làm việc. Bởi vì cô… đã từng bị như thế. Tất cả đều đến từ ngoại hình của mình, cô cảm thấy không vui vẻ bởi một cơ thể thu hút.
“Tôi cảm thấy tốt, chủ tịch.” An Ninh trầm giọng.
Hắn đi lại khóa cửa phòng, An Ninh thấy có chuyện chẳng lành nên nhìn hắn không rời. Ánh mắt ấy lọt vào tầm ngắm của Mạnh Đình, nhưng hắn không quan tâm. Hắn tiến lại gần, áp sát vào cơ thể của cô. Không dám phản kháng hay né tránh, An Ninh bất động chỉ có hai tay là để ở trước ngực, phòng trường hợp bất trắc.
Từ bên dưới, bàn tay đưa lên nâng cằm An Ninh. Cô có thể cảm nhận được cơ thể đang căng cứng và cả người run lên.
“Sao hả? Mới có mấy tiếng mà thay đổi cách xưng hô nhanh thật.” Cánh tay chạm vào thắt lưng, dứt khoát kéo mạnh một lực khiến nó áp sát vào người hắn, tạo nên đường cong rõ rệt.
“Anh bảo em học việc mà, em phải học cho tốt chứ nhỉ?” An Ninh tươi cười, dùng giọng điệu khẽ khàng để tự giải vây.
“Học thì giỏi, nhưng câu dẫn tôi em còn làm giỏi hơn nữa.” Dứt câu, hắn vỗ vào mông An Ninh một phát, sau đó quay lại bàn làm việc vắt chân lên, tiếp tục nói:
“Hôm nay em cứ tập làm quen, trong công việc tôi rất khó khăn nên em đừng giở trò với tôi.”
Hắn lên giọng cảnh cáo, sợ An Ninh quá phận, làm việc sơ sài sẽ ảnh hưởng đến công việc của hắn.
“Em đã rõ.” An Ninh cúi đầu trả lời, vô cùng dịu dàng.
“Tốt lắm! Tối nay đến nhà tôi.”
“Vâng!”
“Ra ngoài đi.”