Then Came You

Chương 3




Cùng chuyến đi đến Raiford Park, Alex còn đến nói lời chào buổi sáng với Penelope và bố mẹ cô. Dù là với tiêu chuẩn của bất kỳ ai, người điền chủ và phu nhân Lawson cũng là một cặp kỳ cục. George là một học giả, bận rộn với những cuốn sách Hy Lạp và Latinh, nhốt mình trong một căn phòng hàng ngày trời liên tục với những con chữ của mình và lệnh cho bữa ăn được mang vào phòng. Ông không có tí hứng thú nào với thế giới bên ngoài. Vì sự vô tâm hoàn toàn đó, ông đã quản lý điền trang và gia sản được thừa kế một cách tồi tệ. Vợ ông Totty là một phụ nữ hấp dẫn, sôi nổi, tất cả đôi mắt tròn và những lọn tóc vàng xoăn bồng bềnh. Bà tôn thờ những câu chuyện ngồi lê đôi mách và những bữa tiệc xã hội, luôn luôn đặt cả trái tim mình vào việc kiếm một đám cưới lộng lẫy cho cô con gái.

Alex có thể hiểu được cách hai người họ sinh ra một đứa trẻ như Penelope. Penelope trầm tĩnh, e thẹn, xinh đẹp là thứ tốt nhất họ kết hợp được. Còn đối với Lily...không có lời nào giải thích được cách cô thòi ra từ gia đình Lawson. Alex không đổ lỗi cho họ vì đã quăng Lily ra khỏi cuộc sống của mình. Nếu không thì sẽ không có yên bình cho bất kỳ ai trong số họ. Anh không nghi ngờ gì cô đã lớn lên nhờ xung đột, rằng cô sẽ can thiệp và chòng ghẹo cho đến khi những người xung quanh cô trở nên phát điên. Mặc dù Lily đã rời khỏi điền trang Middleton sau cuộc chạm trán trên đường đua của họ, Alex vẫn không thể ngừng suy ngẫm về cô. Anh tuyệt đối biết ơn vì cô đã bị ly gián khỏi gia đình. May mắn thì anh sẽ không bao giờ phải chịu đựng sự hiện diện của cô lần nữa.

Phu nhân Totty vui vẻ thông báo với anh rằng những sắp xếp cho đám cưới đang được tiến hành tốt đẹp. Cha xứ tại sẽ đến thăm vào chiều muộn. “Tốt,” Alex đáp lại. “Báo cho ta biết khi ông ấy đến.”

“Ngài Raiford,” Totty nói háo hức, ra dấu tới một chỗ trên ghế sofa giữa bà và Penelope, “ngài sẽ không dùng trà với chúng tôi ư?”

Một cách châm biến Alex chú ý rằng đột ngột Penelope trông như một con thỏ bé nhỏ trước sự hiện diện của một con sói. Anh từ chối lời mời, không có khát vọng phải chịu đựng tràng luyên thuyên về việc trang trí hoa và những thứ linh tinh vớ vẩn của Totty. “Cảm ơn phu nhân, nhưng ta còn những lo lắng kinh doanh để trông nom. Ta sẽ gặp phu nhân ở bữa ăn.”

“Vâng, đức ngài,” cả hai người phụ nữ cùng lầm bầm, một người thì thất vọng còn một người thì che giấu sự nhẹ nhõm một cách kém cỏi.

Khép mình trong thư viện, Alex xem xét một tập tài liệu và sổ sách kế toán đòi hỏi sự chú ý của anh. Anh đáng nhẽ có thể cho phép người quản lý điền trang giải quyết phần lớn những việc này. Nhưng sau cái chết của Caroline anh đã nhận vào nhiều công việc hơn mức cần thiết, muốn thoát khỏi sự cô đơn và những hồi ức. Anh dành phần lớn thời gian trong thư viện hơn bất kỳ căn phòng nào khác trong nhà, tận hưởng cảm giác hòa bình và trật tự tìm thấy được ở đó. Các cuốn sách được xếp theo danh mục và phân loại cùng nhau gọn gàng, đồ đạc được sắp xếp cẩn thận. Thậm chí cả bình rượu trên tủ chén đĩa Ý trong góc cũng được xếp chỗ với độ chính xác hình học.

Không có một hạt bụi ở bất kỳ đâu, không có ở trong toàn bộ khu dinh thự tại Raiford Park. Một đội quân năm mươi người hầu trong nhà để tâm tới điều đó. Ba mươi người khác chăm sóc khoảng đất, vườn tược và chuồng ngựa bên ngoài. Các vị khách luôn luôn kêu lên thích thú với phòng ngoài hình vòm gắn đá hoa cương của dinh thự và sảnh chính tuyệt đẹp có trần nhà mái vòm được khắc các họa tiết và lớp trát khéo léo. Dinh thự có những phòng khách mùa hè và mùa đông, phòng trưng bày dài đầy những tác phẩm nghệ thuật, một phòng ăn sáng, phòng cà phê, hai phòng khách ăn, vô số bộ phòng ngủ và phòng thay quần áo, một căn bếp mênh mông, một thư viện, một phòng trưng bày chiến lợi phẩm săn bắn, một cặp phòng khách đôi khi được gộp thành một phòng vũ hội khổng lồ.

Một hộ gia đình lớn, nhưng Penelope sẽ có khả năng quản lý. Từ khi còn nhỏ, cô đã được nuôi nấng để làm chính xác việc đó. Alex không nghi ngờ rằng cô có thể đảm nhận vị trí phu nhân của trang viên mà không gặp chút khó khăn nào. Cô là một cô gái thông minh, dù cho hơi trầm tư và dễ bảo. Cô vẫn chưa gặp em trai Henry của anh, nhưng nó là một cậu bé có giáo dục, và chắc hẳn họ sẽ đối xử với nhau khá tốt.

Sự im lặng trong thư viện bị phá vỡ bởi một tiếng cốc cốc nhỏ trên cánh cửa.

“Gì vậy?” Alex hỏi cộc cằn.

Cánh cửa hé ra một khe nhỏ, và mái tóc vàng của Penelope xuất hiện. Thái độ quá thận trọng của cô làm anh cáu tiết. Nhân danh chúa, như thể cô xem việc đến thăm anh là một nhiệm vụ nguy hiểm vậy. Anh thực sự đáng sợ đến thế ư? Anh biết đôi khi thái độ của mình có hơi cộc cằn, nhưng anh nghi ngờ mình có thể thay đổi kể cả nếu anh có muốn. “Ừ?” anh yêu cầu. “Vào đây.”

“Đức ngài,” Penelope nói rụt rè. “Em – em muốn được biết cuộc săn có thành công không? Ngài có cảm thấy nó thú vị không?”

Alex nghi ngờ rằng bà mẹ Totty của cô đã bắt cô đi hỏi. Penelope không bao giờ tìm kiếm sự bầu bạn của anh do tự cô muốn cả. “Cuộc đi săn cũng được.” anh nói, gác đống giấy tờ trên bàn sang một bên và quay về phía cô. Penelope nhúc nhích bồn chồn, như thể ánh mắt anh làm cô không thoải mái. “Có vài thứ khá là thú vị đã xảy ra ngày đầu tiên.”

Một nét thích thú lờ mờ chạy qua mặt cô. “Ồ, thưa đức ngài? Ở đó có một tai nạn nào đó ư? Một cuộc xung đột ư?”

“Emcó thể gọi nó như vậy,” anh nói khô khốc. “Ta đã gặp chị gái em.”

Penelope thở dốc. “Lily đã ở đó ư? Ôi, trời ...” Không biết nói gì, cô khép miệng lại và nhìn anh vô vọng.

“Cô ấy khá là khác thường,” tông giọng của Alex xa hẳn cái gọi là lời tán dương.

Penelope gật đầu và nuốt ực. “Thường thì không có cái gọi là nửa chừng với Lily. Người ta hoặc là thích chị ấy khủng khiếp, hoặc...” Cô nhún vai bất lực.

“Phải,” Alex nói khinh thường. “Ta là phe thứ hai.”

“Ô,” trán của Penelope nhăn lại trong một cái cau mày xinh xắn. “Tất nhiên. Cả hai người đều khá là kiên quyết trong quan điểm của mình.”

“Đó là cách nói khéo trong việc diễn tả nó.” Alex nhìn cô chằm chằm thật gần. Việc nhìn thấy hình bóng của Lily trong khuôn mặt ngọt ngào, dịu dàng của Penelope thật đáng sợ. “Chúng tôi đã nói về em,” anh nói đột ngột.

Đôi mắt cô mở tròn e sợ. “Đức ngài, em phải làm rõ rằng Lily không lên tiếng thay cho em hay toàn bộ gia đình.”

“Ta biết điều đó.”

“Điều gì đã được nói giữa hai người?” cô hỏi rụt rè.

“Chị gái em quả quyết rằng ta hẳn phải làm em phát sợ. Ta có không?”

Dưới sự đánh giá lạnh lùng của anh, màu đỏ tràn lên mặt cô. “Một ít, thưa đức ngài.” Cô thú nhận.

Alex cảm thấy sự bẽn lẽn ngọt ngào của cô có phần phát bực. Anh tự hỏi liệu cô có khả năng quát lại anh, liệu cô có bao giờ chỉ trích khi anh làm gì đó khiến cô tức giận không. Khi anh đứng dậy và đi thong thả về phía cô, anh thấy cô vô thức rúm lại. Đi đến đứng cạnh cô, anh đặt bàn tay lên eo cô. Penelope cúi đầu xuống, nhưng Alex nhận thức được hơi thở được nuốt vào nhanh chóng của cô. Bất chợt anh không thể giải thoát trí óc mình khỏi một hình ảnh phiền nhiễu - nhấc Lily lên khỏi nền đất, ôm cơ thể mềm mại của cô trong vòng tay anh. Mặc dù Penelope cao, và đầy đặn hơn chị gái cô, cô vẫn gây ra cái ấn tượng là ẻo lả và nhỏ nhắn hơn nhiều.

“Nhìn ta này,” Alex nói trầm tĩnh, và Penelope tuân theo. Anh nhìn đăm đăm vào đôi mắt nâu của cô. Giống hệt của Lily. Ngoại trừ việc đôi mắt ấy tràn ngập sự ngây thơ sửng sốt, chứ không phải ngọn lửa tăm tối. “Không có lý do gì để lo lắng. Ta sẽ không làm em đau đâu.”

“Vâng, đức ngài.” Cô thì thầm.

“Sao em không gọi ta là Alex?” Anh đã đề nghị cô điều này trước kia, nhưng việc sử dụng tên anh có vẻ khó khăn đối với cô.

“Ô, em...em không thể.”

Với nỗ lực to lớn, anh kìm lại sự nóng này của mình. “Thử đi.”

“Alex,” Penelope lầm bầm.

“Tốt.” Anh cúi đầu xuống và chạm môi anh vào môi cô. Penelope không di chuyển, chỉ chạm nhẹ tay cô vào vai anh. Alex kéo dài nụ hôn, tăng áp lực của miệng anh. Lần đầu tiên anh tìm kiếm nhiều hơn sự chấp nhận ngoan ngoãn của cô. Môi cô vẫn giữ nguyên lạnh lẽo và cứng đờ bên dưới môi anh. Ngay lập tức anh bị bối rối và tức giận khi nhận ra rằng Penelope xem vòng ôm của anh là một bổn phận cô phải chịu đựng.

Nhấc đầu lên, anh nhìn xuống khuôn mặt điềm tĩnh của cô. Cô nhìn giống một đứa trẻ vừa ngoan ngoãn nuốt xuống một thìa đầy thuốc và đang phải chịu đựng dư vị của nó. Trong đời anh chưa từng có một người phụ nào xem việc hôn anh lại vụn vặt đến thế! Đôi lông mày vàng sẫm của Alex nhíu lại cau có. “Chết tiệt, ta sẽ không khoan dung đâu,” anh nói thô lỗ.

Penelope cứng người hoảng sợ. “Đức ngài?”

Alex biết rõ anh nên đóng vai quý ông và đối xử với cô bằng sự kính trọng dịu dàng, nhưng toàn bộ bản tính cường tráng của anh đỏi hỏi một sự đáp ức từ cô. “Hôn lại ta đi,” anh đòi hỏi, và nghiền chặt cô vào cơ thể anh.

Với một tiếng kêu ngạc nhiên, Penelope lách ra và tát vào mặt anh.

Không chính xác là một cái tát. Anh hẳn sẽ chào đón một cái tát mạnh mẽ, mãnh liệt hơn. Cái này giống một cái vỗ nhẹ quở trách vào má anh hơn. Penelope lùi ra cửa và xem xét anh qua đôi mắt đẫm lệ. “Đức ngài, ngài đang thử em trong một khía cạnh nào đó ư?” cô hỏi bằng giọng tổn thương.

Alex nhìn cô một lúc thật lâu, giữ mặt mình bình thản. Anh biết anh đang trở nên vô lý. Anh không nên mong chờ gì đó từ cô mà cô không thể hay không sẵn sàng trao đi. Anh thầm nguyền rủa mình, băn khoăn tại sao anh lại ở trong một tâm trạng xấu xa đến vậy. “Ta xin em thứ lỗi.”

Penelope trao cho anh một cái gật đầu ngập ngừng. “Em cho rằng ngài vẫn còn bị kích thích sau vụ đi săn. Em được nghe bảo rằng đàn ông bị bầu không khí nguyên thủy của những sự kiện như vậy ảnh hưởng rất nhiều.”

Anh mỉm cười nhạo báng. “Chắc hẳn là nó rồi.”

“Em được phép ra bây giờ chứ?”

Không nói lời nào anh vẫy cô ra khỏi phòng.

Penelope ngừng lại ở ngưỡng cửa, ngoái lại qua vai. “Đức ngài, làm ơn đừng nghĩ xấu về Lily. Chị ấy là một phụ nữ khác thường, rất can đảm và bướng bỉnh. Khi em còn bé, chị thường bảo vệ em khỏi mọi người và mọi thứ mà em sợ hãi.”

Alex ngạc nhiên bởi bài phát biểu nhỏ của Penelope. Hiếm khi anh nghe thấy Penelope đặt hơn hai câu lại cùng nhau. “Cô ấy có từng gần gũi với bố hoặc mẹ em không?”

“Chỉ với cô Sally của chúng em thôi. Sally cũng kỳ cục theo kiểu chị gái em, luôn luôn tìm kiếm phưu lưu và làm làm những thứ trái thông lệ. Khi bà ra đi cách đây vài năm, bà để toàn bộ của cải của mình cho Lily.”

Vậy đó là cách Lily đã thu được phương tiện để sống của cô ta. Thông tin này khó mà cải thiện quan điểm của Alex về cô ta được. Chắc hẳn cô ta đã cố tình tranh thủ sự yêu mến của người đàn bà già nua, và rồi nhảy múa trên giường người bệnh với ý nghĩ về đống tiền cô ta được thừa kế.

“Vì sao cô ấy chưa từng cưới chồng?”

“Lily luôn nói rằng hôn nhân là một thể chế khiếp hãi bày ra vì lợi ích của cánh đàn ông, chứ không phải phụ nữ.” Penelope cố ý hắng giọng. “Thực sự thì, chị ấy không có một quan điểm cao lắm về đàn ông. Mặc dù chị ấy dường như có thích thú việc bầu bạn của họ...đi săn, bắn súng, bài bạc, và vân vân..”

“Và vân vân,” Alex lặp lại mỉa mai. “Chị gái em có bất kỳ người bạn ‘đặc biệt’ nào không?

Câu hỏi dường như làm Penelope lúng túng. Mặc dù cô không hiểu rõ ý của anh lắm, cô vẫn sẵn lòng trả lời. “Đặc biệt ư? Chà...ờ...Lily có bầu bạn khá thường xuyên với một người đàn ông tên là Derek Craven. Chị ấy đã nhắc đến anh ta trong các bức thư gửi cho em.”

“Craven?”Giờ thì toàn bộ bức tranh bẩn thỉu đã hiện rõ. Môi của Alex cong lên vì ghê tởm. Bản thân anh là một thành viên của câu lạc bộ Craven. Anh đã gặp người chủ hai lần. Dễ hiểu tại sao Lily Lawson lại chọn kết hợp cùng một người đàn ông như vậy, một kẻ từ khu đông được giới thượng lưu biết đến đầy khinh miệt như một kẻ “mới phất”. Không nghi ngờ gì Lily có phẩm hạnh của loại gái điếm, vì một “tình bạn” với Craven không thể còn mang ý nghĩa nào khác. Làm sao một người phụ nữ được sinh ra trong một gia đình đứng đắn, được trang bị sự giáo dục và mọi nhu cầu vật chất theo mong muốn, lại chìm vào sự đê hèn như vậy? Lily đã tự nguyện chọn lấy nó, từng bước đường một.

“Lily chỉ đơn thuần là quá sôi nổi cho loại cuộc sống chị ấy được sinh ra,” Penelope nói, đoán được ý nghĩ của anh. “Mọi thứ có thể đã khác với chị ấy, nếu chị ấy không bị phụ tình cách đây nhiều năm. Sự phản bội và nhục nhã, bị bỏ rơi như thế...em tin rằng nó dẫn chị ấy đến rất nhiều thứ khinh suất. Ít nhất đó là những gì Mama nói.”

“Sao cô ta lại không- ” Alex ngừng ngang, nhìn về hướng cửa sổ. Anh đã bị báo động bởi một âm thanh bên ngoài, tiếng lạch cạch của bánh xe trên nền đường rải sỏi. “Mẹ em có chờ người nào đến thăm hôm nay không?”

Penelope lắc đầu. “Không, thưa ngài. Đó có thể là người phụ may, đến chỉnh sửa cho đồ đạc của em. Nhưng em tưởng là ngày mai cơ.”

Alex không thể giải thích tại sao, nhưng anh có một cảm giác...một cảm giác rất tồi tệ. Các dây thần kinh của anh lóe lên một cảm giác cảnh báo. “Hãy xem đó là ai.” Anh mở tung cánh cửa thư viện. Sải bước dọc sảnh ngoài lát đá hoa cương trắng xám với Penelope theo gót, anh vượt qua vị quản già lớn tuổi, Silvern. “Ta sẽ lo việc này,” anh nói với Silvern, và đi tới cửa trước.

Silvern khịt mũi bất đồng trước hành vi không chính thống của đức ngài, nhưng không nói một lời phản kháng.

Một chiếc xe đen mạ vàng lộng lẫy không có huy hiệu đến đỗ ở cuối còn đường trải sỏi dài. Penelope đến đứng cạnh Alex, run rẩy trong bộ váy mỏng khi cơn gió thổi qua. Đó là một ngày mùa xuân đầy sương, lạnh và thoáng đãng, với những đám mây trắng cuồn cuộn trên đầu. “Em không nhận ra cỗ xe,” cô lẩm bẩm.

Một người hầu mặc chế phục màu xanh và đen lộng lẫy mở cửa cỗ xe. Anh ta kiểu cách đặt một bậc thang hình chữ nhật nhỏ trên nền đất cho người khách được tiện nghi.

Rồi cô hiện ra.

Alex đứng im như hóa đá.

“Lily!” Penelope kêu lên. Với một tiếng khóc mừng rỡ cô chạy nhanh tới chị gái mình.

Cười hồ hởi, Lily bước xuống nền đất. “Penny!” cô vung tay ra quanh Penelope và ôm lấy em cô, rồi giữ em cô cách một cánh tay. “Chúa ơi, em là một tạo vật thật thanh nhã làm sao! Mê hồn! Đã hàng năm trời rồi chị mới được gặp em – không từ khi em còn bé xíu, và giờ thì nhìn em này! Cô gái xinh đẹp nhất nước Anh.”

“Ồ, không, chị mới là người xinh đẹp.”

Lily bật cười và lại ôm em cô. “Thật tử tế làm sao, khi bợ đỡ bà chị già nua ế chồng tội nghiệp của em.”

“Chị không giống bà chị già nua ế chồng tí nào hết,” Penelope nói.

Bất chấp sự sửng sốt của Alex, cảm xúc của anh đã tập hợp lại để sẵn sàng đánh trận, anh cũng phải đồng ý. Lily xinh đẹp trong bộ váy xanh dương đen và chiếc áo choàng nhung viền lông chồn. Tóc cô, không bị giữ lại bởi một dải ruy băng nào cả, cong lại xinh xắn quanh thái dương và nằm thành búi trước đôi tai thanh nhã của cô. Thật khó mà tin rằng cô cũng chính là người phụ nữ kỳ dị đã mặc quần bó màu mâm xôi và cưỡi ngựa như cánh đàn ông. Má ửng hồng và đang mỉm cười, cô trông như một người vợ trẻ giàu có trong một cuộc viếng thăm xã hội. Hay giống một gái điếm quý tộc.

Lily thấy anh khi cô nhìn qua vai Penelope. Không chút xấu hổ hay thậm chí là một dấu vết lo lắng, cô gỡ mình khỏi em gái và đi lên những bậc thang tròn tới chỗ anh đang đứng. Giơ một bàn tay nhỏ ra với anh, cô mỉm cười trâng tráo. “Xông thẳng vào doanh trại quân địch.” Cô thì thầm. Hình ảnh cái quắc mắt sấm sét của anh khiến đôi mắt đen của cô lóe lên thỏa mãn.

Một cách khôn ngoan Lily kìm mình khỏi cười toe toét thẳng thừng. Làm Raiford nổi khùng lên sẽ chẳng được việc gì cả. Dù vậy anh ta đang giận dữ. Chắc chắn anh đã không mong chờ cô sẽ hiện ra trên ngưỡng cửa căn điền trang nông thôn của mình. Ồ, cô cũng đã không mong chờ sẽ thích thú điều này đến thế! Cô chưa bao giờ cảm thấy niềm vui sướng thuần khiết trong việc phá hủy một người đàn ông. Vào lúc cô xong việc với Wolverton, toàn bộ thế giới của anh ta sẽ bị lộn tùng phèo.

Cô không cảm thấy hối tiếc chút nào cho những việc cô đã lên kế hoạch. Thật đáng bất bình, cặp đôi Wolverton và em gái cô. Sự sai lầm của nó hiện ra rõ ràng ngay chỉ bằng việc liếc qua hai người đó. Penny yếu ớt như một cây cỏ lông ngỗng vậy, mái tóc vàng của cô tỏa ánh sáng mềm mại của một đứa trẻ. Cô không được phòng thủ trước những kẻ ức hiếp và dọa dẫm cô, không nhờ cậy được vào ai ngoại trừ cúi xuống giống như một cây sậy thanh tú đối mặt với một cơn bão hung dữ.

[IMG]

(cỏ lông ngỗng)

Và Wolverton còn đáng sợ gấp mười lần những gì Lily nhớ về anh ta. Nét mặt anh, cay nghiệt hoàn hảo và xa cách, với đôi mắt xám sáng sủa, phần nhô ra nghiêm nghị của cằm anh...không có chút trắc ẩn, không chút dịu dàng nào trên khuôn mặt ấy. Sức mạnh thú tính của cơ thể anh, tất cả cơ bắp và sự căng thẳng gân guốc, hiện ra rõ ràng bất chấp bộ quần áo văn minh. Anh ta cần một người phụ nữ cay độc như mình, vô cảm trước những lời châm chọc chua cay của anh ta.

Alex lờ bàn tay của Lily. Anh nhìn cô chằm chằm lạnh lẽo. “Đi đi,” anh gầm gừ. “Ngay bây giờ.”

Một cơn giá lạnh tràn qua lưng cô, nhưng Liy vẫn mỉm cười từ tốn. “Đức ngài, tôi mong được gặp gia đình mình. Đã quá lâu rồi.”

Trước khi Alex có thể đáp lời, anh nghe thấy tiếng kêu của Totty và George từ đằng sau.

“Wilhemina!”

“Lily...trời ơi...”

Lặng im, tất cả đều đóng vai một bức tranh đông cứng. Ánh mặt họ tập trung vào hình hài nhỏ nhắn của Lily. Nhanh chóng vẻ vênh váo và tự mãn trên khuôn mặt Lily nhạt đi, cho đến khi cô giống như một cô bé ngập ngừng. Bồn chồn hàm răng trắng của cô cắn vào bờ môi dưới thanh tú. “Mama?” cô hỏi êm ái. “Mama, mẹ sẽ thử tha thứ cho con chứ?”

Totty òa khóc và đi tới trước, mở rộng cánh tay mũm mĩm. “Wilhemina, con đáng nhẽ có thể đến từ trước. Mẹ cứ sợ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại con nữa!”

Lily chạy ào tới bà, vừa cười vừa khóc. Hai người phụ nữ vừa ôm chặt và vừa trò chuyện cùng nhau.

“Mama, mẹ chẳng thay đổi gì cả...và hãy xem mẹ đã làm cho Penny rực rỡ đến thế nào...con bé là trung tâm của mùa vũ hội...”

“Con yêu, chúng ta đã nghe những câu chuyện thêu dệt khủng khiếp về những việc làm bất cẩn của con...mẹ luôn lo lắng, con biết đấy...chúa nhân từ, con đã làm gì với tóc mình thế này?”

E dè Lily nhấc một tay lên những lọn tóc xoăn ngắn của cô và cười toe toét. “Nó quá khủng khiếp ư, Mama?”

“Nó hợp với con,” Totty thừa nhận. “Khá là thích hợp, thực vậy.”

Lily nhìn thấy bố cô và chạy nhanh tới bên ông. “Papa!”

George vụng về vỗ vỗ tấm lưng mảnh mai của cô, và dịu dàng đẩy cô ra. “Được rồi, được rồi, không cần phải quá lên nữa. Trời ơi, con đã gây ra cảnh tượng gì thế. Và ngay trước mặt ngài Raiford. Con đang gặp rắc rối gì ư? Tại sao con lại đến chỗ này trong mọi chỗ? Và lúc này trong mọi lúc?”

“Con không gặp rắc rối gì cả,” Lily nói, mỉm cười với cha cô. Họ có cùng vóc người nhỏ nhắn tương đồng, đứng gần như mặt giáp mặt. “Con đáng nhẽ sẽ đến sớm hơn, nhưng con không chắc lắm về việc đón nhận con. Con muốn chia sẻ niềm vui thích với đám cưới của Penny. Đương nhiên là nếu sự hiện diện của con làm bá tước không hài lòng, con sẽ rời đi ngay lập tức. Con không mong sẽ gây ra rắc rối gì cho bất cứ ai. Con chỉ nghĩ rằng mình có thể được cho phép ở đây một tuần hoặc hơn.” Cô liếc Alex và thêm vào thận trọng, “Con sẽ cư xử tốt nhất trong khả năng của mình. Con sẽ là một vị thánh thực sự.”

Ánh mắt của Alex xuyên qua cô như cột băng. Anh bị khích động muốn nhét cô lại cái xe ngựa hoa mỹ kia và bảo người lái xe đi thẳng tới Luân Đôn. Hay một chốn nóng hơn nhiều. (em đoán là địa ngục đây ^_^)

Đương đầu với sự im lặng của anh, Lily ra vẻ lo sợ. “Nhưng có lẽ không có đủ phòng cho con ở đây?” Cô nhướn cổ lên nhìn vào dinh thự cao chót vót, để ánh mắt cô trải dài qua hàng dãy cửa sổ và ban công vô tận.

Alex nghiến chặt răng vào với nhau. Bóp cổ cô sẽ là khoái lạc tuyệt diệu nhất trong đời anh. Anh hiểu rõ cô đang làm gì. Từ chối cô bây giờ sẽ vẽ anh như một tên đê tiện không mến khách trong mắt gia đình cô. Penelope đã bắt đầu nhìn anh với vẻ rụt rè lo âu rồi.

“Alex,” Penelope khẩn cầu, đi đến bên anh và đặt một bàn tay lên cánh tay anh. Đó là lần đầu tiên cô từng tự nguyện chạm vào anh. “Alex, có đủ phòng ở đây cho chị gái em mà, phải không? Nếu chị ấy nói chị sẽ hành xử mình thật tốt, em chắc chắn rằng chị ấy sẽ thế.”

Lily kêu trìu mến. “Giờ thì, Penelope, đừng để chúng ta làm bá tước phải bối rối. Chị sẽ tìm ra vài dịp khác để gặp em, chị hứa đấy.”

“Không, em mong chị ở lại.” Penelope khóc, các ngón tay cô siết chặt trên cánh tay Alex. “Làm ơn, đức ngài, làm ơn cho phép chị ấy ở lại đây!”

“Không cần phải cầu xin,” Alex lẩm bẩm. Làm sao anh có thể từ chối hôn phu của mình khi cô đang nài xin anh trước mặt gia đình, quản gia, và mọi người hầu trong tầm tai nghe? Anh trừng mắt với Lily, mong chờ được thấy một tia sáng thắng lợi trong mắt, một cái xếch tự mãn trên môi cô. Nhưng cô đeo một nét mặt kiên nhẫn có thể trở thành Joan of Arc. Quỷ tha ma bắt cô ta đi! “Làm bất cứ những gì em muốn.” anh nói với Penelope. “Chỉ cần giữ cô ta khỏi tầm mắt ta!”

(Joan of Arc: một nữ anh hùng của dân tộc Pháp, một nhân vật có thật, đã bị quân Anh hỏa thiêu trên cọc năm mười chín tuổi.^_^ )

“Ôi, cảm ơn ngài!” Penelope lao đi vui sướng, ôm lấy Lily và Totty. “Mama, thế không tuyệt diệu ư?”

Giữa tràng cảm kích mạnh mẽ của Penelope, Lily lặng lẽ đến gần Alex. “Raiford, tôi e rằng ngài và tôi đã có một khởi đầu tồi tệ,” cô nói. “Đó hoàn toàn là lỗi của tôi. Chúng ta không thể quên đi cuộc săn đẫm máu đó và bắt đầu lại sao?”

Cô vô cùng chân thành, vô cùng ngay thật và làm mủi lòng. Alex không tin điều đó một tẹo nào. “Cô Lawson,” anh nói với sự chậm rãi có chủ ý, “nếu cô làm bất cứ điều gì để ngầm phá hoại quyền lợi của tôi...”

“Ngài sẽ làm gì?” Lily mỉm cười với anh khiêu khích. Không có gì anh có thể làm để khiến cô tổn thương. Những điều tồi tệ nhất đã xảy ra với cô từ lâu rồi. Cô không e sợ gì anh.

“Tôi sẽ khiến cô hối hận suốt quãng đời còn lại của mình,” anh nói êm ái.

Nụ cười của Lily nhạt dần khi anh sải bước đi. Bất chợt lời cảnh báo của Derek đến bên tai cô...Nghe anh đi, cô bé tinh quái. Mặc kệ nó...tránh xa khỏi đường đi của anh ta... Lily đẩy những lời đó ra khỏi tâm trí cô, nhún vai nóng nảy. Alex Raiford chỉ là một người đàn ông, và cô có thể dắt mũi anh ta. Chẳng phải cô vừa giành lấy cho mình một lời mời ở ngay dưới mái nhà của anh ta trong những tuần tới hay sao? Cô nhìn mẹ và em gái cô rồi cười lặng lẽ.

**********************

“Chị đã hỏi Wolverton rằng anh ta có yêu em không?”

Lily đã chớp lấy ngay cơ hội đầu tiên để hướng Penelope vào một căn phòng riêng nơi họ có thể có, như cô gọi nó, một “cuộc trò chuyện chị em.” Ngay lập tức cô đã quăng mình vào chi tiết cuộc đi săn ở Middleton, quyết tâm làm Penelope hiểu rõ thái độ của người đàn ông mà em cô đã đính hôn.

“Ô, Lily, chị đã không thế chứ!” Penelope lấy hai tay che mắt và rên lên. “Nhưng sao chị lại làm một việc như thế?” Bất chợt cô làm Lily ngạc nhiên bởi một tràng khúc khích. “Em không thể tưởng tượng ra ngài ấy trả lời thế nào nữa!”

“Chị không thấy có gì buồn cười đến thế cả,” Lily nói với vẻ chững chạc bối rối. “Chị đang cố trò chuyện nghiêm túc với em về tương lai của em, Penny.”

“Tương lai của em hoàn toàn đang trong tầm kiểm soát! Hoặc đã, kiểu thế.” Nghẹn lại với tràng cười rũ rượi, Penelope lấy tay che miệng mình.

Căm phẫn Lily tự hỏi tại sao câu chuyện cuộc gặp gỡ của cô với Wolverton ở cuộc đi săn lại khiến em cô thích thú đến vậy, thay vì khiến con bé hoảng sợ một cách thích đáng. “Đáp lại câu hỏi hoàn toàn thẳng thắn của chị, Wolverton đã khiếm nhã, lảng tránh, và xúc phạm. Theo quan điểm của chị, anh ta không phải một quý ông, và còn xa mới xứng đáng với em.”

Penelope nhún vai vô vọng. “Tất cả Luân Đôn coi anh ấy là một đám huy hoàng.”

“Chị tiếc là không đồng ý.” Lily rảo bước tới lui trước chiếc giường rủ màn, đập đi đập lại vài cái nhẹ nhàng vào lòng bàn tay cô. “Những phẩm chất nào biến anh ta thành một đám tốt cơ chứ? Vẻ ngoài của anh ta ư? Chà, chị thú nhận là anh ta có thể được xem là đẹp trai – nhưng chỉ theo kiểu nhạt nhẽo, lạnh lùng, chẳng có gì đáng chú ý.”

“Em...em cho rằng đó là vấn đề về khẩu vị...”

“Và nếu là của cải của anh ta,” Lily tiếp tục hùng hồn. “Có rất nhiều người đàn ông khác có tiềm lực để chăm sóc em và giữ cho em một lối sống tử tế. Tước hiệu của anh ta ư? Em có thể dễ dàng bắt được ai đó với dòng máu còn xanh hơn và dòng dõi còn ấn tượng hơn. Và em không thể quả quyết rằng mình vô cùng thích Wolverton đâu, Penny!”

“Vụ hôn ước này đã được lập ra và dàn xếp giữa Papa và ngài Raiford,” Penelope đáp lại nhẹ nhàng. “Và trong khi đúng là em không yêu ngài ấy, em cũng chưa bao giờ mong điều đó. Nếu em may mắn, loại cảm xúc đó có thể đến sau này. Đó là cách mọi việc diễn ra. Em không giống chị, Lily. Em luôn luôn theo thông lệ.”

Lily thốt ra một tiếng rủa lạo xạo và nhìn em cô chằm chằm tức giận. Có gì đó về thái độ không lãng mạn của em gái cô đang khiến cho Lily cảm thấy cùng cái cảm giác cô đã có trong suốt tuổi trẻ bất trị của mình, khi mọi người dường như đều có cùng một cách lý giải thế giới mà cô không thể cùng chia sẻ. Và bí mật của họ là gì? Tại sao những người khác có thể hiểu được một cuộc hôn nhân được sắp xếp không có tình yêu mà cô thì lại không thể? Rõ ràng cô đã tận hưởng quá nhiều tự do trong quá lâu. Cô ngồi xuống giường cạnh Penelope. “Chị không hiểu tại sao em lại quá tán thành viễn cảnh cưới một người đàn ông em không hề quan tâm.” Lily cố nghe vui vẻ, nhưng giọng cô phát ra thật thiểu não.

“Em không tán thành, chỉ cam chịu. Làm ơn tha thứ cho em vì đã nói điều này, Lily, nhưng chị là một người lãng mạn, trong ý nghĩa tệ nhất của từ đó.”

Lily cau mày. “Không tí nào! Chị có một bản tính quá dày dạn, thực tế. Chị đã xử lý đủ cú đánh để phát triển một hiểu biết thực tiễn về thế giới và cách nó hoạt động, và do đó chị biết -”

“Lily thân yêu.” Penelope cầm lấy tay cô và ấn nó vào giữa đôi tay của cô. “Từ khi em còn là một cô gái bé nhỏ, em luôn nghĩ về chị như là một người xinh đẹp nhất, dũng cảm nhất, cái gì cũng nhất. Nhưng không thực tế. Không bao giờ thực tế.”

Lily rút tay lại và xem xét em gái cô trong sửng sốt. Dường như Penelope không hề hợp tác như cô chờ đợi. Chà, kế hoạch vẫn phải được tiến hành. Chỉ để tốt cho chính Penny, dù con bé có thừa nhận rằng nó có cần được giải cứu hay không. “Chị không muốn nói về bản thân mình,” cô nói đột ngột. “Chị muốn nói về em. Trong tất cả những người cầu hôn ở Luân Đôn, phải có ai đó em ưa thích hơn Wolverton chứ.” Cô nhướn lông mày đầy ý nghĩa. “Như Zachary Stanford. Hmm?”

Penelope yên lặng một lúc lâu, ý nghĩ của cô dường như bị cuốn đi đến một chốn xa xăm nào đó. Một nụ cười bâng khuân nở ra trên mặt cô. “Zachary thân yêu,” cô thì thầm. Rồi cô lắc đầu. “Tình thế của em đã được sắp đặt rồi. Lily, chị biết rằng em chưa từng hỏi xin chị điều gì. Nhưng em sắp xin đây, từ tận đáy lòng mình, làm ơn đừng ám vào đầu là chị phải ‘giúp’ em. Em sẽ tuân theo quyết định của Papa Mama và cưới ngài Raiford. Đó là bổn phận của em.” Cô búng ngón tay như thể một ý tưởng mới đã bật ra với cô. “Sao chúng ta không hướng sự chú ý của mình vào việc tìm một người chồng cho chị nhỉ?”

“Trời ơi.” Lily nhăn mũi. “Đàn ông không có nghĩa lý gì với chị. Tất nhiên, họ thể có thể cực kỳ vui vẻ trên cánh đồng săn và trong phòng trò chơi. Nhưng những lúc khác...ô, đàn ông thật là cực kỳ phiền phức. Những sinh vật tham lam, đòi hỏi. Chị không thể chịu đựng ý nghĩ ngoan ngoãn phục tùng ai đó, và được đối xử như một đứa trẻ lớn đùng thay vì một người phụ nữ với những quan điểm riêng của cô ta.”

“Đàn ông hữu dụng nếu một cô gái khao khát một gia đình.” Giống như tất cả những cô gái trẻ đứng đắn ở địa vị cô, Penelope đã được dạy rằng mang thai một đứa trẻ là vai trò đáng ca ngợi nhất của người phụ nữ.

Những lời đó gây ra cho Lily một xúc cảm khó chịu, gợi lên những cảm xúc đau đớn. “Phải,” cô nói cay đắng. “Họ chắc chắn hữu ích trong việc sinh ra trẻ con.”

“Chị không muốn ở một mình mãi mãi, phải không?”

“Còn hơn là trở thành quân tốt của một tên đàn ông nào đó!” Lily không nhận ra rằng cô đã nói thành tiếng cho đến khi cô thấy nỗi bối rối trên khuôn mặt Penelope. Trao cho em cô một nụ cười nhanh, Lily sờ soạng chiếc khăn choàng vắt trên thành một cái ghế. “Chị có thể mượn cái này không? Chị tin rằng mình sắp đi khám phá, có lẽ dạo một vòng bên ngoài. Trong này khá là ngột ngạt.”

“Nhưng Lily này -”

“Chị em mình sẽ nói chuyện sau. Chị hứa đấy. Chị - chị sẽ gặp em ở bữa tối, em yêu.” Lily vội vã rời đi và sải bước qua sảnh xuống chiếc cầu thang lộng lẫy, không quan tâm mình đang đi đâu. Lờ đi cảnh vật lộng lẫy bao quanh, cô giữ đầu mình cúi xuống. “Chúa ơi, mình phải cẩn thận hơn mới được.” cô thì thầm. Gần đây tính kiềm chế của cô đã bị căng ra đến mức giới hạn, và cô đã không kìm giữ từ ngữ của mình đủ cẩn thận. Thơ thẩn đi qua đại sảnh, cô thấy mình trong một thư viện dài ít nhất một trăm feet, sáng rực rỡ nhờ ánh sáng từ dãy cửa sổ kính. Qua tấm kính được lau bóng loáng, cô có thể thấy một khu vườn cân đối với những bãi cỏ xanh mềm mượt và những lối đi rõ ràng. Một chuyến đi trong lành đơn giản là những gì cô cần. Quấn tấm khăn choàng qua vai, Lily bước ra ngoài, thích thú với những cái cắn lạnh toát của cơn gió.

****************

Căn vườn đẹp tuyệt vời, tươi tốt và sum suê, được chia thành nhiều khu nhỏ bởi các hàng giậu gỗ tùng được cắt tỉa chính xác. Có một khu vườn ở nhà nguyện với một dòng suối nhỏ xíu và một vũng tròn nhỏ đầy những bông hoa lili trắng. Nó mở vào một vườn hồng, vô số những bông hoa vây quanh một khóm hồng Ayshire lớn và hiếm có. Lily đi bộ dọc theo một bức tường bao phủ đầy dây leo và những bông hồng đang trèo lên. Cô bước lên một dãy các bậc thang đã đổi màu qua mưa gió dẫn tới bãi đất nhìn xuống một bờ hồ nhân tạo. Gần đó là một đài phun nước được bao quanh với vẻ lộng lẫy của một tá những con công trống vênh vang. Có một vẻ yên bình tuyệt đối trong khu vườn này. Nó dường như là một chỗ bỏ bùa mê, nơi mà không có điều gì tồi tệ có thể xảy ra.

(hoa hồng Ayshire)

Sự chú ý của cô hướng đến một hàng những cây hoa quả ở hai bên điền trang. Cảnh tượng của chúng gợi cho Lily nhớ đến vườn chanh của căn nhà nghỉ Ý mà cô đã sống trong hai năm. Cô và Nicole đã dành phần lớn thời gian trong vườn hoặc trong loggia(hành lang) rất nhiều cột ở sau ngôi nhà bé nhỏ. Thỉnh thoảng cô đã đưa Nicole đi dạo trong bosco (khu rừng) râm mát gần đó.

“Đừng nghĩ đến nó,” cô thì thầm dữ dội. “Đừng,” Nhưng ký ức đó vẫn rõ ràng như thể vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Cô ngồi xuống mép đài phun nước và cuốn tấm khăn choàng quanh mình chặt hơn. Mù quáng cô quay mặt mình về khoảng rừng xa xăm trước bờ hồ, nhớ lại...

“Dominal Domina, tôi mang về những thứ tuyệt vời nhất từ chợ đây – bánh mỳ, bơ mềm và rượu vang hảo hạng. Hãy giúp tôi lượm chút hoa quả từ trong vườn, và bữa trưa chúng ta sẽ...”

Lily khựng lại khi cô nhận thức được sự im lặng không bình thường trong casetta (căn nhà nghỉ). Nụ cười vui vẻ của cô nhạt đi. Cô đặt chiếc giỏ xuống cạnh cửa và liều mình đi vào ngôi nhà bé nhỏ.Giống như những phụ nữ địa phương, cô mặc một chiếc váy sợi bông và một chiếc áo bờ lu dài tay, tóc cô được che đi bởi một chiếc khăn vuông trùm đầu lớn. Với những lọn tóc đen xoăn và trọng âm hoàn mỹ của mình, cô thường bị nhầm lẫn với những người Italia bản địa. “Domina?” cô hỏi thận trọng.

Bất chợt người quản gia xuất hiện, khuôn mặt nhăn nheo, cháy nắng của bà đầy nước mắt. Bà đang trong tâm trạng xáo trộn, mái tóc xám thoát khỏi bím tóc tết chặt cuốn quanh đầu bà. “Tiểu thư à,” bà hổn hển, và bắt đầu nói rời rạc đến mức Lily không thể hiểu nổi.

Cô đặt cánh tay quanh đôi vai tròn trịa của người phụ nữ lớn tuổi và cố làm bà dịu lại. “Domina, nói cho tôi biết điều gì đã xảy ra. Có phải Nicole không? Con bé đâu rồi?”

Người quản gia bắt đầu nức nở. Điều gì đó đã xảy ra, điều gì đó quá khủng khiếp để nói thành lời. Có phải con cô ốm không? Con bé đã bị đau ư? Hoảng sợ, Lily thả Domina đi và chạy nhanh về phía cầu thang dẫn đến phòng trẻ. “Nicole?” cô gọi lớn. “Nicole, Mama đây, đã ổn -”

“Tiểu thư à, con bé đi rồi!”

Lily đông cứng với bàn chân trên bậc thang đầu tiên, bàn tay cô siết chặt tay vịn. Cô nhìn Domina, đang run rẩy rõ rành rành. “Bà có ý gì?” cô hỏi khàn khàn. “Con bé đâu rồi?”

“Đó là hai người đàn ông. Tôi không thể ngăn họ lại. Tôi đã cố, dio mio (có chúa chứng giám)...nhưng họ đã mang con bé đi mất. Con bé đi rồi.”

Lily cảm thấy như thể cô đang ở giữa một cơn ác mộng. Không gì có nghĩa lý cả. “Họ đã nói gì?” cô hỏi bằng giọng sền sệt, kỳ lạ. Domina bắt đầu nức nở, và Lily nguyền rủa bà, chạy nhanh tới trước. “Quỷ tha ma bắt bà đi, đừng có khóc nữa, hãy nói cho tôi biết họ đã nói gì!”

Domina bước lùi lại, hoảng sợ bởi khuôn mặt méo mó của Lily. “Họ không nói gì cả.”

“Họ đã mang con bé đi đâu?”

“Tôi không biết.”

“Họ có để lại lời nhắn, một thông điệp nào không?”

“Không, thưa tiểu thư.”

Lily nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẫm lệ của người phụ nữ lớn tuổi. “Ôi, nó không xảy ra, nó không...” Điên cuồng cô chạy đến phòng trẻ em, vấp ngã xuống đầu gối và đập mạnh ống chân, không cảm thấy vết đau. Căn phòng bé nhỏ trông vẫn như thường lệ, đồ chơi rải rác trên sàn, một chiếc váy xếp nếp vắt ngang tay vịn một chiếc ghế bập bênh. Cái giường cũi trống rỗng. Lily ấn một tay vào dạ dày cô và tay kia lên mồm. Cô quá hoảng sợ để khóc, nhưng cô nghe thấy giọng nói của chính mình trong một tiếng hét đau đớn. “Không! Nicole...Khôngggg...”

Đột ngột, cô tỉnh lại với hiện thực. Đã hơn hai năm kể từ đó. Hai năm. Chán chường cô tự hỏi liệu Nicole có còn nhớ cô không. Nếu Nicole vẫn còn sống. Ý nghĩ ấy khiến họng cô nghẹn lại cho đến khi cô hầu như không thở được. Có lẽ, cô nghĩ cay đắng, điều này là hình phạt cho tội lỗi của cô, mang đứa con của cô rời khỏi cô mãi mãi. Nhưng chúa trời có lòng nhân từ - Nicole quá trong trắng, quá vô tội. Lily biết rõ rằng cho dù có phải mất cả đời mình, cô cũng sẽ đi tìm con gái.

**************************

Alex chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ ăn uống ngon lành đến thế. Có lẽ đó là nguồn gốc của phần sinh lực không bao giờ mệt mỏi của cô. Với sự chính xác thanh nhã, Lily đặt xuống một đĩa đầy giăm bông và nước sốt Madeira, vài thìa khoai tây và rau luộc, bánh nướng, và hoa quả tươi. Cô cười đùa và trò chuyện trong suốt thời gian đó, ánh sáng ấm áp truyền một vẻ hồng hào lên khuôn mặt sôi nổi của cô. Vài lần Alex bị tủi nhục khi thấy mình đang nhìn cô chằm chằm. Nó khiến anh vô cùng phiền lòng, sự mê say của anh với cô và câu đố mà cô biểu lộ.

Bất kể chủ đề cuộc nói chuyện là gì, Lily cũng có gì đó để thêm vào. Hiểu biết của cô về săn bắn, ngựa, và những chủ đề nam giới khác trao cho cô một vẻ hấp dẫn xù xì và mạnh mẽ rõ ràng. Nhưng khi cô trao đổi những chuyện ngồi lê đồi mách của xã hội với Totty, cô nghe cũng phức tạp như bất kỳ người phụ nữ nào mà xã hội thượng lưu mong chờ. Điều khó hiểu nhất trong đó là, có những khoảnh khắc – ngắn ngủi thôi, chắc chắn – khi cô phô bày một vẻ quyến rũ chân thật che khuất hẳn em gái mình.

“Penny sẽ là cô dâu tuyệt đẹp nhất mà Luân Đôn từng được chiêm ngưỡng!” Lily thốt lên, khiến em gái cô rúc rích khiêm tốn. Rồi cô liếc sang Totty nhăn nhở. “Con mừng là cuối cùng mẹ cũng đã có đám cưới huy hoàng mà mẹ mơ được đem đến, Mama. Đặc biệt sau hàng năm trời đau khổ mà con đã gây ra.”

“Con hoàn toàn không gây đau khổ tí nào, con yêu à. Và mẹ vẫn không buông hy vọng đem đến cho con một đám cưới vào một ngày nào đó.”

Lily giữ cho nét mặt mình dịu dàng, nhưng trong thâm tâm cô bật cười. Quỷ dữ sẽ mang con đi trước khi con trở thành vợ ai đó,cô thầm nghĩ dứt khoát. Cô liếc sang Alex, người có vẻ là đang mê mải với chiếc đĩa đầy những thức ăn ấm nóng trước mặt. “Loại đàn ông con sẽ ưng cưới rất khó tìm ra.”

Penelope nhìn cô tò mò. “Loại nào vậy, Lily?”

“Chị không biết là có từ nào đặc biệt để miêu tả anh ấy không nữa,” Lily nói trầm ngâm.

“Kẻ nhu nhược?” Alex gợi ý.

Lily trừng mắt nhìn anh. “Từ những gì tôi đã quan sát, việc hôn nhân này có lợi thế cho cánh đàn ông hơn nhiều. Người chồng luôn có phần trên, cả về pháp luật và tài chính, trong khi người vợ đáng thương dành những năm tháng tươi đẹp nhất của đời mình mang nặng đứa con và chăm sóc sức khỏe cho anh ta, và rồi khám phá ra rằng mình đã tàn lụi như một cây nến cũ.”

“Wilhemina, không phải thế đâu.” Totty kêu lên. “Mọi phụ nữ đều cần sự bảo vệ và hướng dẫn của một người đàn ông.”

“Con không!”

“Thực vậy,” Alex bình luận, ánh mắt kiên định của anh ghim chặt cô vào ghế. Lily cựa quậy bực dọc khi cô đáp trả cái nhìn chằm chằm của anh. Hình như anh đã nghe về mối quan hệ của cô với Derek Craven. Chà, quan điểm của anh về cô không quan trọng một tí tẹo nào. Và chuyện cô có một ‘sắp xếp’ với ai hay không không phải việc của anh!”

“Phải, thực vậy,” cô nói lạnh lùng. “Nhưng nếu tôi cưới chồng, đức ngài, tôi sẽ chỉ cưới một người đàn ông không đánh đồng sức mạnh với bạo lực. Một người nào đó coi vợ là một người bầu bạn chứ không phải một nô lệ được tô son trát phấn. Một ai đó -”

“Lily, thế là đủ rồi!” bố cô nói, mặt ông tối sầm lại. “Trên tất cả ta mong muốn yên bình, và con đang tạo ra phiền nhiễu đấy. Từ giờ con sẽ giữ yên lặng.”

“Ta mong cô ấy sẽ tiếp tục,” Alex nói bình tĩnh. “Nói cho chúng tôi nghe đi, cô Lawson, cô còn muốn gì nữa ở một người đàn ông?”

Lily cảm thấy má mình bắt đầu nóng lên. Có một cảm giác kỳ lạ trong lồng ngực cô – căng thẳng, nóng rực, và bất an. “Tôi không muốn tiếp tục nữa,” cô thì thầm. “Tôi chắc mọi người đều đã có những ý tưởng chung chung rồi.” Cô đặt một miếng thịt gà vào miệng, nhưng miếng thịt đậm đà bỗng nhiên có vị mùn cưa, và thật khó nuốt trôi. Mọi người ngồi ở bàn đều im lặng, trong khi ánh mắt lo âu của Penelope di chuyển tới lui giữa hôn phu và chị gái cô.

“Mặc dù,” Lily nói sau một khắc, đưa ánh mắt của cô lên khuôn mặt hồng hào của Totty, “Con đang trở nên ổn định hơn nhiều trong những năm sau này. Việc con có thể tìm ra ai đó sẵn lòng chiếu cố đến con là có thể. Ai đó đủ khoan dung để chịu đựng lề thói hoang dã của con.” Cô đặc biệt dừng lại. “Thực ra thì, con nghĩ con có thể đã tìm ra người đó.”

“Con đang nói đến cái gì vậy, con yêu?” Totty hỏi.

“Con có thể sẽ nhận một người đến thăm trong một hoặc hai ngày nữa. Một người đàn ông trẻ hoàn toàn thú vị - và một hàng xóm của ngài, ngài Raiford.”

Totty biểu lộ vẻ vui thích ngay lập tức. “Con đang đùa ư, Wilhemina? Có phải người mẹ quen không? Sao con chưa từng nhắc đến cậu ấy với chúng ta trước lúc này?”

“Con không chắc lắm là có gì nhiều để nói,” Lily bẽn lẽn. “Và vâng, mọi người có quen anh ấy. Đó là Zachary.”

“Tử tước Stamford ư?”

Sự ngạc nhiên của gia đình cô khiến Lily toe toét. “Còn ai khác nữa. Như mọi người biết, con đã bắt đầu một tình bạn với Zach sau khi Harry và con bỏ nhau. Qua từng ấy năm chúng con đã ấp ủ một sự yêu mến rõ ràng với nhau. Chúng con rất hợp nhau. Gần đây con nghi ngờ rằng những cảm xúc giữa chúng con có thể đã chín muồi.” Hoàn hảo, cô nghĩ đầy tự hào. Cô đã phát ra tin tức ấy vừa đúng tông giọng – vô tình, vui sướng, hơi bẽn lẽn.

Alex đã chực hỏi nhân tình Derek Craven của cô sẽ nghĩ gì về tình huống này, nhưng anh nuốt câu đó lại. Anh xem xét cặp đôi mà họ sẽ tạo ra. Stamford là một chú chó con vô hại với không nhiều hơn một cái xương sống. Lily sẽ dẫn tên ngốc tội nghiệp đó đi vòng quanh cái mũi bé nhỏ tao nhã của anh ta.

Lily mỉm cười với Penelope hối tiếc. “Tất nhiên, Penny thân yêu, chúng ta đều biết rằng Zach đã ấp ủ lòng quan tâm đối với em trong một thời gian. Nhưng gần đây Zach đã bắt đầu quan sát chị trong một thứ ánh sáng anh ấy chưa từng thấy trước đây. Chị hy vọng em sẽ không bối rối với viễn cảnh một đám cưới giữa bọn chị.”

Có một nét kỳ lạ trên khuôn mặt Penelope – sửng sốt tranh đấu với ghen tuông. Penny chưa bao giờ nhìn chị gái cô kiểu đó trước đây. Cô xoay xở tạo ra một nụ cười can đảm. “Chỉ cần chị tìm được ai đó có thể đem hạnh phúc đến cho chị là em vui rồi, Lily.”

“Zach sẽ là một người chồng rất tốt với chị,” Lily mơ màng. “Mặc dù bọn chị sẽ phải có tác động tới tài thiện xạ của anh ấy. Anh ấy không phải người có tinh thần thể thao như chị.”

“Chà,” Penelope nói nhiệt tình. “Tử tước Stanford là một người đàn ông dịu dàng và chín chắn.”

“Phải rồi,” Lily lẩm bẩm. Penny, chúa phù hộ cô bé, thật dễ đọc. Cô đang choáng váng với ý nghĩ rằng người đàn ông đã tán tỉnh cô nồng nàn đến thế giờ đang xem xét việc cưới chị gái cô. Mọi thứ sẽ rơi vào đúng chỗ của mình thật đẹp. Sáng rỡ thỏa mãn, Lily nhìn Alex. “Tôi tin rằng ngài không có gì phản đối vị khách sắp đến của tôi, thưa đức ngài?”

“Tôi sẽ không mơ đến việc cản trở bất kỳ viễn cảnh hôn nhân nào trên đường của cô, cô Lawson. Ai mà biết được khi nào thì có thêm một người khác nữa chứ?”

“Ngài thật tốt bụng,” cô đáp lại chua cay, và dựa lại vào ghế khi một người hầu đi tới trước để bỏ cái đĩa trống không của cô ra.

**************************

“Thưa cô? Thưa cô, tôi có nên đem gì từ bếp đến không? Có lẽ là một tách trà?”

Có âm thanh rèm cửa bị kéo vào. Lily cựa quậy và rên rỉ, nhỏm dậy từ giấc ngủ sâu êm ái. Ánh sáng ban ngày chói chang đập vào mắt cô. Khi cô quay đầu, cô cau mày với những cơ bắp nhức nhối ở cổ. Cô đã có một giấc ngủ thật tồi tệ, đầy những giấc mơ lạ lùng, vài giấc là về Nicole. Cô đã đuổi theo con gái mình, cố bắt lấy con bé, loạng choạng qua một hành lang vô tận trong những nơi xa lạ.

Người hầu gái tiếp tục quấy rầy cô với những câu hỏi thăm dò. Chắc hẳn đức ngài ghê tởm đã bảo người hầu của anh ta đến đánh thức cô vào cái giờ bất tiện này, chỉ để bõ ghét. Rủa thầm Wolverton, Lily dụi mắt và vật lộn tới tư thế ngồi. “Không, ta không muốn trà,” cô lẩm bẩm. “Ta chỉ muốn ở trong giường và -”

Lily ngắt ngang với một tiếng thở dốc khi cô nhìn quanh cảnh xung quanh. Tim cô đập thình thịch hoảng sợ. Cô không ở trên giường. Cô thậm chí còn không ở trong phòng mình. Cô đã...ôi, chúa ơi, cô đã ở trong thư viện dưới tầng, cuộn tròn không thoải mái trong một cái ghế bọc da. Cô hầu gái, một phụ nữ trẻ với những lọn tóc đỏ dày lèn dưới một chiếc mũ trắng, đang đứng trước mặt cô, vặn vẹo tay. Lily nhìn vào mình, nhận ra rằng cô đang mặc bộ váy ngủ mỏng tang màu trắng, không áo choàng hay dép. Cô đã đi ngủ tối qua trong phòng khách dành cho mình, và bằng cách nào đó cô đã kết thúc ở đây.

Vấn đề là, cô không có chút hồi tưởng nào về việc ra khỏi giường hay đi xuống gác. Cô không nhớ chút gì về chuyện đó.

Nó lại xảy ra.

Mất phương hướng, Lily chạy lòng bàn tay qua cái trán đẫm mồ hôi. Cô có thể hiểu được tình huống này nếu cô đã uống rượu. Ôi, cô sẽ làm khá nhiều thứ ngu ngốc khi “chuốc vào người”, như Derek nói khi cô ngà ngà say. Nhưng tất cả những gì cô đã uống tối qua chỉ là vài ngụm rượu sau bữa tối, và sau đó là một tách cà phê đặc.

Nó đã xảy ra hai lần. Một lần, là khi cô đi ngủ trong phòng ngủ tại căn nhà Luân Đôn của mình và đã thức dậy sáng hôm sau thấy mình trong bếp, và một lần sau đó, Burton, ông quản gia, đã phát hiện ra cô ngủ gật ở phòng khách. Burton đã giả thiết rằng cô đã chịu ảnh hưởng của đồ uống mạnh hoặc vài chất say nào khác. Lily đã không đủ can đảm để bảo ông rằng cô tỉnh táo như một quan tòa. Chúa nhân từ, cô không thể để bất kỳ ai biết rằng cô dạo quanh ngôi nhà trong giấc ngủ - đó không phải là biểu hiện của một người phụ nữ có đầu óc bình thường, đúng không?”

Cô hầu gái đang quan sát cô, chờ đợi một lời giải thích.

“Ta...ta đã cảm thấy bồn chồn tối qua và....xuống đây uống gì đó.” Lily nói, vò những nếp gấp chiếc váy ngủ trong nắm tay. “Ta – ta thật ngớ ngẩn làm sao khi ngủ gật ngay trên chiếc ghế này.” Cô gái liếc quanh căn phòng, rõ ràng đang băn khoăn về sự biến mất của một cái cốc. Bằng cách nào đó Lily tạo ra được một tiếng cười nhẹ. “Ta đã ngồi đây nghĩ về...vài thứ...và rồi ta ngủ gục thậm chí trước cả khi ta lấy được cái cốc nước trời đánh đó!”

“Vâng, thưa cô.” Cô hầu nói nghi ngại.

Lily luồn các ngón tay qua những lọn tóc xoăn rối bù. Một cơn đau đầu nện vào thái dương và trán cô. Thậm chí cả da đầu cô cũng nhạy cảm nữa. “Ta tin rằng ta sẽ về phòng mình bây giờ. Mang một ít cà phê lên nhé?”

“Vâng, thưa cô.”

Tóm chiếc áo ngủ quanh phía trước người, Lily lê ra khỏi chiếc ghế khổng lồ và rời khỏi thư viện, cố không lảo đảo. Cô đi qua phòng khách ngoài. Có những âm thanh leng keng của cốc chén từ trong bếp, giọng những người hầu bận rộn với công việc buổi sáng của mình. Cô phải về được phòng mình trước khi bị ai khác nhìn thấy. Tóm chặt gấu váy ngủ trong tay, cô chạy như bay lên cầu thang, chân cô là một bóng mờ trắng ngà.

Vừa đúng lúc Lily lên gần đến đỉnh, cô thấy một vóc dáng đen, bệ vệ. Tim cô chùng xuống. Đó là ngài Raiford, chuẩn bị cho cuộc cưỡi ngựa buổi sáng. Anh mặc bộ đồ cưỡi ngựa và đôi bốt đen bóng lộn. Phòng ngự, Lily kéo vạt trước chiếc váy của cô, cố che giấu bản thân mình hết mức có thể. Ánh mắt đánh giá của Wolverton dường như xé vụn bộ váy ngủ mỏng manh của cô và khám phá từng đặc điểm nhỏ của cơ thể cô bên dưới.

“Cô đang làm cái gì vậy, dạo chơi quanh ngôi nhà như thế ư?” anh hỏi sẵng.

Lily làm thinh. Trong cơn bộc phát bất chợt, cô hỉnh mũi lên và nhìn anh chằm chằm ngạo mạn hết mức có thể. “Có thể tôi đã kết thân với một trong những người hầu tối qua. Không phải người ta nên mong đợi những biểu hiện như thế từ một phụ nữ như tôi sao?”

Im lặng. Lily chịu đựng ánh mắt bí hiểm của anh dường như vô tận, rồi cố nhìn đi chỗ khác. Không thể được. Bỗng nhiên đối với cô dường như thay vì những tia sáng lạnh lẽo, đôi mắt anh lấp đầy những tia chớp nóng bỏng mãnh liệt. Dù cô đứng đó bất động, cô vẫn có cái cảm giác rằng thế giới nghiêng ngả quanh hai người họ. Cô hơi lảo đảo và chống tay lên thành cầu thang.

Khi Wolverton cất tiếng, giọng anh thô ráp hơn thường lệ.

“Nếu cô còn định ở dưới mái nhà của tôi, cô Lawson, sẽ không có những màn phô bày cái cơ thể bé nhỏ đã được sử dụng thường xuyên của cô nữa, dù là cho những người hầu hay là cho bất kỳ ai. Cô có hiểu không?”

Lời khinh bỉ của anh còn tệ hơn cả một cái tát vào mặt. Đã được sử dụng thường xuyên ư? Lily hít vào một hơi thở nông. Cô không thể nhớ lại là đã từng ghét ai đó trong đời mình nhiều hơn chưa. Ngoài trừ, tất nhiên, Giuseppe. Cô muốn quăng một bình than nóng cháy vào anh, nhưng đột ngột cô bị cái thôi thúc chạy trốn áp đảo. “Hiểu rồi,” cô nói mạnh mẽ, và chạy vụt qua anh.

Alex không quay lại nhìn cô chạy đi. Anh đi xuống các bậc thang gần như cùng tốc độ cô chạy lên chúng. Thay vì đi về hướng chuồng ngựa, anh sải bước vào thư viện trống không và đóng sầm cửa lại với sức mạnh làm cả bản lề rung lên. Anh cho phép mình vài hơi thở dài, nóng rực. Ngay từ khoảnh khắc anh nhìn thấy cô trong chiếc váy trắng mỏng tang đó, anh đã thèm muốn cô. Cơ thể anh vẫn đang căng lên, run rẩy với cơn khuấy động. Anh đã muốn chiếm lấy cô ngay trên những bậc thang, đỡ cô nằm xuống thảm và đẩy vào trong cô. Mái tóc cô, những lọn xoăn ngắn đáng chết đó cám dỗ những ngón tay anh lồng vào chúng...vẻ trắng trong thanh nhã của cổ họng cô...hai đỉnh nhỏ nhắn, cám dỗ của ngực cô.

Alex rủa thầm và xoa chiếc cằm nhẵn nhụi của mình mạnh bạo. Với Caroline khao khát của anh là hòa lẫn giữa dịu dàng và tình yêu. Nhưng loại thèm muốn này không liên quan gì tới tình yêu cả. Anh cảm thấy như thể cơn khuấy động dâng tràn đó là sự phản bội cảm xúc dành cho Caroline của anh. Lily nguy hiểm hơn nhiều những gì anh đã nghi ngờ. Anh xoay sở để kiểm soát bản thân và những thứ quanh mình, ngoại trừ khi cô ở gần. Nhưng anh sẽ không đầu hàng sự cám dỗ mà cô hiện thân....anh sẽ không, nhân danh Chúa, thậm chí cho dù cố gắng ấy có giết chết anh đi nữa.