Theo Đuổi Chim Loan - Thất Tát Nương Tử

Chương 57




Trăng tròn nhuộm màu đỏ tươi treo cao trên bầu trời đêm ngọc bích.

Trước doanh trại của phản quân ánh lửa ngút trời, có hai con ngựa sừng sửng đứng yên.

Huynh muội Mặc Kỳ ngồi trên ngựa, hắc giáp lành lạnh, hồng giáp không sợ hãi, Mạc Kỳ Đan Liễu nở nụ cười thật tươi, nhìn đại ca bên cạnh.

Hai người đồng thời giương cung bắn lên thành, hai mũi tên đồng thời bắn về hai hướng ngược nhau, binh lính trên tháp canh ở hai bên trái phải ngã xuống trước khi kịp gióng lên hồi chuông báo động.

Dực Vương khởi binh tạo phản bị bắt đi khiến quân lính như rắn mất đầu, vô cùng hỗn loạn, những người lính cấp thấp đang bận rộn cứu hoả, không ai chú ý đến sự thay đổi trước cổng chính.

Mặc Kỳ Tích và Mặc Kỳ Đan Liễu quay người nhìn màn đêm sau lưng.

Trời đất bị ánh sáng đỏ của ngọn lửa chia thành hai nửa. Một nửa sáng như ban ngày và một nửa tối tăm như u minh. Ở nơi sâu nhất của màn đêm, Tạ Lan Tư dẫn năm trăm kỵ binh từ từ đi ra, giống như vua của bóng tối.

Mọi người đang chờ hiệu lệnh của hắn.

Vẻ mặt lãnh đạm của Tạ Lan Tư đối diện với ngọn lửa chập chờn trên bầu trời, nó được bao phủ một vòng hào quang. Ngọn lửa đỏ rực hiện trong mắt hắn, làm xáo trộn sự bình tĩnh của hắn, thay vào đó là dục vọng lập loè, kêu gào, bành trướng.

Tạ Lan Tư giơ tay và nhẹ nhàng ra hiệu.

Tất cả đều nhận được một tín hiệu chung.

“Giết! GIết!”

Lệ Tượng Thăng là người đầu tiên thúc ngựa xông vào địch doanh.

Giống như hạt mưa đầu tiên rơi xuống biển, Lệ Tượng Thăng gióng trống mở trận quyết chiến. Năm trăm kỵ binh do huynh muội Mặc Kỳ anh dũng không sợ hãi dẫn đầu xông thẳng vào doanh trại địch, thế như chẻ tre, khiến địch doanh đại loạn.

Năm trăm so với hai mươi vạn, bọn họ quyết tử.

Năm trăm kỵ binh này đều là tư binh do Mặc Kỳ gia bồi dưỡng, huynh muội Mặc Kỳ đã dùng uy tín của mình để điều động riêng.

Chủ tớ hung hãn không sợ chết, cả người lẫn ngựa, cắt ngang quân địch đang hoảng loạn như một lưỡi hái.

Hoa máu nở rộ trong ngọn lửa, đôi mắt của mọi người đều đỏ rực sát khí.

“Giết!”

Lệ Tượng Thăng giống như một người gỗ không biết mệt mỏi, hắn lao đến bất cứ nơi nào kẻ thù tập trung, lưỡi kiếm sắc bén trên áo giáp da của hắn đã bị cong, nhưng hắn vẫn lao lên phía trước, lửa và máu dường như là nhạc đệm của hắn, hắn nhảy múa trong ánh lửa của cái chết.

Mỗi một cước giẫm xuống của hắn, kẻ thù sẽ ngã xuống.

Lúc bọn chúng ngã xuống thì nội tạng hoặc đại não của chúng cũng đã vỡ nát.

Lần đầu tiên Lệ Tượng Thăng giết người, nhưng hắn không hề sợ hãi.

Bởi vì từ lúc di nương phải bán thân nuôi hắn và muội muội, từ khi di nương bị đám lưu manh của Minh Nguyệt Tháp quấn lấy….. hắn đã muốn giết người.

Khoảnh khắc vớt di nương từ dưới sông lên, hắn gần như muốn huyết tẩy cả Minh Nguyệt Tháp.

Hắn muốn giết tất cả mọi người, tất cả mọi người, kể cả thiên thượng trên bầu trời đang thờ ơ an bài vận mệnh của nhân gian kia.

Chính Lệ Tri đã đưa hắn trở lại từ bờ vực của sự bạo ngược và sa đọa, đồng thời cho hắn và muội muội một cuộc sống mới.

Vì vậy, hắn quyết tâm nhặt lại mạng của mình để trao cho nàng.

Mỗi kẻ thù trước mặt đều hoá thành đối tượng mà hắn từng căm hận, bọn hắn mang bộ mặt của Trịnh Cung và những tên lưu manh. Hắn buông bỏ sự hối hận và phẫn nộ về sự bất lực của mình khi đó, tiếp tục thu gặt lấy tính mạng kẻ thù.

“Các huynh đệ đừng hoảng hốt! Bọn hắn chỉ có mấy trăm người mà thôi!” Có phản quân kịp phản ứng hét lớn: “Chúng ta có tới hai mươi vạn người! Quay lại giết chúng!”

Càng ngày càng có nhiều phản quân tỉnh táo lại.

Xông vào doanh trại của địch nhân chỉ có vài trăm người mà dám mưu toan diệt hết hai mươi vạn đại quân thì thế nào? Mặc Kỳ Tích ngồi trên lưng ngựa cười to, “Chúng ta sẽ giết các ngươi không còn một mống, ta là nam nhân của Mặc Kỳ Gia, tuyệt không làm bạn cùng các ngươi.”

“Các ngươi cũng là Mặc Kỳ Thị? Tại sao lại liên thủ với địch nhân?!” Một người nam tử nhìn như tướng quân tức giận nói bằng phương ngữ của Dực Quốc.

“Bởi vì Minh Nguyệt Tháp là nhà của chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào giết người phóng hỏa!” Mặc Kỳ Lễ lớn tiếng nói.

Mặc Kỳ Lễ rút đại đao cắm vào cổ tên tướng quân, sau đó lưu loát ngồi thẳng lên ngựa.

“Đại ca! Đừng nhiều lời với họn chúng, bọn chúng đã phản ứng lại, bắt đầu tập kết rồi!”

Mặc Kỳ Tích chặt đầu một tên phản quân gần đó, đầu của đối phương bay lên không trung với đôi mắt trừng to. Hắn dùng hành động để đáp lại sự thúc giục của Mạc Kỳ Lễ.

“Các huynh đệ! Giết! Viện binh rất nhanh sẽ tới!” Mặc Kỳ Tích lớn tiếng nói.

Tuy rằng sĩ khí cao, nhưng quân số chênh lệch quá lớn, sau khi địch nhân phản ứng liên hợp lại, năm trăm kỵ binh rất nhanh liền tổn thất hơn phân nửa.

Trên mặt Mặc Kỳ Đan Liễu dính đầy máu, trên áo giáp đều có vết đao cắt, nhưng cho dù như vậy, nàng vẫn không có mảy may sợ hãi.

“Mọi người đừng sợ, ba mươi vạn viện binh triều đình phái đến sẽ tới ngay thôi!” Mặc Kỳ Đan Liễu ngồi trên ngựa, giống như một lá cờ đỏ chiến thắng, dáng vẻ kiên định của nàng khiến rất nhiều người rung động.

Kỵ binh Mặc Kỳ không sợ chết cùng nhau đứng lên, thề chiến đấu đến giây phút cuối cùng.

“Giết!”

“Giết!”

“Giết!”

….

Cách đó ba mươi dặm, trước cổng thành Minh Nguyệt Tháp, một nhóm ba trăm kỵ binh tinh nhuệ của Mặc Kỳ gia bao vây cổng thành chật như nêm cối.

Phó Đô Hộ Lương Dự đỏ mặt, tức giận nói: “Mặc Kỳ Lăng, ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước! Hôm nay nếu ngươi rời khỏi cổng thành này, bổn tướng sẽ lấy tội phản quốc xử trí ngươi ngay tại chỗ!”

Mặc Kỳ gia chủ đầu đội quân mao, người mặc áo giáp, bên hông đeo hai thanh đại đao, ngay cả chiến mã dưới thân cũng mặc áo giáp sắt.

Hắn không nhượng bộ mà trừng mắt nhìn Lương Dự: “Bốn người con của Mặc Kỳ Thị ta đều ở ngoài thành, nếu ta tham sống sợ chết không đi cứu chúng, ta còn có mặt mũi để làm tộc trưởng sao?.. Mở cửa! Hôm nay cho dù có mang tội phản quốc, ta cũng phải ra khỏi cánh cửa này!”

Dù sao cũng là một gia tộc quyền thế đã chiếm giữ Minh Nguyệt Tháp nhiều năm, dưới sự bức bách của phu thê Mặc Kỳ, binh lính thủ thành đều đặn rút lui.

Mặc Kỳ gia chủ dẫn quân cưỡi ngựa xông thẳng vào nơi phong tỏa, trước vành móng ngựa, binh lính bất giác lùi lại phía sau, Mặc Kỳ phu nhân mặc quân phục không thua đấng mày râu nhảy xuống ngựa, rút trường kiếm đi về phía cổng thành.

“Phu nhân bây giờ là thời kì bất thường! Xin hãy nghĩ lại!” Dư Kính Dung lo lắng cầu xin.

“Cút đi! Hôm nay người nào ngăn cản ta, ta giết người đó!” Mặc Kỳ phu nhân nhướng mày, đằng đằng sát khí.

Thấy cổng thành sắp mở, Lương Dự tức giận nói:

“Mặc Kỳ Lăng, ngươi muốn phản sao?!”

“Lương Dự, ngươi đừng quá đáng!” Mặc Kỳ Lăng tức giận nói, “Mọi người đều biết tâm của Mặc Kỳ gia ta ở đâu! Nếu ngươi cố ý đổ nước bẩn lên người ta, vậy thì ngươi cứ đổ! Ngươi mở cửa cũng thế, không mở cũng thế, hôm nay ta nhất định phải rời khỏi đây!”

“Được! Nếu ngươi đã ngoan cố, nhất quyết phải ra ngoài chịu chết, vậy thì chẳng bằng ngươi chết theo quân pháp của ta! Người đâu!” Lương Dự ra lệnh, Yến binh sau lưng đồng loạt rút trường đao ra, “Tiến lên cho ta ….”

Cùng lúc đó, binh sĩ  trên tháp canh sợ hãi nhìn bóng dáng quân đội đang xuất hiện phía xa, bọn hắn phục hồi tinh thần lại, vội vàng đánh trống trận để cảnh báo có địch nhân đến.

Đông…..đông…..đông…

Tiếng trống vang trên tháp canh, đánh thức biên thành còn đang say ngủ, trước cổng thành, sắc mặt mọi người đều biến sắc.

“Không tốt, có địch xâm chiếm!”

Ngoại địch đang ở phía trước, nội chiến tạm thời gác lại. Lương Dự và Dư Kính Dung vội vã lên thành lâu, phu thê Mặc Kỳ nghi ngờ quân địch có liên quan đến nhi nữ của mình nên cũng đi lên thành.

Trên đường chân trời, một đội kỵ binh phía trước, bộ binh phía sau, giống như một đám mây đen dày đặc, chậm rãi đi về phía thành Minh Nguyệt Tháp.

Khi đội quân đến gần hơn, sắc mặt của Mặc Kỳ gia chủ đại biến, buột miệng thốt ra:

“Kia..kia là..?”

Đi trước tiên là Tạ Lan Tư cưỡi ngựa. Mái tóc đen của hắn tung bay trong gió rét, dưới đôi lông mày mảnh mai là một đôi mắt đen thâm trầm, thần thái đạm mạc bình thản, một thân trường sam màu tím ngọc, tay áo dài che kín vết máu loang lổ.

Trong ngực hắn là Lệ Tri che mạng, cả hai đều có vẻ đẹp trang nghiêm.

Sau lưng Tạ Lan Tư, là những người lính giống như hắn, toàn thân đầy máu.

Một canh giờ trước.

Ngay lúc huynh đệ Mặc Kỳ lâm vào thế bất lợi, kỵ binh của Mặc Kỳ thị liên tục bại lui…

Mặt đất bỗng nhiên mơ hồ rung chuyển.

Một phản quân dừng lại, kinh ngạc nhìn về nơi phát ra trận địa chấn, sau đó có nhiều phản quân dừng lại hơn.

Tất cả bọn chúng đều cảm thấy sự rung chuyển này.

Một đường màu đen gần như cắt ngang trời đất, mỗi một điểm đen đều là Yến binh được vũ trang đầy đủ, đằng đằng sát khí.

Đằng sau đội quân đông nghịt của Yến Quốc là khói bụi che lấp mặt trời, như thể có thiên quân vạn mã cùng tập kích. Trước mặt bọn hắn là Tạ Lan Tư một người một ngựa, vững vàng đứng trên lưng ngựa, hắn kéo căng trường cung trong tay, trước mũi cung có thứ gì đó màu đen không nhìn rõ.

Thần sắc hắn bình tĩnh, tên lao ra.

Bầu trời bị ánh lửa phân cách, mũi tên dài phá không kéo tới, rung động lắc lư đóng vào lều trướng trống không.

Trên mũi tên treo đầu của Mặc Kỳ Truyền Mẫn, chết không nhắm mắt.

“Đại Vương!”

Vô số tiếng than khóc vang lên, sĩ khí của phản quân như sơn băng địa liệt, không thể vực dậy.

“Là viện quân tới! Là viện quân của triều đình phái tới!” Mặc Kỳ Đan Liễu hô to.

Mặc Kỳ huynh đệ cũng đồng thanh hét lên: “Viện binh đến rồi, các huynh đệ đừng sợ, cùng ta tiến lên!”

Những kỵ binh của Mặc Kỳ thị còn sót lại cùng hét lên, đảo khách thành chủ vượt qua vòng vây của kẻ thù một lần nữa.

Mặc Kỳ Truyền Mẫn đã chết, viện quân Yến quốc cũng đã đến, cho nên không ai nghĩ đến việc tiếp tục chống cự.

Chỉ cần có một kẻ đào binh, nó sẽ lan rộng ra như một bệnh dịch.

Ngay lập tức, phản quân bỏ chạy như chó nhà có tang, tứ tán bốn phía, không có kỷ luật nào cả.

Bọn hắn đến chết cũng không tưởng tượng được rằng, viện quân mà bọn hắn sợ hãi chạy trối chết chẳng qua chỉ là một ngàn bộ binh bình thường kéo theo củi đang cháy mà thôi.

Nửa đêm, Tạ Lan Tư mang theo đội quân chiến thắng trở về thành, sau khi xác nhận danh tính của họ, cổng thành mở ra.

Lệ Tượng Thăng mím chặt môi, mặt không thay đổi sắc ngồi trên ngựa, phía sau hắn là Lệ Từ Ân và lão phu nhân mù. Lệ Từ Ân đang miêu tả mọi thứ xung quanh mình cho lão phu nhân nghe, nghe nói nguy cơ chiến tranh đã được giải trừ. Lão phu nhân vui mừng rơi nước mắt.

Tần Nột ngẩng cao đầu đi trước ngàn bộ binh, nhờ có bằng hữu, hắn mới có thể giúp Tạ Lan Tư huy động một nghìn bộ binh tham gia hành động.

Mặc Kỳ huynh muội càng không cần phải nói, đắc thắng trở về, trên mặt mỗi người đều lộ ra kiêu ngạo.

Dân chúng trong thành vì tiếng trống trận mà chạy ra khỏi nhà đứng đầy hai bên đại lộ, vô số ánh mắt tập trung vào hai người Tạ Lan Tư và Lệ Tri đang cưỡi ngựa.

Mây đen dần tan đi, ánh mặt trời đỏ rực hiện ra, ánh sáng óng ánh tuôn ra như suối chảy trên từng bộ giáp đẫm máu.

Đại quân trầm mặc, giống như một dòng sông đen, dũng mãnh đi vào Minh Nguyệt Tháp. Mỗi người mỗi ngựa đều nhuốm đầy máu tươi và treo đầy đầu của địch nhân.

Đầu của Mặc Kỳ Truyền Mẫn bị treo trên con ngựa của Tạ Lan Tư, đôi mắt đỏ ngầu đầy đau đớn và sợ hãi, như kể cho mọi người vây xem nghe về những chuyện đã phát sinh trước khi chết của hắn.

Muôn người đều đổ xô ra đường, nhưng chỉ có hô hấp nặng nề phát ra.