Theo Đuổi Luật Sư Triệu Lam Nhã

Chương 21




Ông Lâm và ba mẹ Trần Vũ vốn là bạn bè từ thuở đại học. Từ khi sang Mỹ định cư, chỉ gặp lại nhau lúc Lam Nhã chỉ mới vài tháng tuổi.

Trần Đức với Triệu Văn Lâm là bạn bè thân thiết, xem nhau như anh em. Bây giờ Trần Vũ lại có duyên với Lam Nhã, tất nhiên là vui mừng đồng ý cả hai tay hai chân.

Lam Nhã biết chuyện càng thêm khó xử, cả buổi im lặng đợi khi gia đình Trần Vũ về rồi mới nói chuyện với ông Lâm.

-Bố biết con muốn nói gì. Con chỉ mới hơn 20 tuổi, con cần phát triển sự nghiệp, con không muốn kết hôn về nhà chồng để bố sống một mình.

Lam Nhã biết bố hiểu ý mình, dùng tuyệt chiêu làm nũng, giải bày tâm sự. Chiêu này từ nhỏ vẫn luôn có hiệu quả, vậy mà hôm nay đã không còn tác dụng.

-Con gái à! Con gái lớn gả chồng là chuyện thường tình. Biết con gái yêu thương ta thật hạnh phúc, nhưng bố sẽ không bao bọc được con cả đời, đến lúc cũng sẽ đi với mẹ con.

Ông Lâm thở phào, khẽ xoa đầu con gái. Ông và vợ chỉ có mỗi cô, từ nhỏ đã cưng như châu ngọc. Dù để Lam Nhã ra ngoài trải nghiệm cuộc sống song vẫn luôn âm thầm bảo vệ cô.

-Ta tin tưởng tiểu Vũ, ba mẹ tiểu Vũ với chúng ta là chỗ thân thiết nên mới bằng lòng giao con cho nó. Người ta thật lòng với con, con nên suy nghĩ. Tất nhiên con bằng lòng người khác ta cũng không ngăn cản. Chỉ cần con hạnh phúc ta đều chấp nhận.

Lam Nhã rúc đầu nhỏ vào lòng ông, đôi tay trắng mịn cằm lấy bàn tay to lớn, có những vết chai sạn, bắt đầu có những nếp nhăn của tuổi già.

Ông để con gái xoa nắm bàn tay của mình. Lam Nhã luôn là đứa hiểu chuyện, chưa từng dựa vào gia cảnh tốt hơn người khác, luôn tự mình phấn đấu.

-Ta cũng chỉ có mỗi con, sau này không còn thì không biết ai thay ta gánh vác sự nghiệp.

Từ câu nói của ông, Lam Nhã nghe ra được sự buồn bã. Trước đây cô vẫn luôn muốn thực hiện mong muốn trở thành luật sư của mình, không nghĩ đến sự nghiệp của bố phía sau.

Sau khi về nước, mỗi ngày nhìn thấy ông trở về sau một ngày làm việc vất vả, không một lời than vãn, Lam Nhã không khỏi đau lòng.

-Con chỉ kí hợp đồng làm việc với Trần Thị hai năm thôi. Trong thời gian này sẽ cố gắng học kinh doanh, sau đó quay về giúp đỡ bố, được không?

-Nghe theo ý con hết, đừng để mình quá mệt là được.

-Vâng ạ! Còn chuyện kết hôn con cần thời gian suy nghĩ.

Ông Lâm hài lòng, vuốt ve đầu con gái nhỏ trong lòng. Thoạt nhìn sẽ thấy Lam Nhã luôn ngoan ngoãn vâng theo mọi thứ, thực chất lại là đứa trẻ cứng đầu. Lần này lung lay được quyết định của cô xem như là có tiến triển rồi.

Lam Nhã đem hồ sơ đến nộp ở một trường chất lượng trong thành phố, tuy hơi xa một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều.

Ban ngày đi làm, buổi chiều tối lại tất bật đi học, bận rộn như vậy, Lam Nhã lại gầy thêm một chút.

Từng nói sẽ suy nghĩ đến việc kết hôn, ngay sau hôm đó lại nộp hồ sơ xin học, quay cuồng trong công việc, căn bản không có thời gian để nhớ tới.

Trần Vũ đứng trên tầng cao nhất nhìn xuống thành phố, trên con đường trước công ty xuất hiện chiếc xe mui trần quen thuộc. Phong cách ăn mặc đơn giản, mái tóc búi gọn, vội vã lái nhanh chiếc xe về hướng trường đại học.

Điện thoại được kết nối với tai nghe thông báo có cuộc gọi đến. Giọng nam trầm ấm truyền đến bên tai Lam Nhã.

-Có gấp gáp cũng phải lái xe cận thận, đừng vượt ẩu.