Lờ đi câu nói đầy ý vị châm chọc của Tuyết Như, Lam Nhã đánh ánh mắt sang người bên cạnh, cười lịch thiệp.
-Đã lâu không gặp!
Người đàn ông cười ái ngại với Lam Nhã, vợ anh ta không đọc báo nhưng anh ta thì có. Là người làm ăn hẳn phải biết đến Lam Nhã. Đưa tay về phía Lam Nhã rất cận trọng.
-Đã lâu không gặp! Chào cô Triệu!
Tuyết Như nhìn chồng mình tỏ vẻ không vừa ý.
-Việc gì phải chào cô ta chứ!
-Gia đình sắp xếp sao?
Tuyết Như tiếp tục bị lờ đi, người đàn ông bên cạnh nghe câu hỏi của Lam Nhã cũng khẽ gật đầu.
Người tinh ý nhìn qua cũng thấy họ không giống một cặp, người đàn ông chẳng quan tâm gì đến người phụ nữ của mình, mặc kệ cô ta làm điều tùy ý.
Vừa đúng lúc Trần Vũ đầy xe đồ đi tới, thái độ của Tuyết Như nhẹ nhàng hơn hẳn, còn tỏ ý muốn đi mua đồ cùng.
-Em mới về nước, trung tâm này mới quá nên không quen, đi cùng mọi người được không?
Lam Nhã đã qua thời kì thai nghén bỗng dưng lại muốn nôn, dù sao thì người chồng trên danh nghĩa của cô ta cũng đang có mặt ở đây, vậy mà ẻo lạ trước mặt một người đàn ông khác.
-Thật ngại quá! Tôi và vợ đã mua sắm xong rồi, hai người cứ tiếp tục mua sắm đi.
Trần Vũ dắt tay Lam Nhã đi về hướng quầy thanh toán, mặc kệ Tuyết Như trên mặt đầy hậm hực khó coi.
-Con ranh đó vậy mà cũng trèo lên giường của anh ấy được. Hừ!
Người đàn ông nhìn vẻ mặt của vợ mình, giọng điệu không mấy dễ chịu.
-Cô bớt chút thời gian đi mua sắm để đọc báo, hai chữ "con ranh" đó cô nên nuốt ngược vào trong đi!
-Này! Anh là chồng của tôi đấy!
Lam Nhã mang thai một bé trai, trước ngày sinh một tuần đã phải đến viện nằm. Bố mẹ hai bên gia đình lúc nào cũng túc trực bên cạnh, Trần Vũ cũng cắt giảm lượng công việc để ở bên vợ.
Cuối cùng cũng đến ngày Lam Nhã lâm bồn, ý tá tất bật ra vào. Trần Vũ ở bên ngoài mặt lúc xanh lúc trắng khi nghe tiếng hét của vợ ở bên trong.
Đã ba tiếng rồi vẫn chưa xong, mẹ Trần tóm lấy tay cô y tá vừa chạy ra khỏi phòng sinh.
-Con gái tôi sao rồi?
-Em bé lớn quá! Phải sinh mổ thôi!
Trần Vũ đứng bên cạnh nghe tin như sét đánh giữa trời quang. Trước khi Lam Nhã sinh anh cũng đã tìm hiểu, biết sinh mổ khó khăn như thế nào.
Tiếng em bé khóc vang trong phòng bệnh, vị bác sĩ bế theo đứa bé ra ngoài.
-Chúc mừng gia đình! Là một bé trai bụ bẫm.
Bỏ qua lời nói của vị bác sĩ kia, anh trực tiếp chạy vào bên trong tìm vợ mình. Khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, thuốc mê còn chưa hết mà đã nhăn nhó vì khó chịu như vậy.
Mẹ Trần đón lấy cháu nội từ tay vị bác sĩ, đung đưa nhẹ nhàng, dỗ cho đứa bé không còn khóc nữa.
-Con xem, ba con sẽ trách thằng con trai này làm khổ vợ nó cho mà xem.
Lam Nhã được chuyển đến phòng bệnh thường, tỉnh dậy đã thấy Trần Vũ ngồi bên cạnh.
Lúc này thuốc gây mê đã hết tác dụng, cảm giác đau đớn lại càng rõ hơn. Sờ nhè lên đường may ngang trên bụng, cô vẫn nhớ cảm giác đó.
-Con đâu anh?
-Mẹ đang bế thằng bé rồi! Con có khó chịu ở đâu không? Anh gọi bác sĩ kiểm tra cho em.
-Không cần đâu! Em muốn xem con.
Mẹ Trần đặt cháu nội đích tôn bên cạnh Lam Nhã, thằng bé vừa thấy mẹ đã cười toe toét.
Lam Nhã nhìn mặt đứa con trai đầu lòng của mình, nhìn rất cận thận rồi lại nhìn chồng mình. Chỉ mới sinh ra thôi, mà đường nét trên khuôn mặt hoàn toàn giống Trần Vũ.
-Sao chẳng giống em chút nào vậy? Sau này sinh con gái nhất định phải giống em.
-Không! Sinh một lần đủ rồi, không cho em sinh nữa!