Nhận được tin Lam Nhã nhập viện, Trần Vũ vội vàng lái xe đến bệnh viện, hỏi thăm được phòng bệnh, mở cửa ra đã nhìn thấy người đàn ông hôm trước đang ngồi cạnh giường bệnh.
Lam Nhã mặt mày hốc hác, trên người mặc đồ bênh nhân, vẫn đang trong trạng thái bất tỉnh.
Suốt gần một tuần cô không về nhà, trợ lí bên cạnh không nghe ngóng được tình hình, cũng không ai biết cô đã ở đâu.
Người giúp việc không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, chỉ mơ hồ là họ đang cãi nhau, chuyện chưa từng xảy ra trước đây, cũng không dám báo cáo cho ông bà chủ, còn nói dối Trần Văn là mẹ bận công tác đột xuất, thằng bé cũng ngoan ngoãn nghe lời, không quấy khóc đòi mẹ.
Lam Nhã khẽ động, chân mày nhíu chặt rồi từ từ mở mắt ra, cổ họng khô khốc khó nói thành câu.
-Nước...
Trần Vũ định tiến tới rót nước, người đàn ông đối diện đã nhanh tay hơn, tiến đến đỡ cô uống nước.
Trần Vũ mặt mày xám xịt, người đàn ông khác đang chăm sóc cho vợ anh ngay trước mặt anh. (1
Lam Nhã vẫn chưa nhìn thấy Trần Vũ, khẽ cảm ơn người đàn ông kia. Người đàn ông này đối với cô dịu dàng từng chút một, vô cùng thuần thục, giống như họ mới thật sự là một đôi chứ không phải anh.
-Có người đến thăm em!
Cô quay đầu về phía cửa, Trần Vũ vẫn đứng im không nhúc nhích, tâm tình không tốt hiện rõ trên mặt. Lam Nhã nhìn thấy anh thoáng nét đau lòng, bây giờ cô không muốn nói gì cả.
Trạch Phong đắp lại chăn mỏng cho Lam Nhã, đứng dậy đi về phía anh.
-Anh là chồng cô ấy đúng chứ? Tôi muốn nói chuyện với anh.
Trần Vũ nhìn cô một lần nữa, sau đó theo anh ta ra ngoài.
Hai người bọn họ ngồi đối diện nhau, nhìn đối phương bằng ánh mắt toé ra tia lửa. Trạch Phong có vẻ ngoài điềm đạm hơn một chút. Anh ta có vẻ ngoài ưa nhìn, nét sương gió của người từng trải đều hiện rõ.
Mái tóc dài của anh được búi gọn, để lộ một vết sẹo mờ dài ngay bên dưới mắt phải, nhìn thoáng qua có vẻ đáng sợ.
-Những năm qua cậu đã chăm sóc tốt cho Lam Nhã, cảm ơn cậu! Nhưng cô ấy hiện tại, có vẻ như cậu đã không làm tròn trách nhiệm của mình.
Trần Vũ im lặng không đáp lại, quả thực sau đêm đó anh vẫn luôn thấy hối hận, muốn để Lam Nhã bình tâm lại, chỉ không ngờ cô lại giữ khoảng cách với anh.
-Lam Nhã là viên ngọc quý của tôi, nếu cậu đã không chu toàn, tôi sẽ đem cô ấy đi.
-Đúng là tôi đã không chăm sóc tốt cho cô ấy, nhưng cô ấy là vợ của tôi. Anh hay bất kì ai cũng không thể mang đi.
Trạch Phong cười khẩy, đẩy ghế đứng dậy. Đối diện với người đàn ông này, Trần Vũ không nhìn ra được anh ta đang nghĩ gì, trong đáy mắt hoàn toàn bình lặng đến đáng ngờ.
Trần Vũ cảm nhận được sự nguy hiểm phát ra từ người đàn ông này và ý tứ rõ ràng trong câu nói của anh ta. Anh ta không giống kiểu chỉ nói để đe doạ.
-Lam Nhã!
Anh khẽ gọi nhưng lại không biết mở lời thế nào. Bao năm chung sống vẫn luôn hoà thuận, anh vẫn hết sức cưng chiều, yêu thương người con gái này, vậy mà trong lúc nhất thời nóng vội đã nhẫn tâm tổn thương cô.
Lam Nhã không tức giận, cũng không quay đầu lại nhìn anh. Một khoảng im lặng bao trùm lên không gian giữa hai người.
-Những chuyện anh muốn biết chắc cũng đã biết rồi, đúng chứ?
-Anh biết! Anh xin lỗi vì đã nổi giận vô cớ.
-Anh không nổi giận vô cớ, là em đã sai, em không giải thích rõ ràng với anh.
-Lam Nhã! Em quay về nhà đi, em ra ngoài cả tuần rồi!
-Chúng ta... ly hôn đi!