Trạch Phong không vội chút nào, ung dung nhìn người phụ nữ chật vật phía trên cơ thể mình đến độ khuôn mặt cô trở nên khó coi như muốn khóc mới lật người đè xuống phía dưới.
Sau một đêm hoan ái, cả hai tỉnh dậy rất sớm, bầu trời bên ngoài còn chưa sáng hẳn. Trạch Phong ngồi dựa người lên thành giường, châm một điếu thuốc hít lấy hơi dài rồi nhả khỏi vào không trung.
Nhận thấy ánh mắt người bên cạnh vẫn luôn đặt chằm chằm vào khuôn mắt mình, anh chủ động mở lời, giọng nói đàn ông khàn khàn mang theo sự lười biếng.
-Khói thuốc làm khó chịu?
-Không! Mùi hương này dễ chịu, tốt cho tâm trạng.
Nghĩ rằng cô cũng muốn hút, anh đem điếu thuốc chỉa về hướng cô.
-Tôi không biết hút.
-Vì sao làm việc này?
-Tôi muốn ly hôn, ngoài ngoại tình ra, không nghĩ được lí do nào tốt hơn.
-Không hạnh phúc sao?
Hạ Chi lật tấm chăn mỏng ra, đứng dậy muốn đi tìm lại quần áo của mình mặc vào. Hiện tại Trạch Phong mới thấy được, ngoài những vết hôn mờ nhạt anh để lại đêm qua, còn có những dấu vết khác.
-Tuổi trẻ bồng bột một chút.
Hạ Chi sau khi tốt nghiệp đại học, nói với gia đình Trần Vũ muốn chuyển ra ngoài sống cùng bạn trai, không lâu sau đó thì quyết định kết hôn, mọi thứ đều được Lam Nhã và Trần Vũ ủng hộ.
Anh ta là mối tình đầu của Hạ Chi, bắt đầu quen nhau từ năm ba đại học. Tưởng chừng sẽ có một chuyện tình đẹp như mơ. Sau khi kết hôn thì hiện thực phũ phàng mới ập đến. Người chồng này chính là loại tra nam mặt dày không có liêm sĩ, dấu vết trên người cô cũng do anh ta làm ra.
Trạch Phong không phải người nhiều lời, nhưng đặc biệt có chuyện sẽ không giấu diếm Lam Nhã. Ngay tối hôm sau đã tìm tới tận nhà Hạ Chi.
Lam Nhã không báo trước, chắc chắn khung giờ bọn họ đều có ở nhà mới bất ngờ đến. Sau hai hồi chuông cửa đã mở ra. Đôi chân đi giày cao gót liền tung cước vào người đối diện.
Người đàn ông chưa hiểu chuyện gì bị đạp ngã bật ngửa, tức giận phun ra câu nói tục.
Tiếng động lớn như vậy, Hạ Chi chạy ra xem, cái khí chất trước cửa nhà liền khiến cô đông cứng tại chỗ.
-Chị Lam Nhã? Sao đột nhiên chị lại đến đây, còn tức giận như vậy?
Lam Nhã bước qua người đàn ông ngồi bệt dưới sàn, trực tiếp đi cả giày vào bên trong, không khác gì du côn đi đòi nợ.
-Em chuẩn bị xong thủ tục chưa?
Hạ Chi không phải người chậm tiêu, nhìn thái độ liền đoán ra vấn đề.
-Chưa ạ!
Lam Nhã ném tập hồ sơ xuống bàn, nhìn lại thì trên đây Lam Nhã chỉ mang theo mỗi cái này, còn chỉ đi một mình.
Trong kí ức chồng Hạ Chi, người ngồi trên ghế kia có tính khí khá dịu dàng, dễ gần lại rất quan tâm đến mọi người, đột nhiên hôm nay đến lại bị đạp cho một cú choáng váng.
-Muốn ly hôn trong hoà bình thì kí vào, còn muốn bất bình thì cứ làm tới, tới đâu tôi tiếp cậu tới đó.
-Chị nói gì vậy? Ly hôn gì chứ?
Khuôn mặt anh ta sượng lại, giọng điệu có vẻ rất vô tội. Lam Nhã chỉ cười khẩy một cái, xoay lưng Hạ Chi lại, mạnh bạo kéo cao áo lên.
-Tôi tưởng giả nai chỉ có phụ nữ thích ẻo lả, thì ra đàn ông cũng có kiểu này. Vậy cậu giải thích cho tôi nghe cái này thế nào.
-Chị ơi cái này chỉ là hiểu lầm nhỏ giữa vợ chồng tụi em thôi. Tụi em sẽ nói chuyện lại với nhau.
-Hiểu lầm thì kí vào đi, muốn nói gì lên toà nói.
Thái độ Lam Nhã đối với anh ta như muốn cầm súng bắn người, quay sang ép Hạ Chi đi thu dọn hành lí.
Hạ Chi bị kéo ra khỏi chung cư, bên ngoài đã có chiếc xe quen thuộc chờ sẵn, còn không để cô cất hành lí đã bị ép ngồi vào.
Phía trước là Trần Vũ cầm lái, Trạch Phong ngồi bên cạnh thấy cô nhìn sang liền giơ hai ngón tay lên.
-Hi!