Theo Đuổi Một Tên Biến Thái Cùng Chung Chí Hướng

Chương 2




Người đàn ông trên ghế salon nhìn cậu chăm chú, để cậu bối rối và không biết làm sao. Trần Hoàn Nhất đứng trước mặt người đàn ông, hai tay duy trì tư thế đưa roi. Qua rất lâu, lâu đến mức Trần Hoàn Nhất thấy đau tay như thể vừa quấy tám mươi ống nuôi cấy, người đàn ông mới nhận lấy roi, đứng lên, hơi cúi đầu mắt nhìn xuống Trần Hoàn Nhất, bao phủ cậu trong bóng tối, "Tôi không thích bị nhìn xuống. Lần sau không được lấy lý do này nữa."

Trần Hoàn Nhất nhỏ giọng thở dốc một tiếng, ngoan ngoan 'Ừm'.

"'Ừm' không thể tính là câu trả lời." Người đàn ông nói.

"Vâng." Trần Hoàn Nhất nhỏ giọng đáp, "... Chủ nhân." Sau khi nói ra hai chữ này, cậu thấy hạ thân của mình hơi có cảm giác, có thể đã hơi cương.

Người đàn ông nhíu mày, không tỏ rõ ý kiến với việc đổi xưng hô này, sau đó quay người ngồi lại lên ghế salon, nói: "Lại đây."

Trần Hoàn Nhất rất thông minh, cậu sẽ không phạm một lỗi hai lần, cậu yên lặng quỳ gối bên chân người đàn ông. Cậu cảm thấy khoái cảm bị chi phối, cảm giác hoàn toàn khác với khi cậu xem video những M bị nhục nhã, cậu chưa từng có cảm giác này, lần đầu tiên, kích thích như vậy, không có bất kỳ đụng chạm nào, cậu gần như cảm nhận được vật dưới bụng căng đau.

Người đàn ông trên ghế salon chậm rãi nói: "Trước khi đến đã tắm chưa?"

"Tắm rồi."

"Cởi quần áo cho tôi kiểm tra."

Trần Hoàn Nhất mắc cỡ, cậu từ từ cởi từng nút áo sơ mi, cởi xong thì gấp gọn rồi đặt bên cạnh, cậu cảm giác người đàn ông trước mặt sẽ không thích cậu cởi đồ vứt trên mặt đất. Cởi xong áo thì đến dây nịt, quần, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ còn tất và quần lót. Cậu chờ người đàn ông ra lệnh, lại phát hiện người đàn ông chỉ như cũ lặng lặng chăm chú nhìn cậu, vì vậy cậu cởi luôn tất và quần lót, gấp lại rồi đặt cạnh áo sơ mi và quần. Làm xong cậu đỏ mặt quỳ bên một chân của người đàn ông, chắc là bị phát hiện rồi, nơi đó đã cương.

Người đàn ông dùng chuôi roi mềm chạm nhẹ vào mông cậu, nói: "Nâng lên, tách chân ra."

Trần Hoàn Nhất chậm rãi hạ eo xuống, cẳng tay chống trên sàn, nâng mông lên.

Sau đó người đàn ông không làm gì, cũng không nói gì, cứ thế mà nhìn cậu duy trì tư thế phơi mông. Trong phòng cực yên tĩnh, dần dần có thể nghe được tiếng thở dốc của người đang quỳ.

Trần Hoàn Nhất cảm thấy mình sắp không kiên trì được nữa rồi. Đó không phải là một động tác mất sức, dễ dàng hơn việc cậu nâng tay đưa roi, thế nhưng tư thế này làm hậu môn, dương v*t và túi tinh của cậu hoàn toàn phô bày trước mặt người đàn ông. Ánh mắt của người đàn ông như thật, lại giống như đang cầm roi mềm lướt trên người cậu làm tiếng thở dốc của Trần Hoàn Nhất nặng hơn, bụng dưới mỏi, nhiệt độ chạy xuống thân dưới, vật bên dưới cùng càng căng cứng hơn.

"A......" Không biết qua bao lâu, Trần Hoàn Nhất nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ.

"Tôi chưa cho phép cậu phát ra âm thanh." Người đàn ông ngữ khí ôn hòa.

Khóe mắt Trần Hoàn Nhất đỏ lên, có nước mắt bị ép ra, cầu xin nói: "Chủ nhân... Tôi không chịu nổi, có thể đổi một tư thế khác được không?"

"Có thể." Người đàn ông nói.

Trên người Trần Hoàn Nhất toàn là mồ hôi, ngã xuống đất, thở dốc một hồi mới chậm rãi quay lại tư thế quỳ gối bên cạnh người đàn ông. Người đàn ông sờ đầu tóc ẩm ướt của cậu, "Đến phòng tắm lấy khăn tắm lại đây."

Trần Hoàn Nhất ngoan ngoãn đi lấy, rồi quỳ gối trước người đàn ông, hai tay nâng khăn tắm lên. Người đàn ông mở khăn tắm ra, nói, "Đứng lên."

Sau đó bọc Trần Hoàn Nhất lại bằng khăn tắm, lau mồ hôi cho cậu.

Trần Hoàn Nhất kinh ngạc nhìn hắn, người đàn ông tỉ mỉ lau mồ hôi cho cậu xong, đặt khăn tắm qua một bên, vỗ vỗ mông Trần Hoàn Nhất, "Tiếp tục."

Trần Hoàn Nhất biết chuyện lúc này vẫn chưa xong, vì vậy lại bày ra tư thế vừa rồi, phần eo chìm xuống, mông giương cao. Lúc này người đàn không không cho cậu nhiều thời gian thở dốc, mà đưa tay sờ dương v*t của Trần Hoàn Nhất, "Muốn bắn?"

Đùi lớn của cậu phát run, cậu phát hiện người đàn ông cách cậu càng gần, tay và ánh mắt trực tiếp đặt lên khí cụ của cậu.

"Ai cho cậu quyền không trả lời?" Thanh âm của người đàn ông trở nên nghiêm lệ.

Trần Hòa Nhất nuốt nước miếng một cái, hơi thở hổn hển đáp lại: "Vâng, muốn bắn."

Người đàn ông tiếp tục hỏi: "Muốn bắn bằng cách nào?"

Trần Hoàn Nhất không dám không đáp, lại càng không biết đáp làm sao. Giọng cậu có chút run rẩy, "Ngài, ngài muốn cho tôi bắn thế nào, tôi bắn thế ấy." Cậu cảm giác đỉnh dương v*t của mình có chất lỏng chảy ra, chậm rãi tích trên mặt đất.

Ngón tay người đàn ông ma sát dương v*t của cậu một hồi, lượt qua túi tinh và hậu môn. Trần Hoàn Nhất cảm giác được một cơn tê dại, nhịn không được co rút hậu môn. Người đàn ông nhìn cái lỗ căng mịn nhạt màu kia mở ra đóng lại, từ từ nói: "Từng dùng hậu môn chưa?"

Tiếng thở dốc của Trần Hoàn Nhất càng lớn, "... Chưa từng."

"Vậy hôm này dùng đi, dùng để bắn."

Trần Hoàn Nhất nghĩ thầm, anh nói thêm một câu thôi tôi không cần dùng gì cũng bắn được.

"Đi lên giường." Người đàn ông vỗ vỗ mông cậu.

Trần Hoàn Nhất đột nhiên căng thẳng, tuy cậu hẹn gặp nhưng chưa nói có muốn làm hay không, bây giờ cậu vẫn hơi sợ, dù sao, dạy dỗ là dạy dỗ, làm tình là làm tình, tuy người đàn ông trước mặt trông khỏe mạnh nhưng cậu vẫn hơi mâu thuẫn, dù sao cậu không phải đồng tính luyến, cũng không có bất kỳ kinh nghiệm gì. Có thể người đàn ông tỏa ra khí tràng làm cậu không dám do dự, lại không dám phản đối.

"Nằm xuống, tay chân ra, tay ôm lấy đầu gối."

Đây là một tư thế cực kỳ khuất nhục, hơn cả tư thế chổng mông ban nãy, bởi vì tư thế này có thể dễ dàng nhìn thấy sắc mắt đối phương, cũng dễ dàng thấy khí cụ của mình. Hai tay tách đầu gối ra, gần giống như tự nguyện vì đối phương mà mở ra cơ thể. Nghĩ đến đây, Trần Hoàn Nhất liền cảm thấy mình không chịu nổi.

"Cậu làm bẩn thảm trải sàn rồi." Người đàn ông liếc nơi Trần Hoàn Nhất quỳ ban nãy, dưới đất có một vệt nước.

"A," Trần Hoàn Nhất không dám nhìn lại, "Xin... Chủ nhân trừng phạt."

Người đàn ông cầm một thứ giống cây gậy, bôi gel bôi trơn lên, "Thả lỏng."

Trần Hoàn Nhất cảm giác có thứ gì đó đặt trước cửa hậu môn, cậu co rút lại, hậu môn cũng co rụt một hồi, Vật kia không ngừng lại mà chậm rãi tìm kiếm bên trong hậu môn cậu. Trần Hoàn Nhất thở gấp, đồ vật kia còn không thô bằng một ngón tay, cậu không có tí cảm giác đau đớn nào, cơ thể cũng không có cảm giác gì, chỉ thấy dị dạng vì có đồ vật đang chuyển động trong cơ thể, giống như gan bên trong bị mò đến.

"... A!" Có nơi nào đó trong người Trần Hoàn Nhất bị đụng phải, cảm giác bắn tinh kéo đến. Đồ vật trong cơ thể lui lại mấy phần, không đụng đến tuyến tiền liệt của cậu nữa. Cảm giác bắn tinh hơi biến mất một ít, chỉ còn dư lại tiếng thở dốc ồ ồ của Trần Hoàn Nhất.

"Cậu biết roi cậu chọn là đánh ở đâu không?" Người đàn ông nhìn người dưới thân hai chân mở ra, cơ thể nổi màu hồng nhạt, viền mắt ướt át, hỏi.

Trần Hoàn Nhất hình như đã mất năng lực suy tư, phản ứng chậm nửa nhịp mới đáp: "Không biết."

Roi mềm của người đàn ông lướt nhẹ qua dương v*t của Trần Hoàn Nhất, "Nơi này."

Hơi thở của cậu cứng lại, chưa kịp tiêu hóa hết sợ hãi, đầu roi đã trượt đến hậu môn còn đang bị cắm đồ của cậu, "Còn có nơi này."

Lời còn chưa dứt, roi mềm đã quất vào cạnh hậu môn, đến vật kia cũng bị đẩy vào hai phần. "... A!" Trần Hoàn Nhất rơi nước mắt, kích thích cực độ mang theo sự đau đớn chưa từng cảm nhận, khuất nhục trong lòng càng lớn hơn sinh lý.

Người đàn ông cho cậu thời gian thở dốc, đợi cậu hơi bình phục, tiếp một roi.

"A a a a..." Trần Hoàn Nhất không giữ nổi đầu gối của mình nữa, cậu cảm thấy mình sắp chết rồi, mỗi lần roi quất đều đẩy vật trong hậu môn vào thêm một chút, đỉnh roi lại xẹt qua niêm mạc hậu môn, nơi đó cực kỳ mẫn cảm, cho nên đau đớn sắc bén hơn, đồ vật đang cắm trong người cũng không ngừng ma sát tuyến tiền liệt, làm cậu đến sức hít thở cũng không còn.

Một roi cuối cùng, hậu môn bị lấp đầy, Trần Hoàn Nhất không kêu nổi nữa, gậy th*t run rẩy bắn tinh, toàn bộ bắn hết lên ngực, lên cổ, thậm chỉ có một chút bắn vào miệng cậu.

Tràn Hoàn Nhất thở dốc từng ngụm, mắt mở hết ra, xương cốt toàn thân giống như đã bị hủy.

"Tự dọn dẹp chính cậu đi."

Trần Hoàn Nhất giật mình bỏ dậy, không dám cứ thế mà ngủ thiếp đi.

Cậu chạy vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, cân nhắc người đàn ông hẳn cũng cần tắm, cậu không dám dùng cái khăn tắm sạch còn lại mà cầm lấy hai cái khăn lau mặt lau khô người, rồi gấp lại, sau đó mới đi ra ngoài.

"Mặc quần áo."

Chờ cậu mặc đồ tử tế, người đàn ông lại nói: "Lại đây." Lúc này người đàn ông vỗ ghế sô pha bên cạnh hắn.

Trần Hoàn Nhất nhợt nhạt ngồi cạnh người đàn ông, có hơi nhật. Trần Hoàn Nhất chú ý thấy người đàn ông không chỉ không cởi quần áo, mà đến một cái nút áo cũng không cởi. Âu phục vẫn vậy, không chút nhăn nhúm. Mặc dù cậu đã mặc quần áo xong, vẫn thấy mất thể diện dị thường.

Người đàn ông sờ đầu cậu, nói: "Cậu suy nghĩ đi."

"A..." Trần Hoàn Nhất sửng sốt, mới ý thức được người đàn ông đang hỏi cậu có muốn xác định quan hệ hay không, "Tôi có một vấn đề."

Người đàn ông ôn hòa gật đầu, "Cậu nói đi."

Trần Hoàn Nhất hơi chần chừ: "Chúng ta... sẽ phát sinh quan hệ sao?"

Người đàn ông trầm mặc một chút, "Nếu như tôi thấy cần thiết."

"Ách..."

"'Ách' là có ý gì?"

Trần Hoàn Nhất nhận ra mình hình như đã phạm vào điều cấm của người đàn ông, liền vội vàng nói: "Ý là, tôi hiểu rồi."

"Vậy đáp án của cậu là?"

"Là... Sau này xin chủ nhân dạy dỗ."

Người đàn ông lộ ra ý cười, tay đặt lên gáy Trần Hoàn Nhất nói: "Tôi đưa cậu về nhé?"

Trần Hoàn Nhất nói: "Không cần, tôi tự về được."

Người đàn ông cân nhắc có thể dính đến riêng tư của cậu bé trước mặt, gật đầu nói: "Vậy về đến nơi thì nhắn tin cho tôi."

Hai mươi phút sau đó.

Điện thoại của người đàn ông vang lên, là Trần Hoàn Nhất gọi.

"Đến?"

"Ây..."

"Làm sao vậy?"

"Cái kia..."

"Cậu cứ nói thẳng."

"Tôi... Tôi bị nhốt ở ngoài cửa."

"Cái gì?"

"Ký túc xá có gác cổng, tôi không vào được."

Trần Hoàn Nhất thầm mắng mình, sao có thể ngu xuẩn như vậy, người ta nói đưa cậu về cậu lại điên điên nói không cần, cứ thế điên điên chạy về, dọc theo đường đi mới cảm nhận được hoa hồng nở đầy người mình, cứ như vậy mang theo hai quả thận hư không, và mong ngóng một tương lai tươi đẹp đi về. Kết quả quẹt thẻ không vào được ký túc xá, người gác cổng đã ngủ, lấy điện thoại ra thì thấy gần mười hai giờ rồi, Muốn nhờ bạn cùng phòng mở cửa, kết quả là cuối tuần bạn cùng phòng đều đi chơi cả.

Cho dù không vào được Trần Hoàn Nhất cũng không định gọi cho người đàn ông ban nãy, bản năng sẽ không muốn cho hắn thêm phiền phức, tra thử khách sạn gần trường, vào giờ này, còn là cuối tuần, toàn bộ đều cháy phòng. Chỉ có mấy khách sạn cao cấp mới còn phòng, mà nhìn giá phòng thấp nhất thì bằng tiền sinh hoạt một tháng của cậu, rốt cuộc vẫn gọi cho người đàn ông.

"..." Người đàn ông trầm mặc vài giây.

"Cái kia, thật ra..." Trần Hoàn Nhất có chút hối hận gọi số điện thoại này.

"Cậu qua đây đi, tôi xuống đón cậu." Thanh âm trầm thấp của người đàn ông từ bên kia điện thoại truyền đến.

Trái tim treo cao của Trần Hoàn Nhất chậm rãi hạ xuống, "A, không cần, tôi biết đi như thế nào..."

"Tôi sợ 'không cần' của cậu. Chờ tôi."

Lúc Trần Hoàn Nhất xa xa nhìn thấy người đàn ông đang đi về phía này, mũi đau xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, Người đàn ông nhanh chân đi lại, trong tay còn cầm một cái áo khoác, đi đến trước mặt thì phủ lên người cậu, "Xin lỗi, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch nhiều, tôi không cân nhắc đến chuyện cậu chỉ mặc áo sơ mi."

Trần Hoàn Nhất oan ức ngóng ngóng, nước mắt tích trong hốc mắt trực tiếp rớt xuống, rơi lên âu phục đắt tiền của người đàn ông. Cậu tự nhận mình là người tương đối kiên cường, hôm nay cũng không phải quá uất ức, không hiểu tại sao nước mắt như vòi nước hỏng van rơi không ngừng được.

Người đàn ông nói: "Đi thôi."

Trần Hoàn Nhất bước theo sau người đàn ông, vào khách sạn.

"Cậu đi rửa mặt đi, rồi ngủ trước." Người đàn ông vào cửa liền nói, dừng một chút quay đầu lại nhìn thấy Trần Hoàn Nhất nước mắt tha thiết mong chờ, hơi nhíu mày, "Sao vẫn còn khóc." Đưa tay là xoa đầu cậu bé trước mặt, có gác cổng, vậy là ký túc xá của sinh viên, còn là sinh viên, cảm giác vẫn là một đứa trẻ.

Trần Hoàn Nhất có chút ngượng ngùng, "Tôi cũng không biết tại sao, không dừng được."

"Đi đánh răng rửa mặt, ngủ sớm một chút."

"Ừm..." Trần Hoàn Nhất mới vừa đáp xong lại nghĩ đến người đàn ông đã nói, "Vâng, chủ nhân."

"Tôi không nói xưng hô." Người đàn ông trả lời, "Đi thôi."

Trần Hoàn Nhất rửa mặt đi ra thấy người đàn ông ngồi trước bàn đọc sách của khách sạn, trên bàn đặt máy vi tính xách tay, còn có mấy tờ giấy, người đàn ông đang tập trung xem gì đó. Trần Hoàn Nhất không đi đến, chỉ yên lặng bò lên giường, xác nhận bị chỉ nằm hết một phần ba khoảng trống, sau đó yên tâm co người nằm nghiêng ngủ.

Một đêm ngon giấc, chờ Trần Hoàn Nhất tỉnh dậy thấy người đàn ông vẫn ngồi trước máy tính, lẽ nào hắn cả đêm không ngủ? Lại thấy mình đã chiếm hết nguyên cái giường, chợt cảm thấy rất bất tiện. Cậu nhẹ nhàng xuống giường hỏi: "Ngài không ngủ sao?"

"Có công việc." Người đàn ông nói, "Ngủ có ngon không, có đói bụng không?"

Tối quan Trần Hoàn Nhất chưa ăn gì, bây giờ thấy da bụng muốn dán vào da lưng, liền gật đầu, "Ngủ ngon, đói chết."

Người đàn ông nhìn đồng hồ, "Bây giờ đã qua giờ phục vụ ăn sáng của khách sạn rồi, đi ra ngoài ăn."

"Được đó." Trần Hoàn Nhất nói, "Tôi rất quen thuộc xung quanh đây, hay để tôi mời khách?" Nói xong nhận ra mình hơi tùy ý, lại nghe đối phương đồng ý.

Lúc đi ra ngoài Trần Hoàn Nhất hoi: "Không trả phòng sao? Chúng ta ăn xong về thì qua giờ trả phòng rồi, phải trả thêm tiền đó."

Người đàn ông nói: "Gần đây tôi ở lại đây."

"A..." Trần Hoàn Nhất kinh ngạc, hắn không phải người địa phương, vậy, có phải một ngày nào đó sẽ đi không quay lại... Nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu. Nhớ lại chuyện hôm qua cậu thấy khá thần kỳ, tối qua hắn làm cậu thành như vậy nhưng ngay cả quần áo cũng không cởi, lẽ nào hắn không có dục vọng à.

"Đi ăn ở đâu?" Người đàn ông hỏi.

Trần Hoàn Nhất dẫn hắn đi đến trước cổng trường: "Canh trường tôi có một quán lẩu cá, ăn cực kỳ ngon... Ách..." Vốn muốn giấu thân phận sinh viên ở trường của mình, sợ không quá an toàn, nhưng không biết tại sao lại nói ra một cách rất tự nhiên. Mà thôi, dù không nói thì người này cũng đoán được cậu là sinh viên trường này, cổng ký túc xá bị khóa gì đó, sớm lộ nguyên hình rồi.

Trần Hoàn Nhất dẫn hắn hướng cửa trường học đi, "Trường học của chúng ta phụ cận một nhà nước đun cá, ăn cực kỳ ngon... Ạch..." Vốn là nghĩ muốn che giấu chính mình chính là nơi này thân phận học sinh, sợ không quá an toàn, nhưng không biết tại sao, liền một cách tự nhiên mà nói ra miệng. Bất quá, coi như không nói, đại khái người này cũng có thể đoán được chính mình là phụ cận học sinh đi, cửa túc xá cấm cái gì, đã sớm lộ ra nguyên hình.

Người đàn ông nhìn cậu, ôn hòa vạch ra, "Lẩu cá sẽ khá cay."

Trần Hoàn Nhất có dạ dày của một người Trung Quốc, sợ gì cay, cậu hơi thất vọng, "Ngài không thể ăn cay sao?" Người đàn ông thâm ý, "Cậu không thể ăn cay."

Mặt Trần Hoàn Nhất đỏ lên, "Vậy... Vậy... Bên kia có một quán cũng không tệ..."