Theo Đuổi Vợ Càng Sớm Càng Tốt

Chương 42: Cảm Động




Khai giảng học kỳ mới, Cao Du Giai được như ý muốn, đưa Ngô Đông Nghiên về ở chung. Ngô Đông Nghiên không biết anh nói với ba mẹ mình như thế nào, nhưng sau ngày đính hôn liền đưa cô về nhà thu dọn đồ đạc. Biểu cảm của ba mẹ cô cũng rất bình thường, giống như đã biết từ trước, mẹ Ngô còn giúp cô thu dọn đồ đạc nữa.



Ngô Đông Nghiên hỏi: “Anh nói gì với ba mẹ em vậy? Anh đưa em đi mà bọn họ đều không nói gì.”



Cao Du Giai cười nói: “Em đã đính hôn với anh, sớm muộn cũng sẽ gả cho anh, ở cùng anh là chuyện bình thường.”



Được rồi, đáp án này có thể miễn cưỡng chấp nhận. Thật ra chuyện là như vậy, Cao Du Giai phân tích mặt lợi và mặt hại, nói nhà Ngô Đông Nghiên hơi xa nên đi làm không tiện, mỗi ngày phải dậy rất sớm, anh lo cô quá mệt, mà lúc trông lớp tự học buổi tối cũng không thể về nhà ăn cơm, vân vân…



Cuối cùng còn hứa mỗi tối thứ sáu sẽ đưa cô về nhà ngủ, tối thứ bảy sẽ đến đón. Mẹ Ngô liền nghĩ, hai người đã đính hôn, ở chung sẽ không bị mọi người bàn tán, nên đồng ý.



Vậy là, cuộc sống ở chung của hai người chính thức bắt đầu, Ngô Đông Nghiên không cần dậy sớm, thời gian nghỉ trưa cũng có thể trở về nghỉ ngơi, trước giờ tự học buổi tối cũng có thể về nhà ăn cơm. Tóm lại, qua đây ở đúng là thuận tiện hơn rất nhiều.



Chỉ duy nhất có một điều không tốt, là… mỗi lúc trời tối, Cao Du Giai sẽ hóa sói đói giày vò cô, có khi còn là buổi sáng… làm ngày hôm sau, nếu đứng lâu giảng bài chân sẽ run lên…



Sau khi khai giảng một tháng, Lục Hàm đỏ mặt nói với cô: “Cao Thừa cầu hôn chị…”



Ngô Đông Nghiên kinh ngạc nhìn cô: “Nhanh vậy?” Cô tính toán thời gian, từ khi Lục Hàm đồng ý hẹn hò với Cao Thừa đến giờ còn chưa được ba tháng.



Lục Hàm nhìn phản ứng của Ngô Đông Nghiên, mặt càng đỏ hơn: “Em cũng cảm thấy quá nhanh sao? Nhưng mà, nhưng mà chị đồng ý rồi, làm sao bây giờ?” Đều do Cao Thừa nói những lời kia, làm cô cảm động nên đồng ý.



Nghe Lục Hàm nói xong, Ngô Đông Nghiên cười nói: “Chị đã đồng ý, thì rõ ràng muốn gả cho chú ấy, thật ra chị đang rất vui đúng không?”



Tuổi của Lục Hàm lớn hơn Ngô Đông Nghiên, tính cách từ trước đến giờ rất nhạt nhẽo, thành phố A cũng không phải quê của cô ấy, bạn bè ở đây lại rất ít, nên Ngô Đông Nghiên xem Lục Hàm như người bạn tốt nhất. Lần đầu tiên Lục Hàm yêu đương, có tình cảm nam nữ, nên đôi khi sẽ hỏi Ngô Đông Nghiên, còn nói cô có kinh nghiệm, làm Ngô Đông Nghiên ngượng ngùng, trực giác nói cho cô biết nguyên nhân là vì mình yêu sớm.



Lục Hàm bị cô đoán đúng tâm tình, hơi xấu hổ, nhưng vẫn đỏ mặt ngượng ngùng nói: “Ừ… Chị muốn kết hôn với anh ấy, sau đó sẽ có nhà của riêng hai đứa. Lúc ấy, mặc dù chị cảm động nên mới đồng ý, nhưng càng nghĩ lại càng vui… Anh ấy rất tốt… Vậy chị như này có tính là kết hôn chớp nhoáng không?”



“Em thấy chỉ cần hai người vui, thật sự muốn ở bên nhau, không sớm thì muộn cũng vậy thôi, nên chị ngoan ngoãn chờ làm cô dâu đi.” Ngô Đông Nghiên nhớ tới Du Du, bạn bè xung quanh đều bắt đầu yêu đương, ngoại trừ cô ấy… đột nhiên cảm thấy rất thương Du Du.





“À … Em sẽ làm phù dâu cho chị chứ?”



Ngô Đông Nghiên trầm mặc… Cháu dâu tương lai của Cao gia làm phù dâu cho con dâu tương lai của Cao gia… cảm giác hơi kỳ quái: “Hàm Hàm, chị không thấy để cháu dâu làm phù dâu cho mình rất kỳ quái sao?”



Lục Hàm sững sờ, cô chỉ muốn nhờ bạn tốt làm phù dâu, đương nhiên là quên mất Ngô Đông Nghiên cũng sẽ gả đến Cao gia. Nghĩ vậy, Lục Hàm cũng cảm thấy hơi quái dị…



Không biết có phải người nhà họ Cao hiệu suất làm việc đều đặc biệt cao không, từ ngày Lục Hàm nhận lời cầu hôn, Ngô Đông Nghiên thấy cô ấy rất bận, hôm nay nói muốn đi lựa đồ cho phòng cưới, ngày mai nói muốn đi chọn áo cưới, rồi chụp ảnh cưới, vân vân…



Tóm lại, hiệu suất làm việc của Cao Thừa rất cao, không biết có phải do di truyền không. Ngày diễn ra hôn lễ là mùng 1 tháng 5, đúng vào ngày nghỉ, người thân và bạn bè Lục Hàm cũng không phải lo lắng vì uống rượu mừng mà phải xin phép nghỉ làm.



Hôn lễ rất náo nhiệt. Đây là lần đầu tiên Ngô Đông Nghiên tham dự hôn lễ bạn bè, nhìn Lục Hàm mặc váy cưới trắng, mặt nở nụ cười đi về phía Cao Thừa, đột nhiên cô cảm thấy kết hôn là chuyện vô cùng đẹp, mỗi người con gái đều hi vọng mặc váy cưới xinh đẹp, gả cho người đàn ông mình yêu.



Khi cô dâu tung bó hoa qua đầu thành hình vòng cung, liền rơi thẳng vào ngực Ngô Đông Nghiên, sau đó Lục Hàm nháy mắt, cười nhìn cô.



Ngô Đông Nghiên vui vẻ nhận lấy bó hoa trong ngực, nghe nói nhận được hoa của cô dâu sẽ trở thành người tiếp theo làm cô dâu. Cô vô thức ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, Cao Du Giai cũng nhìn cô ôn nhu tràn đầy yêu thương.



Buổi tối, Ngô Đông Nghiên muốn cùng mọi người đi náo động phòng, lại bị Cao Du Giai kéo lại, cười xấu xa nói: “Bà xã, chúng ta cũng trở về náo động phòng đi.”



Mặt Ngô Đông Nghiên đỏ bừng nhìn anh, người này dám nói mấy lời như vậy ở đây, cô hờn dỗi: “Muốn về thì anh tự về…”



Cao Du Giai nhìn mọi người rời đi, vây quanh cô dâu chú rể, ít chú ý đến bên này, lại nhìn cô vợ nhỏ đang ôm hoa trong ngực, khuôn mặt đỏ bừng làm bộ không nhìn anh.



“A… Anh làm gì vậy, mau thả em xuống.” Đột nhiên người bị ôm lên, làm Ngô Đông Nghiên giật mình, một tay cầm hoa, một tay níu áo sơ mi của anh. Lúc này còn một số người chưa đi, nghe tiếng người con gái nũng nụi vang lên, liền quay đầu lại nhìn, thấy cảnh này liền cười ái muội. Nhìn cô bé trong ngực còn ôm hoa, xem ra lại sắp có chuyện vui.



Cao Du Giai không quan tâm ôm cô đi ra ngoài. Ngô Đông Nghiên giãy giụa cũng dần yếu đi. Nhân viên khách sạn đều cười khi nhìn thấy cảnh này, Ngô Đông Nghiên xấu hổ chôn đầu vào ngực Cao Du Giai, ngửi hương thơm trên người anh, cảm thấy không cần chú ý tới chuyện khác, chỉ muốn anh cứ như vậy ôm cô đi.




Cao Du Giai ôm Ngô Đông Nghiên đến bãi đỗ xe. Sau khi về tiểu khu, đậu xe xong liền mở cửa bế Ngô Đông Nghiên đang ngồi ghế sau lên. Ngô Đông Nghiên đỏ mặt đẩy anh, nhỏ giọng nói: “Em có thể tự đi, vừa nãy anh đã ôm lâu như vậy rồi…”



Cao Du Giai đột nhiên ngừng lại, ánh mắt ôn nhu có thể gây chết người, mỉm cười nói: “Chú rể không phải đều ôm cô dâu về nhà sao? Anh chỉ… muốn thử cảm giác làm chú rể một chút, Nghiên Nghiên không muốn cảm thụ một chút cảm giác làm cô dâu sao?”



Thâm tình trong mắt anh làm Ngô Đông Nghiên cảm động. Ánh mắt của anh rất đẹp, con ngươi đen nhánh, mỗi lần anh chuyên chú nhìn sâu vào mắt cô khiến tim Ngô Đông Nghiên đập nhanh hơn, có cảm giác không thể cưỡng lại được. Giống như lúc này, cô không thể tưởng tượng được, phải yêu một người nhiều như thế nào, ánh mắt mới có thể trìu mến như vậy. Giờ phút này, Ngô Đông Nghiên rất muốn biết, có phải khi cô nhìn Cao Du Giai, anh cũng có cảm giác đó không, bởi vì, cô cũng yêu anh nhiều như thế.



“Muốn…” Cô nhìn sâu vào mắt anh, hi vọng anh cũng có thể cảm nhận được.



Bước chân của Cao Du Giai đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng ôm cô về nhà. Ngô Đông Nghiên mắc cỡ, đỏ mặt vùi đầu vào ngực anh, tránh né ánh mắt của người đi đường.



Vừa vào nhà, Cao Du Giai bế Ngô Đông Nghiên đến giường, nặng nề đè xuống. Ngô Đông Nghiên chủ động ôm cổ anh. Được cô đáp lại, Cao Du Giai lại càng kích động, chôn đầu ở cổ cắn tai Ngô Đông Nghiên, giọng khàn khàn nói: “Bà xã, em có muốn anh không?”



“…” Ngô Đông Nghiên ngượng ngùng nói không ra lời. Mặc dù hai người ở chung được một thời gian, nhưng lần nào cũng là Cao Du Giai chủ động, cô bị động tiếp nhận.



“Bà xã… trả lời anh, có muốn anh yêu em không?” Cao Du Giai phải nghe được câu trả lời, anh muốn chính miệng cô nói ra đáp án.



“Muốn…” Ngô Đông Nghiên nói xong liền ngượng ngùng không dám nhìn anh.




“Được… Cho em.” Cao Du Giai nhanh chóng đứng dậy, cởi quần áo trên cơ thể hai người, trong nháy mắt cả hai liền trần truồng đối diện nhau. Thân thể kiều diễm, trơn bóng, mềm mại nằm dưới người anh, khiến Cai Du Giai yêu thích không dừng, dao động trên người cô. Đêm nay anh có đủ mười phần kiên nhẫn, Ngô Đông Nghiên bị trêu đùa, liên tục thở dốc.



Trong giọng cô mang theo một chút nghẹn ngào, mỗi lần đầu cầu xin anh: “Không muốn…”



“Vì sao không muốn? Không thoải mái sao?” Lúc này Cao Du Giai đã rút ra, Ngô Đông Nghiên còn chưa kịp phản ứng, anh đã tiếp tục cắm vào bên trong cơ thể cô.



“A…” Ngô Đông Nghiên kinh hãi kêu lên, không nhịn được co rút một lần.




Anh rên rỉ thỏa mãn: “Ừm… bảo bối, thả lỏng một chút…” Cũng không nhịn được nữa, nâng hai chân của cô lên, hung hăng đâm vào.



________



Rất lâu sau, Cao Du Giai mới ôm Ngô Đông Nghiên đã xụi lơ đi vào phòng tắm, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô vợ nhỏ sau khi bị mình làm cho cao trào, lông mi dài dính nước mắt, rung lên nhè nhẹ, đáng yêu đến nỗi khiến người ta không nhịn được muốn khi dễ thêm một lần nữa.



Đêm nay, Cao Du Giai không kìm chế được. Bình thường anh đều suy nghĩ đến thể lực của cô, luôn luôn nhắc nhở bản thân phải nhẹ nhàng. Nhưng đêm nay không giống vậy, anh nhìn Cao Thừa kết hôn, thấy cô nhìn Lục Hàm mặc váy cưới đầy hâm mộ, còn cầm hoa nhìn vào mắt anh đầy chờ mong…



Ngâm trong nước nóng, Ngô Đông Nghiên cảm thấy đau xót trên người bớt đi không ít. Hai người nằm trên giường, mặc dù Ngô Đông Nghiên vô cùng mệt mỏi nhưng lại không ngủ được.



Cao Du Giai ôm Ngô Đông Nghiên nằm trong ngực mình, tay vỗ nhẹ lên lưng cô, dường như đang dỗ cô chìm vào giấc ngủ.



“Ông xã…”



Tay Cao Du Giai dừng lại. Bình thường cô rất ít khi gọi anh như vậy, Cao Du Giai phải không ngừng dụ dỗ thì Ngô Đông Nghiên mới gọi, anh mừng rỡ vô cùng.



“Chúng ta kết hôn đi.” Cô ngước đôi mắt ươn ướt lên nhìn anh, lại nói tiếp: “Anh xem, năm nay là năm bản mệnh [1] của anh, lúc đi mua ngọc với Lục Hàm, em nghe nói năm bản mệnh rất tốt, thuận lợi cho việc cưới gả, em gả cho anh được không?”



[1] năm bản mệnh: Hay còn gọi là năm sinh, cứ một vòng chu kỳ 12 năm, các con giáp sẽ quay lại tuổi của mình, năm đó chính là năm bản mệnh.



Mặc dù giọng Ngô Đông Nghiên như đang kể chuyện cười, nhưng Cao Du Giai biết cô rất nghiêm túc. Anh đưa tay nâng Ngô Đông Nghiên lên, sau đó hôn môi cô…



Cuối cùng, anh lưu luyến không rời, nói bên môi cô: “Bà xã… đợi anh hai năm, không… một năm, đợi anh thêm một năm, rồi chúng ta kết hôn có được không?” Anh muốn cho cô một cuộc sống tốt. Cao Du Giai đã từng nói, nhưng gì anh cho cô là phải tự cố gắng có được, chỉ là… bây giờ còn chưa được.



“Được…” Cô vẫn luôn hiểu anh.