Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2451 - Nghênh đón cuộc sống mới (Đại kết cục)




Nhưng Dịch Phong biết điều này đối với Bạch Phiêu Phiêu mà nói cũng có rất nhiều thua thiệt, vì thế hắn vẫn luôn kìm nén chuyện này xuống dưới đáy lòng.

Bây giờ, Bạch Phiêu Phiêu một câu nói toạc ra, điều này cũng khiến cho Dịch Phong đối mặt với chính nội tâm của mình.

Đúng vậy, hắn cũng không phải là thật sự trong lòng không suy nghĩ bất kỳ chuyện gì khác.

Vì để cho đạo tâm an bình, là người huynh đệ Lâu Bản Vĩ, cùng vì để được nắm tay bên nhau không buồn không lo cùng với Bạch Phiêu Phiêu.

Dịch Phong quyết đình lại lần nữa bước lên hành trình.

Hắn hôn lên trái lên môi Bạch Phiêu Phiêu, cảm thấy đau lòng cho sự khéo hiểu lòng người và quan tâm của cô nương mình yêu.

“Cảm ơn nàng.”

“Ta nhất định sẽ quay trở về, chờ ta!”

Dịch Phong nói vô cùng kiên định, hắn có đầy đủ lòng tin đối với thực lực của mình.

Bạch Phiêu Phiêu dùng sức ôm lấy Dịch Phong.

Nàng có vạn phân không muốn tách ra với phu quân, nhưng sau khi ôm chầm lấy Dịch Phong Bạch Phiêu Phiêu buông lỏng tay của mình ra.

Bạch Phiêu Phiêu hiểu rất rõ, thích cũng không phải là trói buộc, mà là thành toàn, bao dung lẫn nhau.

Nàng hiểu rõ trên lưng Dịch Phong gánh vác rất nhiều trách nhiệm, nàng muốn khiến cho trong lòng Dịch Phong hoàn toàn không dính một hạt bụi, như thế mới có thể khiến cho Dịch Phong chân chính có được hạnh phúc.

Bạch Phiêu Phiêu khẽ vuốt ve khuôn mặt của Dịch Phong, nở nụ cười rực rỡ nói: “Phu quân, thiếp tin tưởng chàng, thiếp và bảo bảo ở trong bụng sẽ cùng nhau đợi chàng quay trở về…”

Dịch Phong nghe vậy, lập tức sững sờ. “Ta sắp được làm phụ thân rồi?”

Hắn mừng rỡ như điên.

Hắn ôm lấy Bạch Phiêu Phiêu, tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ eo thon của Bạch Phiêu Phiêu, rót một cỗ sức mạnh ôn hòa vào trong đó.

Quả nhiên, hắn cảm nhận được một cỗ sức mạnh sinh mệnh ở bên trong.

Lại còn là huyết mạch tương liên với hắn.

Hắn không kìm được áp lỗ tai vào trên bụng nàng, dùng tâm linh để nghe.

“Ta thật sự sắp được làm phụ thân rồi! Ha ha!”

Dịch Phong lộ ra nụ cười kinh hỉ, giờ khắc này, hắn vui vẻ giống như một đứa trẻ.

Bạch Phiêu Phiêu cảm nhận được sinh mệnh ở trong bụng, cảm nhận được sự ấm áp của Dịch Phong dùng mặt áp lên trên bụng mình, cảm nhận được sự kinh hỉ của Dịch Phong, cũng lộ ra một nụ cười hạnh phú như thế.

Nàng khẽ vuốt ve gương mặt của Dịch Phong, ôn nhu nói: “Con trai, con nói với phụ thân, để phụ thân sớm ngày bình an trở về.”

Dịch Phong cưng chiều hôn lên trên bụng của Bạch Phiêu Phiêu, ôn nhu nói: “Phụ thân nghe thấy rồi, thời gian phụ thân không có ở đây, con cũng không được gây thêm phiền phức cho mẫu thân. Đợi phụ thân trở về, phụ thân làm kiếm gỗ nhỏ, làm ngựa gỗ nhỏ cho con, dẫn con đi luyện quyền, câu cá…”

Một đêm nay, Dịch Phong ôm lấy Bạch Phiêu Phiêu bình an chìm vào giấc ngủ, ngủ đến cực kỳ an tâm.

Hôm sau, ánh bình minh vừa mới ló rạng.

Một nhóm trẻ con gõ mở cửa gỗ của tiểu viện.

“Tiên sinh, sư mẫu nói người muốn đi xa, trên đường đi nhớ phải chú ý an toàn, nhớ ăn cơm đúng giờ.”

“Tiên sinh, ngài yên tâm đi, chúng con sẽ chăm sóc tốt cho sư mẫu, người không cần lo lắng đâu!”

“Tiên sinh, khi trở về nhớ mang đồ ăn ngon cho chúng con…”

Mấy đứa trẻ lộ ra gương mặt không nỡ.

Dịch Phong khẽ vuốt ve đầu của mấy đứa, dặn dò: “Được, các con cũng phải luyện quyền thật tốt, phải nghe lời của sư mẫu. Ai chọc cho sư mẫu tức giận, đợi ta trở về sẽ không dễ dãi như thế đâu!”

Mấy đứa trẻ đều rất hiều chuyện, bọn chúng trăm miệng một lời nói: “Yên tâm đi tiên sinh!”

Tiếp đó, Dịch Phong kéo lấy đôi tay mềm của Bạch Phiêu Phiêu, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Mấy đứa trẻ thấy thế, sau một trận ồn ào thì toàn bộ đều cực kỳ thức thời rời đi.

Dịch Phong nhìn ánh mắt như nước mùa thu hiện ra lờ mờ sương như mưa bụi của ái thê, hắn kiên định nói: “Phiêu Phiêu, nàng và con trai ở đây, đợi ta trở lại.”

Bạch Phiêu Phiêu nắm chặt hai tay rắn chắc của Dịch Phong, ôn nhu vuốt ve nói: “Đi nhanh về nhanh, chúng ta chờ chàng…”

Dịch Phong nhu hòa ôm lấy Bạch Phiêu Phiêu, thâm tình hôn lên trên trán của nàng, tiếp đó quay người rời đi.

Bạch Phiêu Phiêu lẳng lặng đứng ở trước cửa, không nỡ nhìn thân ảnh Dịch Phong càng đi càng xa.

Một lần nữa ly biệt, khiến cho Bạch Phiêu Phiêu cảm thấy mất mát.

Sự bất an và không nỡ ở trong lòng nàng hóa thành nước mắt tràn ra ngoài, nhưng nàng chỉ im lặng không một tiếng động đứng đó rơi nước mắt.

Không biết chuyến đi này phu quân lại phải rời đi bao lâu, thê tử như nàng cũng chỉ có thể yên lặng canh giữ ở trong nhà, chờ đợi phu quân trở về.

“Phiêu Phiêu, ta chắc chắn sẽ kịp trở về trước khi con ra đời, nhất định là như thế!”

Giọng nói của Dịch Phong truyền vào trong đầu của Bạch Phiêu Phiêu, thân ảnh đã biến mất ở phương xa.

Có được lời hứa hẹn của Dịch Phong, Bạch Phiêu Phiêu lau đi giọt lệ ở khóe mắt, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.

Nàng vuốt ve dưới bụng, ôn nhu nói: “Con à, phụ thân nói sẽ trở về trước khi mẫu thân sinh ra con, con đã nghe thấy chưa…”

Trong tinh không vô tận.

Dịch Phong lẳng lặng chắp tay đứng ngạo nghễ ở đó.

Hắn tâm niệm vừa động, một đạo lưu quang xông phá hư không mà đến, lưu quang hóa thành một thanh trường kiếm, đứng ở bên cạnh hắn.

Trường kiếm vang vọng, rung động, giống như vô cùng hưng phấn và kích động.

Dịch Phong nhận lấy thanh kiếm bản mệnh này, ánh mắt sáng rực nhìn sâu trong vũ trụ, dứt khoát bước chân đến.