[Thích Cố] Cùng Trời Cuối Đất

Chương 16: Giang sơn và Vô Tình, bên nào quan trọng hơn?




Nguyệt lạnh như nước, chiếu sáng nhân gian.

Lục Tiểu Phụng trước nay vẫn rất thích ánh trăng. Hắn còn thường xuyên ôm rượu phi thân lên mái nhà nhà người ta vừa ngắm trăng, vừa uống rượu, quả thực rất hưởng thụ đi!

Chính là, đêm nay, Lục Tiểu Phụng lại thấy ánh trăng trắng bạc này dường như sáng quá. Sáng đến mức làm lòng người không khỏi lạnh lẽo thấu tâm can.

“Nói với Lục Tiểu Phụng, nếu muốn mạng sống của Lệ Nam Tinh, ngày mai giờ tý, mang theo giải dược đến miếu Sơn thần ngoài thành đổi người”.

Tam đại danh bộ đều bị thương, trong đó, Truy Mệnh bị nặng nhất, nếu không phải Lãnh Huyết không để ý đến thương thế của mình truyền chân khí cho Truy Mệnh, chỉ sợ một hơi thở của hắn cũng không giữ được. Hoa Mãn Lâu vẫn chưa tỉnh. Gia Cát Thần hầu hôm nay lại không ở trong Lục Phiến Môn. Cố Tích Triều thực sự đủ ngoan độc!

“Thích Thiếu Thương có biết chuyện này không?”

“Vẫn chưa nói cho hắn biết. Bất quá, ta nghĩ hắn rất nhanh sẽ biết thôi”. Vô Tình vừa được băng bó ngực ‘khụ khụ’ hai tiếng, lấy bình sứ đưa cho Lục Tiểu Phụng.

“Giải dược đây, đi cứu Lệ Nam Tinh đi”.

Lục Tiểu Phụng nhận lấy bình sứ, mày nhíu chặt, đăm đăm nhìn lòng bàn tay mình, “Ngươi tin ta?”

Vô Tình gật đầu cười yếu ớt, “Ta tin ngươi, vì ngươi là Lục Tiểu Phụng”.

Lục Tiểu Phụng cũng cười, má lúm đồng tiền một ẩn một hiện.

“Thời gian vẫn còn một ngày, ta muốn hảo hảo chuẩn bị một chút để đón Nam Tinh về nhà”.

Vô Tình vuốt vuốt ngực, nhưng vuốt thế nào cũng không lên được những mơ hồ không hiểu trong lòng kia. Chỉ là, Vô Tình cảm thấy sự tình nhất định không đơn giản như vậy. Phía sau Cố Tích Triều, tựa hồ còn một âm mưu lớn hơn nhiều.

Chính là cái gì mới được?

Là ai ở trong bóng tối thao túng hết thảy?

Cho tới bây giờ, Lục Phiến Môn vẫn ở vào thế bị động, giống như bị người ta nắm mũi dắt đi vậy. Hoặc là nói, người nọ đang cố ý dẫn sự chú ý và lo lắng của Lục Phiến Môn bọn họ theo hướng Thái Kinh đoạt quyền soán vị. Nhưng chỉ là dời sự chú ý đi mà thôi?

Nếu vậy, Cố Tích Triều y sắm vai gì đây? Bắt ép mình áp chế bất an trong lòng, Vô Tình bình tĩnh mở miệng.

“Lục Tiểu Phụng, Thành mỗ có một chuyện muốn nhờ”.

Chuyện Thích Thiếu Thương tiếp nhận chức vụ lâu chủ Kim Phong Tế Vũ lâu, chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi đã truyền khắp kinh thành.

“Không hổ là ‘Cửu Hiện Thần Long’, ngay cả Vương Tiểu Thạch cũng coi trọng hắn. Ta thật sự đã xem thường hắn rồi!” Cờ trắng trong tay hạ xuống, chặn được một thế vây hãm của đối thủ.

Cố Tích Triều nhếch nhếch khóe miệng cười, bàn tay trắng như ngọc cầm quân cờ đen, nghiêng nghiêng đầu suy tư thế cờ trước mặt, “Ngốc tử kia…”

“Ngươi dường như rất cao hứng!”

Bàn tay trắng nõn nâng lên, cờ đen hạ xuống, Cố Tích Triều vẫn cười cười không đổi, “Ta là thay tiểu Hầu gia cao hứng. Nhìn tình hình này, không phải có lợi cho chúng ta hay sao?”

“Đúng vậy. Thích Thiếu Thương là một đại hiệp không ai có thể chối cãi, hắn nhất định sẽ trợ lực cho Lục Phiến Môn kiềm chế thế lực Thái Kinh, ta có thể nhân cơ hội này một lưới bắt hết bọn họ”. Cờ trắng lại hạ. Bàn tay đã không còn cờ nâng chén trà đến bên miệng. Ngoại y trắng thuần, tế bạch cẩm y, không phải Phương Ứng Khán thì còn ai!

Cố Tích Triều một tay chống má, một tay cầm cờ, đôi mắt hơi nheo lại, ngữ khí tựa hồ không chút để ý, “Kia, Ta trước hết chúc mừng khổ nhục kế của tiểu Hầu gia đã thu được thành quả, sắp tới có thể hoàn thành tâm nguyện rồi”.

“Ngươi là thật tình hay đang châm chọc ta?” Phương Ứng Khán đặt chén trà xuống, đôi mắt hẹp dài nhướng lên, cất lời ra vẻ tiếc nuối, “Cố công tử tâm cơ xảo diệu, mưu lược hơn người, có được ngươi phò trợ là vinh hạnh của Phương mỗ. Chỉ tiếc, Phương mỗ dù tự nhận đầy bụng kinh luân, cũng không thể nào biết được suy nghĩ trong lòng Cố công tử, không thể cùng Cố công tử nói chuyện tâm tình, thật sự rất đáng tiếc!”

Đôi môi mỏng hơi hơi mở, Cố Tích Triều cười khẽ một tiếng, vẫn nhìn chằm chằm bàn cờ trước mặt, “Lời này của tiểu Hầu gia, sợ rằng đã đánh giá ta quá cao rồi. Cố Tích Triều ta xuất thân thấp hèn, cho dù một thân tài hoa cũng không có cơ hội thi triển. Mà tiểu Hầu gia lại cho ta một cơ hội như vậy, ta cảm động rơi nước mắt còn không kịp, làm sao dám giấu giếm tâm tư với tiểu Hầu gia đây? Ta làm hết thảy, cũng là vì nghiệp lớn của tiểu Hầu gia, điểm này, tiểu Hầu gia hẳn phải rất rõ ràng mới đúng”.

Một lời không kiêu ngạo không siểm nịnh, tiến thoái hợp lý, vừa thản nhiên nói ra tâm mang cảm kích với Phương Ứng Khán, lại hàm ý chỉ trích Phương Ứng Khán hoài nghi mình là thừa thãi. Thông minh như Cố Tích Triều, làm sao không nghe ra được thâm ý trong lời kia của Phương Ứng Khán?

“Nga? Cái gọi là hết thảy vì ta kia, có phải cũng bao gồm cả việc liên thủ với Dương Vô Tà thuyết phục Thích Thiếu Thương tiếp quản Kim Phong Tế Vũ lâu?” Phương Ứng Khán sâu kín nói xong, lập tức đột ngột một chưởng đánh về phía Cố Tích Triều.

Một chưởng của Phương Ứng Khán tuy chỉ mang ba phần lực, nhưng Cố Tích Triều bất ngờ không kịp đề phòng vẫn bị đánh trúng, ngã xuống, liên tục hộc máu.

“Ngươi …”

Không nhìn đôi mắt phát hỏa kia, Phương Ứng Khán nhẹ nâng cằm Cố Tích Triều, vẫn cười, nhưng ý cười tuyệt không hiện lên trong đáy mắt hẹp dài của hắn.

“Tích Triều a, nếu như Dương Vô Tà chính mình tới tìm Thích Thiếu Thương, ta cũng chỉ có thể thừa nhận Thích Thiếu Thương vận khí quá tốt. Chính là, ngươi thật sự không nên dùng chiêu thức ấy, ngươi trăm phương ngàn kế để Thích Thiếu Thương lên làm lâu chủ, là vì kiềm chế Thái Kinh? Hay vẫn là kiềm chế Hữu Kiều tập đoàn đi?”

Cố Tích Triều hơi hơi thở dốc không nói, đôi mắt ưng sắc bén đến dọa người, nhìm chằm chằm Phương Ứng Khán không chớp mắt.

“Tích Triều, ngươi thực sự rất có tâm kế, bằng không ta cũng sẽ không đáp ứng điều kiện của ngươi, cho ngươi trợ ta. Bất quá, ván cược này quả là nguy hiểm, Cố công tử ngươi đích thực là một con mãng xà răng nanh có độc, không chừng ngày nào đó sẽ cắn ngược lại ta một hơi, không thể không phòng a”.

Phương Ứng Khán bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn người đối diện cúi đầu không nói, cười đến thực ôn nhu, “Bên Thái Kinh còn có sư phụ ngươi, ta cũng không lo lão gia hỏa kia có thể làm được gì, dù sao hắn cũng không thể sống lâu được nữa rồi. Nhưng thật ra, ngươi a, Lục Phiến Môn lần này nguyên khí đại thương, đều phải cảm tạ Cố công tử ban tặng đi!”

“Hắn không phải sư phụ ta!” Cố Tích Triều cuối cùng cũng ngẩng đầu, trong đôi mắt ưng chợt lóe lên tia tàn nhẫn, “Ngươi không phải người không quyết đoán, đả thương Lục Phiến Môn chẳng phải là chủ ý của ngươi sao? So về tâm ngoan thủ lạt, ngươi lại kém hơn Cố mỗ sao? Lục Phiến Môn cũng không phải nơi ngay cả con dê núi cũng có thể xâm nhập, nếu buông tha cơ hội lần này, sẽ không có lần sau đâu!”

Nâng tay lau vệt máu bên môi, Cố Tích Triều nheo mắt đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Phương Ứng Khán, “Phương Ứng Khán, Thích Thiếu Thương có thể một lần đưa cho ta Liên Vân trại, ta cũng có thể khiến hắn một lần nữa đưa ta Kim Phong Tế Vũ lâu! Chuyện ta đã đáp ứng tuyệt không đổi ý, cho nên ngươi cũng đừng quên chuyện đã đáp ứng ta!”

Sau một lúc quan sát, Phương Ứng Khán rốt cuộc cũng buông Cố Tích Triều ra, cười nói, “Hảo! Ta chờ tin tốt của Cố công tử. Đáp ứng chuyện của ngươi, ta cũng sẽ không đổi ý”.

“Phương Ứng Khán!”

Cố Tích Triều bỗng nhiên gọi người đang ly khai, đôi mắt ưng lấp lánh tinh quang.

“Ta muốn hỏi ngươi, giang sơn và Vô Tình, bên nào quan trọng hơn?”

Gió nổi, tà áo bay bay, thổi lướt qua khuôn mặt tĩnh lặng như nước mùa thu.

Phương Ứng Khán không quay đầu lại, lặng im khoanh tay đứng trước cửa nhìn những đám mây đang cuồn cuộn trôi về nơi xa xăm nào đó không biết.

“Vấn đề này, ngươi không phải người đầu tiên hỏi ta”.

Người thoáng chốc đã rời đi. Gió vẫn phiêu đãng lướt qua những bông hoa nở rộ ngoài viện, mang lời nói còn vương trong không gian đến bên tai Cố Tích Triều.

“Nhưng đáp án, ta chỉ có thể nói cho một người hay…”

Vận công trị qua nội tức, đau đớn cũng giảm hắn. Cố Tích Triều khẽ vuốt ngực, tầm mắt mông lung nhìn thế cục dở dang.

“Thiếu Thương…”

Trong cuộc, ai so với ai lại càng nhìn thấu hơn?

Hàn quang trong mắt hiện lên, hận ý của Cố Tích Triều càng lúc càng mạnh. Việc đã đến nước này, đừng trách ta không nể mặt lưu tình!

“Ngươi có việc cầu ta?”

“Việc đã đến nước này, chỉ có ngươi mới có thể giúp ta”.

“Giúp ngươi? Hừ, ta đã sớm nói với ngươi đừng có động đến người của Lục Phiến Môn, ngươi lại nháo sự lớn như vậy, còn đắc tội Phương Ứng Khán, hiện giờ lại muốn ta giúp ngươi sao?”

“Ngươi có biết ta vì bất đắc dĩ mới phải hạ thủ không? Không lấy được giải dược về, ta và ngươi cũng đều giống nhau phải chết. Ngươi thực sự nhẫn tâm thấy chết mà không cứu sao?”

“Thấy chết mà không cứu? A, rất nghiêm trọng đi. Đắc tội Phương Ứng Khán là ngươi, không phải ta. Trước mắt, ta vẫn chưa có ý định trở mặt với hắn, hảo hảo tự làm tự chịu đi”.

“Ngươi… hảo, coi như ta nhìn lầm người. Ta đi!”

Trên mái nhà nơi Tích Tình tiểu cư, một bóng áo xanh bay lên, nhanh nhẹn xuất trần.

Trong đáy mắt Cố Tích Triều ngập tràn tàn nhẫn và trào phúng. Dù có thế nào, ta tuyệt không thất bại!

Ngồi trong căn nhà trúc, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng ngoài kia, Đại đương gia, giờ này ngày mai, hết thảy sẽ chấm dứt. Không biết đến lúc đó, chúng ta, còn có thể hay không trở lại như trước kia…

Thực xin lỗi…