[Thích Cố] Nguyệt Minh Thiên Lý

Chương 9




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Dạ Lãnh

chapter content



chapter content



“Ngươi tên là gì?” Hắn hỏi.

Người nọ chỉ cười, ngây ngô như trẻ nhỏ, cứ như lần đầu khi bọn họ mới quen biết, cùng nắm tay cười dưới trời mây trong sáng.

“Vãn Tình về nhà rồi.”

“Ngươi vẫn còn nhớ ta chứ?” Hắn lại hỏi.

“Vãn Tình về nhà rồi.” Người nọ chỉ biết lặp lại câu này, trên mặt vẫn còn nguyên vẻ tươi cười.

Hắn quay đầu lại nhìn Thiết Thủ đứng bên cửa, Thiết Thủ bất đắc dĩ lắc đầu, khe khẽ thở dài.

Hắn rầu rĩ, thần trí mờ mịt, trong lòng hoàn toàn trống rỗng.

Nếu nói trời cao có mắt, kết cục của y như vậy vẫn còn quá nhẹ, thực sự trời xanh đối với y vẫn còn hết sức nương tay.

Còn hắn thì sao? Rất nhiều lần bên tai còn vang vọng lại lời thề đầy khí phách, nhưng rốt cuộc, hắn cũng làm trái với thiên đạo, làm nhục máu của những nghĩa sĩ đã vì hắn mà hi sinh, vì vậy, lúc này, vừa lạnh, vừa đau, cũng chính là do trời trừng phạt.

Bầu trời sấm sét vang rền, hắn đứng trong căn phòng tràn ngập bóng đêm, nhìn xa xa về bóng dáng trong mơ kia.

Thân thể trong lòng kia lạnh lẽo xa cách, hắn ôm chặt y, nhưng cũng không khiến cho trái tim mình bình an hơn.

Tiếng mưa rơi ngoài mái hiên theo tiếng đồng hồ nước nhỏ giọt đến bình minh, người trong lòng, khóe mắt cũng đã loang loáng nước.

-o0o-

Thích Thiếu Thương nắm chặt Nghịch thủy hàn, chăm chú nhìn Đỗ Ngôn Chi, nghiến răng phun ra ba chữ: “Đỗ tiên sinh.”

“Tốt.” Cố Tích Triều chỉ tay vào ghế đối diện, nói: “Nơi này có rượu có cá, Thích bổ đầu ngại gì không không ngồi xuống, chúng ta cùng nhau thảo luận về vụ án.”

“Trần Các Lão cũng có vài mối thù ở quê hương sao?”

“Trần Gia nghiệp lớn, thế lớn, quyền khuynh triều dã, ai dám trêu vào? Nếu nói thù hận, có ai dám cùng Trần gia ngang nhiên đối nghịch. Nếu nói vô cừu,” Cố Tích Triều nhấp một ngụm rượu, nói tiếp: “Chỉ sợ khắp thiên hạ, bách tính cùng khổ đều là cừu địch của hắn.”

Thích Thiếu Thương nhíu mày, rõ ràng đây chẳng phải là đang bàn luận vụ án sao? Nghe thế nào cũng giống như đang bới lông tìm vết, ý định gây hấn. Đột nhiên hắn tức giận, nhưng âm thanh vẫn ôn hòa, nói: “Hồ sơ bản án ta đã xem qua rồi, nếu nói hung khí là Thần khốc tiểu phủ, thì có hơi võ đoán, chi bằng cứ chờ chúng ta nghiệm thi, điều tra hiện trường, mới khẳng định được.”

Có Tích Triều cười khẩy, nét mặt lộ ra vẻ khinh khi, cười nhạt, nói: “Thích đại nhân thật rất hảo tâm, chỉ tiếc chứng cớ phạm tội vô cùng xác thực, Cố Tích Triều đến nay tội nghiệt chồng chất, cần gì phải nghĩ tới công bình cho hắn chứ?”

“Cố Tích Triều.” Âm thanh trầm thấp mang theo nửa phần tức giận.

Cố Tích Triều nhướn mày cao cao nói: “Thích đại nhân đến để xác định tại hạ là tên thủ phạm giết người Cố Tích Triều, vụ án này hoàng thượng đã chính tay chỉ định, khâm phạm ngay trước mặt, sao không nhanh chóng áp giải về kinh thành vấn trảm? Thế nào?” Y đưa hai tay về phía Thích Thiếu Thương, “Muốn trói muốn buộc, hay muốn gông cùm ta? Cứ tự nhiên, làm gì cũng được.”

Thích Thiếu Thương không nén giận được nữa, đột nhiên đứng lên nắm lấy hai cổ tay Cố Tích Triều áp lên bàn: “Cố Tích Triều, ngươi giỡn chưa đủ sao?”

Cố Tích Triều thay đổi sắc mặt, cố sức rút tay ra khỏi tay Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương công lực thâm hậu. ngày thường kinh mạch tự vận chuyển không ngừng, lúc này gặp phải ngoại lực tự nhiên sinh ra lực phản ứng ngược lại. Cố Tích Triều kêu lên một tiếng đau đớn, bị bắn ra xa vài thước, cơ thể đập mạnh xuống đất.

Thích Thiếu Thương kinh hãi, tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn tiến về phía trước nâng Cố Tích Triều dậy, hỏi: “Ngươi có sao không?”

Cố Tích Triều sắc mặt trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi, gắt gao cắn môi dưới, trừng mắt nhìn Thích Thiếu Thương nói: “Ngươi… ngươi…”, rồi đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Thích Thiếu Thương xanh mặt, bàn tay trái áp vào ngay Đại chuy huyệt trên lưng y rồi muốn vận công. Cố Tích Triều cắn răng giãy ra khỏi người Thích hắn, nói rằng: “Không cần ngươi đánh người rồi lại tới phô trương sức mạnh, muốn giết ta thì cứ dùng Nghịch Thủy Hàn đi, Thích đại nhân trung can nghĩa đảm, nghĩa bạc vân thiên (có tình có nghĩa), đại nhân đại nghĩa, không nên rảnh rỗi đến dằn vặt một kẻ tàn phế như ta.” Nói rồi liền ói ra một bụm máu.

Thích Thiếu Thương cuốn quýt, vội vàng ôm chặt lấy y, nói: “Ta không có ý này”

“Khiến Thích đại hiệp lo lắng sao? Có phải muốn thử xem Cố Tích Triều có phải mất hết võ công thật hay giả?”

“Đừng nói nữa, để ta giúp ngươi trị thương đã.”

Cố Tích Triều nắm tay hắn: “Không dám nhận, Thích đại hiệp. Lần trước ngươi vận công đã khiến Cố Tích Triều sống không bằng chết, lần này ngươi lại vận công, có phải sợ Cố Tích Triều không bị lột da cũng không bị đày xuống 9 tầng địa ngục không?

“Được rồi, Cố Tích Triều.” Thích Thiếu Thương mạnh mẽ áp đảo y dưới thân, “Là ta phế bỏ võ công của ngươi, nhưng đây là do ngươi gieo gió gặt bão, chẳng thể trách ai được. Hiện tại ta chỉ muốn giúp ngươi trị thương, ngươi một mực khước từ, còn nói những lời tổn thương người khác, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Chỉ một câu nói, không ngờ có thể khiến Cố Tích Triều bình tĩnh trở lại, rũ mắt lặng lẽ không nói, thật lâu sau mới từ từ giương mắt mình Thích Thiếu Thương.

Không như hắn nghĩ, ánh mắt của Cố Tích Triều không phải là ánh mắt oán độc, thê lương, thậm chí khóe miệng cũng không nhếch lên khinh bỉ, hay buông ra một tiếng mỉa mai. Nét mặt y bình thản đến lạnh nhạt, phảng phất nét thờ ơ của một người chỉ đứng ngoài cuộc.

“Ta muốn như thế nào sao? Nói đi cũng phải nói lại, ta còn chưa cảm tạ Đại đương gia, nếu không có ngươi giúp ta khiến nguyên khí và kinh mạch đảo lộn, Cố Tích Triều làm sao có thể khôi phục được thần trí, thanh tỉnh lại như xưa. Nếu không nhờ Đại đương gia, Cố Tích Triều cả đời phải sống cùng sự điên dại và ngu ngốc rồi.”

Thích Thiếu Thương nói không nên lời, nhìn gương mặt xa lạ, không còn giống trong ký ức của mình. Cố tích Triều trước kia có thể điên cuồng, có thể cao ngạo, có thể không thèm nhìn tới thiên hạ, nhưng Cố Tích Triều hiện tại bình tĩnh, đạm nhiên tới nỗi khiến hắn phát rồ, đó không phải là Cổ Tích Triều mà hắn quen biết. Hắn vô thố, không biết nên làm sao, chậm rãi đan hai bàn tay lại, chăm chú ôm người kia vào lòng.

So với ba năm trước, hiện giờ y gầy hơn rất nhiều. Cằm nhọn mất đi vẻ trẻ con êm dịu của năm đó, thân thể mỏng manh run nhè nhẹ trong lòng hắn, càng cảm thấy người kia ra sức cự tuyệt, hắn càng ôm thật chặt.

Cố Tích Triều vùng vẫy không xong, ngước lên chạm phải ánh mắt sâu như biển của Thích Thiếu Thương, bất chợt thất thần. Trong mơ hồ, bên tai y chỉ nghe tiếng gió thổi ngoài Kỳ Đình tửu quán, giữa bầu trời tràn ngập cát vàng, cầm kiếm hòa minh, có tiếng kim loại xé rách tấm màn mỏng, trong mắt y chỉ nhìn thấy một khoảng không gian trùng trùng điệp điệp cô liêu. Bức tường gỗ trước mặt như một bức tranh đi ngược thời gian, từng hình ảnh, câu nói trong quá khứ lướt qua vội vã, trong vô biên chỉ còn đọng lại dáng cười rạng rỡ mang lẫn nét bi thương…

Sự bội phản cùng món nợ máu quá sâu sắc khiến bọn họ không cách nào quên lãng.

Cố Tích Triều khép mắt, một chút ấm áp chua chát lướt qua gương mặt. Tiếp theo là bầu không khí lạnh lẽo quên thuộc, y lại bắt đầu không nhận ra đâu là ngày, đâu là đêm…

.