Thích Khách Vô Danh

Chương 101




Ra vương phủ, Mạc Hi lại không chút để ý tới Mộc Phong Đình, một đường đi nhanh đến chỗ phồn hoa nhất kinh thành.

"Hi Hi, nàng muốn đi đâu?" Mộc Phong Đình vẫn nói cười yến yến, theo sát phía sau.

"Ăn cơm." Mạc Hi thiên kinh địa nghĩa phun ra hai chữ này, người đã ở ngoài năm trượng.

Nay Mạc Hi muốn đi nơi nào, trên đời này thật đúng là không có mấy người ngăn được, huống chi Mộc Phong Đình võ công mặc dù cao hơn một bậc, cũng không muốn dùng sức mạnh với nàng. Nghe Mạc Hi trả lời như thế, Mộc Phong Đình ngẩn người, tiếp đó hơi có chút dở khóc dở cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chỉ đành tiếp tục đuổi theo.

Người Mộc Phong Đình mang theo đều là một thân y phục dạ hành, chấp hành nhiệm vụ đương nhiên tiện lợi, nhưng đi dạo trên đường cái lại có vẻ thật sự quá rêu rao. Bởi vậy khi sắp đến ngõ Hồng Tùng, Mộc Phong Đình chỉ đành vung tay lên, ý bảo mọi người tản ra, ẩn nấp gần đó đợi lệnh. Người Đường Môn cũng giống nhau, nhiều cung nỏ thủ như vậy, sợ quan sai không đến tra hỏi sao, bởi vậy cũng chỉ có thể bắt chước làm theo.

Do đó, theo Mạc Hi vào tửu lâu cũng chỉ có Mộc Phong Đình, Đường Hoan, Lục Vân. Mới vừa rồi Mạc Hi vài lần thả chậm tốc độ, Mộc Phong Đình như thế nào không biết nàng đây là đang đợi Đường Hoan, bởi vậy khi tiểu nhị hỏi "mấy vị khách quan", hắn tự nhiên mà đáp "bốn vị."

Một nén nhang trước, ba nhóm người còn đang giằng co, tình thế hết sức căng thẳng, mà nhân vật trung tâm của trận gió lốc này, giờ phút này đang nghênh ngang giống như không có việc gì ngồi trong nhã gian thoáng đãng của tửu lâu xa hoa nhất kinh thành gọi món ăn. Nàng chọn không nhiều lắm, chỉ một chung phật khiêu tường, một đĩa da heo đậu phộng, một chén cháo tím, một đĩa rau xào.

Không hổ là tửu lâu sang trọng, đồ ăn rất nhanh đưa lên đủ.

Mới vừa rồi lúc vượt nóc băng tường, Mạc Hi đã bỏ lớp sa y bên ngoài của giá y trị giá ngàn vàng xuống, để tránh khiến người chú ý. Giờ phút này nàng mặc trên người thoạt nhìn chỉ là hồng sam chất liệu đẹp đẽ quý giá. Xắn tay áo làm bằng gấm lên một đoạn, Mạc Hi ngồi ở chủ vị bắt đầu ngấu nghiến ăn.

Dù là Mộc Phong Đình tâm tư thâm trầm, cũng không biết Mạc Hi giờ phút này rất có tâm tính ngoài chết không có gì lớn, thiếu nợ nhiều không lo. Nàng là nghĩ như vầy: nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Đoan vương Lý Kỳ chắc sẽ không thấy được mặt trời sáng mai. Cho nên, có thể ngồi cái ghế kia chỉ còn lại một mình Lý Nghĩa. Người này lúc trước bị nàng hạ độc, mới vừa rồi nàng lại lừa chính hắn trúng độc để cầu thoát thân, hơn nữa cuộc hôn nhân ma xui quỷ khiến dưới âm mưu dương mưu này, dù sao cũng đã là cục diện hỗn loạn không cắt không đứt rồi. Có câu nợ nhiều không lo, hoàng đế lão tử tương lai, người trên đời này không nên đắc tội nhất đã bị nàng vô cùng đắc tội, còn có gì đáng sợ. Cho nên giờ phút này ăn cơm hoàng đế lớn, hết thảy âm mưu dương mưu dưới nhu cầu ăn uống no đủ căn bản đều nhỏ bé không đáng kể.

Mạc Hi ăn no chừng bảy phần, tựa hồ mới nhớ tới có người như Đường Hoan, nói với hắn: "Lát nữa chàng trả tiền thay ta được không?" Những lời này của nàng nói rất tự nhiên, không mang theo nửa phần ngăn cách. Đương nhiên thôi, có ai mặc hỉ phục trên người còn đem theo bạc. Chỉ là đáng tiếc đồ cưới của nàng, thật sự không công tiện nghi cho Lý Nghĩa. Sở Hoài Khanh người này làm việc chú ý, ngay cả đạo cụ cũng cẩn thận tỉ mỉ, đưa vào vương phủ đều là vật tốt.

Đường Hoan nghe rõ mỗi một chữ nàng nói, lại giống như không rõ nàng nói gì. Giờ phút này trong lòng hắn chỉ có một ý niệm trong đầu: nàng nói chuyện với mình, nàng không giận ta. Trong lòng hắn lặp đi lặp lại ý niệm này trong đầu, dần dần, trên mặt hiện ra một chút ánh sáng, liền ngay cả ánh mắt nhìn Mạc Hi cũng có chút say.

Lục Vân biết rõ mấy ngày nay thiếu gia nhà mình đã vượt qua trong giày vò ra sao. Từ khi nghe tin ngày cưới của cô nương liền suốt đêm triệu tập nhân thủ, ngày đêm kiêm trình tới kinh thành không nói, thật vất vả nghỉ ngơi một lát, cũng thường xuyên giật mình thức giấc, khuôn mặt lại ngày một tiều tụy. Giờ phút này thấy Mạc Hi chỉ nói với Đường Hoan một câu, hắn liền vui mừng không biết như thế nào cho phải, Lục Vân không khỏi thầm than trong lòng: cô nương tốt của tôi ơi, cô chính là tổ tông sống của Đường Môn chúng tôi, trăm ngàn lần đừng ép buộc nữa.

Lại ăn mấy đũa, Mạc Hi cảm thấy no, thấy Đường Hoan còn tại ngây người, kéo kéo tay áo hắn, nhẹ giọng nói: "Mau trả tiền cho Mộc Phong Đình."

Lời này vừa nói ra, Đường Hoan theo bản năng gật đầu, hắn đối với nàng từ trước đến nay đều không chỗ nào không đồng ý. Huống chi mới vừa rồi Mạc Hi buông tay áo hắn, lại thuận thế cầm tay hắn đang đặt dưới bàn, trong nháy mắt Đường Hoan càng có chút thần trí không rõ. Mộc Phong Đình trong lòng lại trầm xuống, cười khổ nói: "Một chút cơm vẫn có thể mời được." Mạc Hi bảo Đường Hoan trả tiền cho hắn, thân không thân vừa nhìn liền hiểu ngay, Mộc Phong Đình sao có thể không rõ.

Mộc Phong Đình lời này vừa nói ra, Đường Hoan lập tức tỉnh táo lại, dùng tay kia ra hiệu cho Lục Vân phía sau. Lục Vân vốn chưa ngồi vào chỗ, vả lại chỉ đứng ở cửa nhã gian, chợt lóe thân, liền im hơi lặng tiếng lui ra ngoài.

Mạc Hi lại kiên quyết mà từ tốn lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không dám, không dám. Huống chi đêm nay lại gây rắc rối lớn như vậy cho ngươi, sao có thể để ngươi tiêu pha." Lúc nãy khi nàng mới vừa bước vào tửu lâu này liền thấy ở đây cũng có đài dành riêng cho người kể chuyện của Mộ Yến Trai, liền hoài nghi. Giờ phút này tùy ý lừa hắn, quả nhiên vừa đoán liền đúng, Mộc Phong Đình thật sự là chủ nhân nơi đây. Nếu đã vào lầm địa bàn của người ta, cũng không cần lập tức rút lui mất bình tĩnh như vậy.

Lời vừa rồi của Mạc Hi ngữ khí cùng thái độ đều cực kỳ khiêm cung. Đến lúc này, Mộc Phong Đình rốt cuộc cười không nổi.

"Hi Hi, nàng..." Giọng nói của hắn vẫn nhẹ ấm dễ nghe trước sau như một.

Mạc Hi lại nói: "Ngươi biết rõ, người duy nhất trên đời này gọi ta như vậy đã chết. Cảnh tượng huynh ấy chết dưới kiếm ta ngươi hẳn là cũng chính mắt thấy." Lúc nàng nói những lời này ngữ khí giống như lá thu rơi xuống, thực tĩnh, thực nhẹ, Mộc Phong Đình lại cảm thấy mỗi một chữ đều là chất vấn, là lên án. Ngừng một chút, Mạc Hi nói tiếp: "Cho nên, ngươi đừng gọi ta như vậy, huynh ấy nghe xong sẽ mất hứng."

Mộc Phong Đình nhẹ giọng nói: "Nàng đoán được từ khi nào?"

"Chính là vừa rồi. Bốn thị nữ sáng sớm hầu hạ ta mặc đồ kia chỉ sợ đều đã phát độc. Thuốc kia quả thật quá mức ác độc, trong đó một người chuyên thay nội sam cho ta đầu ngón tay liền mơ hồ hiện đen, vừa vặn bị ta nhìn thấy. Nếu ngươi hôm nay thuần túy vì ta mà đến, đã hiện thân từ sớm rồi. Mà ngươi lại trốn tránh âm thầm nhìn trộm chậm chạp không ra, có thể thấy ngươi sớm biết trên người ta có độc, chờ chính là lúc Lý Nghĩa độc dậy thân vong. Sau đó, ngươi thấy chuyện không phát triển theo đúng kế hoạch, mới nhẫn nại không được tự mình động thủ. Mũi ám khí kia là muốn mạng Lý Nghĩa. Ta nói đúng hay không?"

Thấy Mộc Phong Đình khẽ gật đầu, Mạc Hi mới tiếp tục nói: "Ngày đó chúng ta ở Dạ Bạc cũng không phải là trùng hợp. Đêm đó gió tuyết lớn, đò ngừng đi, những người đến sớm hơn đều được báo đã đầy khách, không có chỗ trọ. Nhưng ngươi đến chẳng những có phòng trống, còn được phân đến gian cách vách phòng ta. Dạ Bạc cũng có người kể chuyện của Mộ Yến Trai, chỉ sợ cũng là một trong những sản nghiệp của ngươi. Ngươi chắc hẳn đã sớm được tin của quán trọ, cố ý tới gần đó đón ta, mấy binh lính kia càn quấy làm phiền ta, ngươi lại cố ý ra tay trước ta, cũng là vì để ta nợ ân tình của ngươi. Mà ngươi tiếp cận ta chỉ sợ là vì ta vốn nên giết Đường Hoan, hắn lại vẫn còn sống, thể hiện ta đối với tổ chức có dị tâm. Có phải không? Đại đương gia."

Mấy chữ cuối này, Mạc Hi cơ hồ là rành mạch nhả từng chữ ra.

Nghe đến đây, Đường Hoan không khỏi siết chặt tay Mạc Hi. Mạc Hi lập tức nắm lại, mỉm cười với hắn.

Chú thích:

Phật khiêu tường:

phật

Da heo đậu phộng đông lạnh:

da heo đậu phông

Cháo tím:

cháo

rau xào:

rau