Thích Ta Khó Lắm Sao

Chương 19




Lúc Cận Sương tỉnh lại đã là hơn tám giờ, Úc Tử Tịnh nấu chút cháo, thấy nàng tỉnh lại, nói: "Nhanh đi phòng vệ sinh tẩy tẩy, đến ăn cơm tối."

Phòng khách sáng đèn thủy tinh, Cận Sương cúi đầu nhìn thảm lông khoác trên người, sắc mặt nàng có chút vui mừng, ngón tay nắm trên thảm lông, tiếng nói khàn khàn nói: "Được."

Úc Tử Tịnh đến giúp nàng ngồi lên xe lăn đẩy vào trong phòng vệ sinh rửa mặt, Cận Sương quay lưng với cửa làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nói: "Đêm nay ngươi liền ở tại nơi này đi."

Ngoài cửa, Úc Tử Tịnh vừa vặn ôm điện thoại di động nhìn Weibo, nghe được câu nói này của Cận Sương, nàng không ngẩng đầu trả lời: "Đương nhiên, chờ chân ngươi được rồi, ta lại đi."

Những năm này, thật vất vả mới có cơ hội có thể chuộc tội, nàng nhất định sẽ chăm sóc thật tốt Cận Sương.

Sẽ không lại giống như khi còn bé nữa, để một mình nàng gánh chịu.

Cận Sương không biết ý nghĩ này của Úc Tử Tịnh, thế nhưng nghe được câu trả lời này nàng rất vui vẻ, đuôi lông mày giương lên, nàng đẩy xe lăn đến trước gương rửa mặt, nhìn thấy hai gò má ửng đỏ của mình, quai hàm như hoa đào, rõ ràng nên khắc chế cảm tình, nhưng nàng lại muốn nó tùy ý phát triển.

Rửa mặt xong, Cận Sương ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn thấy Úc Tử Tịnh ngồi ở trên ghế sô pha, nàng đẩy xe lăn qua, dò hỏi: "Không ăn trước sao?"

Úc Tử Tịnh ngẩng đầu, theo bản năng đưa điện thoại di động ngược lại, cười hơi có chút lúng túng: "Không cần, ta không đói bụng, ngươi ăn trước, ta đi tắm."

Cận Sương nhìn nàng để điện thoại di động xuống đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, lúc nàng đi qua bên cạnh người có chút mất tập trung, Cận Sương nhất thời không còn khẩu vị.

Úc Tử Tịnh mới vừa vào phòng vệ sinh, điện thoại di động của nàng liền vang lên, Cận Sương đẩy xe lăn tới cầm lên nhìn, Ôn Ngọc?

Không biết là ai.

Nàng hướng về phòng vệ sinh bên kia nhìn lại, Úc Tử Tịnh đã nở vòi hoa sen, có thể nghe được tiếng vang của dòng nước.

Cận Sương nhận điện thoại.

Ôn Ngọc trong nháy mắt vừa thông điện thoại liền mở miệng nói: "Úc tỷ, ngươi hiện tại ở đâu? Ta đến bồi tiếp ngươi được không? Còn có Tiểu Trương cùng Tần Uyển, các nàng cũng rất lo lắng ngươi."

Đầu ngón tay Cận Sương nắm điện thoại di động đau đớn, nàng nhàn nhạt mở miệng nói: "Tử Tịnh đang tắm, ngươi có chuyện gì? Ta có thể giúp ngươi chuyển đạt."

Đầu bên kia điện thoại di động âm thanh như kẹt ở bên trong cổ họng, qua nửa ngày mới lặp lại: "Tẩy, rửa ráy?"

Cận Sương liếc mắt nhìn phòng vệ sinh: "Ừm."

Ôn Ngọc đầu óc tỉnh tỉnh, nàng lắp bắp nói: "Không có, không có chuyện gì."

Muốn nói Úc tỷ tắm xong đi ra trả lời điện thoại của mình, nhưng lời ở đầu lưỡi lăn một lần, không có nói được, chỉ cắn răng nói: " không có chuyện gì, ta trước tiên treo."

Cận Sương nhấn cắt đứt, giao diện trò chuyện thoát ra, nàng nhìn thấy nội dung trên điện thoại di động.

Úc Tử Tịnh tắm xong đi ra tóc ướt nhẹp, nàng dùng khăn mặt màu trắng bao bọc lấy, váy ngủ không tay, hai tay tinh tế, Cận Sương đã ngồi ở một bên sô pha, vỗ vỗ vị trí bên người hướng về nàng kêu lên: "Lại đây."

Trên tay nàng còn cầm máy sấy.

Úc Tử Tịnh quay đầu nhìn bàn ăn, hướng về Cận Sương đi đến, thầm nói: "Làm sao không ăn cơm tối đi?"

Cận Sương lôi kéo cổ tay nàng khiến nàng ngồi ở bên cạnh mình, mở khăn mặt trên đầu nàng ra, tóc dài ướt nhẹp xỏa tung xuống, trong nháy mắt liền làm ướt váy ngủ mỏng manh, phác hoạ ra hình dạng bộ ng ực, Cận Sương đáp nàng: "Không đói bụng."

Úc Tử Tịnh đoạt lấy máy sấy từ trên tay nàng, mở ra ong ong ong, nàng đẩy Cận Sương một cái: "Nhanh đi ăn, lạnh đối với dạ dày không tốt."

Cận Sương xoay người nàng, làm cho nàng đối lưng với mình, nắm lấy máy sấy trên tay nàng, đầu ngón tay xuyên qua tóc ướt, bốc lên hai, ba lọn tóc, có gió nóng kéo tới, Úc Tử Tịnh từ bên trong tiếng máy sấy ong ong nghe được người sau lưng nói: "Ta tới."

Ngữ khí kiên định, không cho nàng phản bác.

Úc Tử Tịnh có chút không quen.

Từ lúc Cận Sương bị đưa đi, nàng giống như biến thành người khác, có thể nói nàng trưởng thành hiểu chuyện, tính tình trầm tĩnh không ít, chỉ có nàng tự mình biết, quan hệ cùng người bên ngoài là đạm bạc.

Sau đó trong nhà có biến, nàng càng là cái gì cũng dấu ở trong bụng, chưa bao giờ nói cùng người khác.



Có nói khảm, đưa nàng qua lại cùng bây giờ rõ ràng tách ra.

Mà Cận Sương, đứng ở đó nói khảm trước, tự nhiên ý nghĩa không giống.

(Hai câu này mị đã cố gắng nhưng không hiểu được TvT)

Cận Sương ung dung thong thả sấy tóc cho Úc Tử Tịnh, đầu ngón tay một lần lại một lần ma sát qua da đầu, khi thì theo sợi tóc đi xuống, bên trong phòng chỉ có tiếng máy sấy vang lên, có chút ồn ào, nhưng nghe rất an tâm.

Máy sấy sức gió hơi lớn, đến mức thời điểm thổi xuống váy ngủ sẽ bị thổi lệch một ít, lộ ra dây lưng nội y màu đỏ bên trong, Cận Sương đưa tay lôi kéo váy ngủ, che khuất màu đỏ chói mắt.

Lúc đầu ngón tay nàng chạm vào da thịt lỏa lộ của Úc Tử Tịnh thì Úc Tử Tịnh sửng sốt một chút, sau đó trong đầu lại nghĩ tới bộ phim buổi chiều xem, giống như nghĩ đến hình ảnh hạn chế cấp kia, Úc Tử Tịnh sắc mặt có chút ửng đỏ, nàng xoay chuyển đầu cùng Cận Sương nói: "Ta tự mình tới đi."

Cận Sương một cái tay xoay đầu này lại, đối với sau gáy nàng, ngón tay tinh tế còn đang vuốt thuận tóc dài, lạnh nhạt nói: "Đừng nhúc nhích."

Úc Tử Tịnh liền thật sự bất động.

Nàng tóc dài rất dầy, khăng khăng mềm mại, thổi khô cần chút thời gian, đại khái gần mười phút, Cận Sương mới dừng máy sấy lại, tới gần, có vài sợi tóc ở dưới chóp mũi nàng, lộ ra mùi thơm ngát quen thuộc.

Đây là mùi vị dầu gội đầu của nàng.

Cận Sương thu máy sấy lại, đem dây điện quấn cùng một chỗ, đặt ở trong hộp phía dưới sô pha, thấy Úc Tử Tịnh còn ngồi ở trước mặt mình, nàng dùng ngón trỏ chọc bả vai nàng: "Nghĩ gì thế?"

Úc Tử Tịnh hoàn hồn, cúi đầu, tóc dài trong nháy mắt dọc theo hai bên lướt xuống, che khuất mặt mày của nàng, ngay cả âm thanh cũng trầm thấp, nàng nói: "Không có chuyện gì, cảm thấy được người hầu hạ còn khá tốt."

Cận Sương cười yếu ớt: "Vậy ngươi chuyển tới ở, ta mỗi ngày hầu hạ ngươi."

Úc Tử Tịnh nhìn chân nàng, vẫn còn dùng băng gạc bao bọc, nàng nói: "Quên đi thôi, vẫn là ta hầu hạ ngươi đi."

Cận Sương không có đáp lời, miễn là nàng có thể chuyển tới ở cùng nhau, ai hầu hạ ai, cũng được.

Úc Tử Tịnh đứng dậy đi đem cháo bưng đến trước sô pha, đưa cho Cận Sương, cùng nàng nói: "Cơm tối nhất định phải ăn."

Cận Sương nhìn vào ánh mắt của nàng: "Đồng thời."

Úc Tử Tịnh hiện tại không có khẩu vị, hơn bốn giờ chiều mới ăn bữa trưa, lại cảm giác vừa ngủ dậy, nàng nấu cho Cận Sương là cháo thuốc, bù thân thể, đương nhiên không có tính cả phần mình trong đó.

Nhưng bây giờ nhìn tư thế này của Cận Sương, nàng nếu không ăn, khả năng Cận Sương cũng sẽ không ăn, Úc Tử Tịnh không thể làm gì khác, đi vào nhà bếp lại múc một bát ngồi ở bên cạnh Cận Sương, mở ti vi, nói: "Ăn đi."

Cận Sương lơ đãng nhìn nàng, nhấp một hớp cháo hỏi: "Có phải là đang lo lắng sự tình trên mạng?"

Úc Tử Tịnh kinh ngạc: "Ngươi biết rồi?"

Sau đó nghĩ nghĩ, Cận Sương không phải là mình, cũng sẽ xem tin tức bát quái, Cận Sương vuốt điện thoại di động của nàng: "Vừa ngươi có điện thoại, ta tiếp."

Lời còn lại, không có nói, Úc Tử Tịnh cũng đoán được, có lẽ là Ôn Ngọc gọi tới.

Cận Sương không biết an ủi người, chỉ nói: "Ngươi đừng lo lắng, sẽ xử lý."

Úc Tử Tịnh tựa như không có chút nào lo lắng, sắc mặt bình tĩnh, nàng nói: "Ta không có chuyện gì."

Đi đoan đứng đến thẳng, nàng không có gì đáng lo lắng.

Uống xong cháo, Úc Tử Tịnh sờ tới điện thoại di động, mở ra thông tin ghi chép, nhìn thấy số điện thoại của Ôn Ngọc là cái đầu tiên.

Gọi tới.

Điện thoại nhận rất nhanh, chỉ là tâm tình của Ôn Ngọc xuống rất thấp, Úc Tử Tịnh lo lắng ảnh hưởng đến Cận Sương, đứng dậy đến một bên tiếp nhận, Cận Sương chỉ có thể nghe được âm thanh ngắn gọn của nàng.

"Ừm... Không có chuyện gì, ta rất tốt đẹp."



"Không có ở nhà, ta?"

"Ta ở chỗ muội muội ta."

"Được..."

Lời còn lại Cận Sương nghe không rõ lắm, bên tai nàng ong ong, dùng sức nắm chiếc đũa, mu bàn tay gân xanh nhô ra, khuôn mặt mang ý cười cũng thu lại, âm âm u.

Một bát cháo, ở trên tay nàng như nặng ngàn cân, lúc Úc Tử Tịnh cúp điện thoại xoay người đi tới thì Cận Sương ngửa đầu nói: "Tỷ, ngươi vẫn là sớm chút trở về đi thôi, bằng hữu của ngươi không phải đang đợi ngươi sao?"

Úc Tử Tịnh để điện thoại di động xuống: "Không sao, ngươi bên này một người..."

Cận Sương c ắn môi dưới, quay đầu, ngữ khí cứng ngắc: "Chỗ này của ta rất tốt, ngươi đi trước đi."

Úc Tử Tịnh nhận ra thái độ của nàng cự tuyệt người bên ngoài ngàn dặm, nhíu lông mày: "Ta đi rồi ai chăm sóc ngươi?"

Cận Sương run run rẩy rẩy đứng dậy, từ một bên sô pha nắm lấy gậy, chống đi về phía trước hai bước, chân sau chống đỡ, nàng nhìn Úc Tử Tịnh: "Ngươi xem, ta không cần chăm sóc."

Úc Tử Tịnh vội vàng đi tới bên người nàng: "Cận Sương, ngươi cẩn thận chút!"

Cận Sương muốn đẩy nàng ra, Úc Tử Tịnh ngược lại hai tay đỡ một bên cánh tay của nàng, chăm chú ôm lấy, giống như lo lắng nàng sẽ ngã chổng vó, Úc Tử Tịnh còn đưa tay ôm lấy eo của nàng, Cận Sương vặn vẹo thân thể nhất thời không thể động đậy, nàng cúi đầu, đối diện với đối mắt sáng của Úc Tử Tịnh.

Bên trong chứa đựng lo lắng.

Cận Sương hỏa khí trong nháy mắt rút đi, nguyên bản bởi vì lửa giận thần trí không rõ đầu óc cũng tỉnh táo lại, nàng thuận theo tư thế Úc Tử Tịnh đang ôm chính mình như vậy, kéo nàng vào trong lòng, hai người chiều cao có chút chênh lệch, đầu Úc Tử Tịnh chỉ có thể đặt ở trên bả vai Cận Sương, nàng có chút không tên.

Cận Sương mở miệng nói: "Xin lỗi."

Úc Tử Tịnh đưa tay vỗ vỗ phía sau lưng nàng, giống như hống đứa nhỏ: "Không sao."

Ở trong hoàn cảnh như vậy lớn lên, tính tình khó lường, là chuyện bình thường.

Cận Sương nghe được lời an ủi hai cổ tay càng nắm chặt, giống như phải đem Úc Tử Tịnh mạnh mẽ khảm tiến vào bên trong thân thể mình vậy, Úc Tử Tịnh bị chặt chẽ ghìm lại, bên hông đau đớn, nhưng vẫn không kêu một tiếng, mặc cho Cận Sương liều mạng ôm chính mình.

Trong phòng khách, dưới đèn thủy tinh, thân ảnh của hai người hỗn hợp cũng một chỗ, thật lâu không có âm thanh nào truyền đến.

Úc Tử Tịnh bị nàng ôm thật lâu, Cận Sương dùng chân sau để chống, rốt cục thể lực không chống đỡ nổi hướng về trên người Úc Tử Tịnh đổ tới, Úc Tử Tịnh không chịu nổi trọng lượng như vậy, hai người đồng thời ngã vào bên trong sô pha.

May là sô pha rất lớn.

Nhưng tay Cận Sương vẫn chưa dời khỏi hông của nàng, nàng cúi đầu, ngăn trở ánh sáng của đèn thủy tinh, một bóng tối lớn chiếu hạ xuống, Úc Tử Tịnh mặt giãn ra: "Còn không đứng lên?"

Cận Sương lúc này mới vươn mình nằm ở bên cạnh người nàng, Úc Tử Tịnh ngồi dậy, cúi đầu nhìn ánh mắt tối đen của nàng, dò hỏi: "Vừa rồi sao vậy?"

Chậm chạp không có người trả lời nàng.

Qua thật lâu, Cận Sương mới mở miệng, nàng giống như oan ức: "Không có gì, chính là cảm giác mình rất đáng thương."

Úc Tử Tịnh không rõ vì sao: "Hả?"

Cận Sương nhấc mắt, rút đi ánh mắt tối đen, chỉ còn có chút sáng sủa, nàng nói: "Bằng hữu của ngươi quá nhiều, ta đều không có bằng hữu, cảm giác mình rất đáng thương."

Úc Tử Tịnh bị nàng chọc cười: "Ngươi sao ấu trĩ như thế?"

Cận Sương gật đầu: "Vì lẽ đó, ngươi giới thiệu bằng hữu của ngươi cho ta biết, được không?"

Úc Tử Tịnh hiểu rõ: "Được."

Trong ánh mắt nàng sáng lấp lánh, mang theo mỏng manh sương mù, không biết nghĩ đến cái gì sờ sờ đầu Cận Sương, cười nói: "Ta đem bằng hữu của ta đều giới thiệu cho ngươi."

Cận Sương cười cười, cúi đầu.