Thích Ta Khó Lắm Sao

Chương 2




Úc Tử Tịnh nhìn thấy Lâm Thi Nhiên cùng Cận Sương, là ở khu phòng bệnh cao cấp, Thành phố Trường Hạc người có tiền quá nhiều, nơi này giá đất nóng lên nhanh chóng, phá dỡ nhà cửa cũng nhiều, một đêm phất lên tự nhiên cũng hơn nhiều.

Ở được trong phòng bệnh này cơ bản là không thiếu tiền, xung quanh thanh tĩnh, một tầng lầu chỉ có hai phòng bệnh, rất lớn, trong phòng bệnh phương tiện mọi thứ đều đầy đủ.

Tầng lầu này cũng không phải muốn vào là có thể vào, phải thông qua gác cổng, Úc Tử Tịnh đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Lâm Thi Nhiên đi tới, cửa xoạt xoạt một tiếng mở ra.

Lâm Thi Nhiên nói: "Không nghĩ tới ngươi nhanh như vậy."

Úc Tử Tịnh lễ phép cười cười, Lâm Thi Nhiên rất cao, cũng phải gần mét tám đi, cao hơn nàng một cái đầu, mang dép bệt màu trắng, trên mặt có chút tái nhợt, có lẽ do hôm nay bị kinh hãi quá độ, còn chưa có hoãn thần lại.

Lâm Thi Nhiên được bầu thành ảnh hậu, ngoại trừ giá trị nhan ở ngoài cao, còn có kỹ thuật diễn rất tốt.

Chỉ là ngắn ngủi ở chung, Úc Tử Tịnh tự nhiên không nhìn thấy được kỹ thuật diễn, nhưng giá trị nhan đúng là thấy được rõ ràng.

Nàng tinh xảo giống như búp bê sứ vậy, một đôi mắt sáng từng được fans ca ngợi là cất giấu sao trời biển rộng, xem người thì sóng mắt lưu chuyển, rạng ngời rực rỡ.

Chỉ cần liếc mắt nhìn, Úc Tử Tịnh cảm thấy mỹ mạo của nàng quả thực danh bất hư truyền.

Lâm Thi Nhiên tiếp Úc Tử Tịnh đi vào, sau đó quay đầu lại đi vào trong phòng bệnh, vừa đi vừa nói: "Danh sách liên lạc trong điện thoại di động của Cận Sương chỉ có một mình ngươi, ta cũng không biết gọi cho ai, nên trước gọi cho ngươi."

Úc Tử Tịnh thấy Lâm Thi Nhiên cầm trên tay một cái di động màu trắng, phỏng chừng đây chính là di dộng của Cận Sương.

Nhưng nàng tại sao chỉ lưu trữ số điện thoại của mình?

Dù sao từ khi còn bé, quan hệ của nàng cùng Cận Sương, cũng không xem là quá quen thuộc.

Nghĩ tới đây nàng hồi: "Ừm, đợi lát nữa ta gọi điện thoại cho cô cô của ta."

Lâm Thi Nhiên gật gù, đem di động của Cận Sương đặt lên tay Úc Tử Tịnh, còn có chút nhiệt độ, nàng tiếp tục nói: "Đúng rồi, đợi lát nữa Triệu Dập sẽ tới, Cận Sương ở đây ngươi để cho nàng nghỉ ngơi, chuyện cũng không có quá to lớn, chúng ta còn muốn mở thông báo, Cận Sương trước hết phiền phức ngươi."

Triệu Dập.

Lại là một cái tên không quen thuộc.

Trên thực tế, từ khi Cận Sương bị đón đi đối với chuyện của nàng ấy nàng biết rất ít, vì lẽ đó khi nhận được điện thoại của Lâm Thi Nhiên mới kinh ngạc như vậy.

Thế nhưng đến cùng vẫn là muội muội của nàng, nàng không thể mặc kệ, nàng đối với Lâm Thi Nhiên nói rằng: "Ngươi bận bịu đi trước đi."

Ảnh hậu, nổ tung.

Hai chữ này liên hệ cùng một chỗ, không nghĩ cũng biết nhất định sẽ trở thành đại tin tức, Lâm Thi Nhiên vội vàng đi xử lý cũng đúng.

Lâm Thi Nhiên giống như còn muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ gãi đầu một cái rồi từ bên cạnh người nàng xẹt qua, đi tới phòng bệnh sát vách.

Úc Tử Tịnh thấy nàng tiến vào phòng bệnh mới đẩy cánh cửa trước mắt ra, một người đang nằm ở trên giường, trên đùi mang theo tấm thép cố định, những nơi khác đúng là vô sự, nàng thở một hơi đi vào ngồi ở bên cạnh giường bệnh, Cận Sương hình như là thuốc gây tê còn chưa hết nên vẫn còn ngủ, hô hấp vừa vặn đều đặn.

Cận Sương rất trắng, không phải loại trắng xám, mà là trắng nõn phấn hồng.

Chất da của nàng da cũng vậy, càng phơi càng trắng.

Úc Tử Tịnh bình tĩnh nhìn khuôn mặt sạch sẽ của nàng, chìm vào suy nghĩ, lần trước nhìn thấy Cận Sương là lúc nào?

Ước chừng là thời điểm Cận Sương kiên trì muốn đi lính, năm ấy cũng không có tốt nghiệp đại học, Cận Sương cố ý muốn đi làm lính, cô cô tức giận khiến nhỏ phát tính tình rời nhà trốn đi, sau đó vẫn là Cận Sương đi nhà nàng tiếp cô cô.

Úc Tử Tịnh đếm ngón tay, đại khái năm, sáu năm gì đó.

Cận Sương không có thay đổi gì nhiều, vẫn tóc ngắn ngang vai, thân hình tinh tế, Úc Tử Tịnh từ trong túi tiền lấy điện thoại di động ra, lúc đang muốn gọi điện thoại, thì nghe được người bệnh trên giường phát ra tiếng vang, nàng để điện thoại xuống nhìn lại, trên gáy Cận Sương tất cả đều là giọt mồ hôi nhỏ, trong miệng cũng đang nói nhỏ.



Nàng để sát vào Cận Sương, kêu lên: "Cận Sương?"

"Cận Sương, ngươi đã tỉnh chưa?"

Cận Sương không hề trả lời nàng, chỉ kéo tay nàng lại, sau đó tâm tình chậm rãi thanh tĩnh lại, trong miệng nhắc tới: "Tử Tịnh..."

Úc Tử Tịnh không nghe rõ lời nói của nàng, tùy ý nàng lôi kéo tay của mình, Cận Sương khí lực có chút lớn, siết chặt một chút sẽ liền đỏ, lúc nàng muốn thu hồi lại thì Cận Sương càng thêm nắm chặt, Úc Tử Tịnh bị đau tê một tiếng.

Người bệnh trên giường giống như nghe được nàng kêu đau, chậm rãi mở mắt ra.

Úc Tử Tịnh cúi đầu, đối mặt với một đôi con ngươi chưa thanh minh lắm.

Cận Sương nhíu mày, chân nhỏ truyền đến từng trận đau đớn, tiếng nói của nàng khàn khàn nói: "Tử Tịnh, ngươi làm sao đến đây?"

Úc Tử Tịnh rút tay nàng lại, trên cổ tay một mảnh đỏ chót, nàng nhìn Cận Sương nói: "Gọi tên ai đấy, không lớn không nhỏ."

Cận Sương bị nàng nói cúi đầu xuống, đầu lưỡi chống đỡ một câu, làm sao không thể gọi tên, ngươi lại không phải tỷ của ta.

Chỉ là nhìn đến sắc mặt của Úc Tử Tịnh, nàng nhịn một chút không có nói ra.

Đến cùng vẫn là người trong nhà, nào có cái gì ngăn cách, tuy là mấy năm không gặp, ở chung cũng không đến mức quá xấu hổ.

Úc Tử Tịnh đi lấy một ly nước ấm lại đây, nàng nâng Cận Sương dậy, đem cái ly đưa tới bên môi Cận Sương, có lẽ là sợ nóng, Úc Tử Tịnh tiến đến cái ly một bên thổi nhẹ vài hơi, cuối cùng nói: "Uống đi."

Cận Sương nhìn chằm chằm sườn mặt của nàng, mãi đến khi nàng nói chuyện mới hoàn hồn, nàng cúi đầu: "Ừm."

Đút nước xong, Úc Tử Tịnh thả Cận Sương nằm xuống, để cho nàng ngủ ngon, hỏi tiếp: "Xảy ra chuyện gì a, đang yên đang lành làm sao lại nổ tung."

Đầu đuôi sự tình tin tức đều không có nói, Úc Tử Tịnh cũng không phải người thích bát quái, thế nhưng Cận Sương lại bất đồng vẫn là muốn quan tâm.

Cận Sương nằm yên ổn ở trên giường, ngoại trừ chân không tiện, những nơi khác đúng là vẫn còn tốt, không có bị thương lớn gì, nàng lắc đầu: "Còn chưa rõ ràng nguyên nhân vụ nổ, vẫn còn đang điều tra."

Úc Tử Tịnh gật gù, ừm một tiếng, thấy Cận Sương không có gì đáng ngại đem di động của nàng từ trong túi tiền đưa cho nàng, thuận tiện nói: "Gọi điện thoại cho cô cô đi, làm sao trong điện thoại di động ngay cả số của cô cô cũng không có."

Nàng nói xong từ trên giường bệnh cầm lấy điện thoại di động của mình: "Hay là ta giúp ngươi gọi?"

Cận Sương xoay chuyển tròng mắt, nói rằng: "Là Lâm tiểu thư gọi ngươi tới?"

Đại khái là Lâm Thi Nhiên dùng điện thoại di động của nàng muốn liên hệ với người nhà, làm gì nhớ nàng chỉ lưu trữ số điện thoại của một mình Úc Tử Tịnh, giờ khắc này, Cận Sương có chút cảm kích chính mình chỉ lưu lại một dãy số kia, còn cảm kích chính mình không có đặt pass khóa màn hình.

Thật tốt. Như vậy liền có thể nhìn thấy nàng.

Úc Tử Tịnh ngồi ở một bên mép giường, buông lỏng hai vai: "Ừm, nàng nói không liên lạc được người nhà của ngươi."

Cận Sương không lên tiếng.

Nàng làm vệ sĩ cho Lâm Thi Nhiên mới nửa năm, không dài, thường ngày hai người hầu như không câu thông, Lâm Thi Nhiên có họp báo, lĩnh thưởng, tuyên bố, mỗi lần nàng đều yên lặng bảo vệ, hai người hầu như chưa hề nói chuyện, bằng không cũng sẽ không biết làm sao, liền thông báo trước cho Úc Tử Tịnh.

Úc Tử Tịnh thấy sắc mặt của Cận Sương không tốt, nàng cắn cắn môi: "Làm sao?"

Cận Sương nhấc mày, đối diện với ánh mắt lành lạnh của Úc Tử Tịnh, nàng lắc đầu một cái: "Không cần thông báo nàng, làm nàng lo lắng, ta goi cho Triệu Dập là tốt rồi."

Triệu Dập.

Đây là lần thứ hai Úc Tử Tịnh nghe được danh tự này, nàng hướng về Cận Sương cho một ánh mắt nghi hoặc, sắc mặt không hiểu nói: "Là bạn trai của ngươi phải không?"

Cận Sương nhất thời không phản ứng kịp, không nghĩ tới lời nói của Úc Tử Tịnh lại kinh người như vậy, nàng bị sặc nước miếng, đột nhiên ho khan, Úc Tử Tịnh vội vàng vỗ về ngực nàng nói: "Làm cái gì kích động như thế, có bạn trai là chuyện tốt a."



Tay nàng còn đang đặt ở trước ngực Cận Sương, hai tay Cận Sương đều là mồ hôi, nàng dùng ngón tay tinh tế nắm bắt lấy cánh tay của Úc Tử Tịnh, nói: "Không phải, hắn là lão bản của ta."

Úc Tử Tịnh hiểu rõ gật đầu: "Lão bản a, nam hay nữ, có thuận tiện chăm sóc ngươi không?"

Cận Sương cụp mắt: "Ta không cần chăm sóc."

Úc Tử Tịnh thấy nàng vẫn là một dạng quật cường, nàng không hề có một tiếng động cười cười: "Làm sao còn giống như trước đây, có chuyện gì đều tự mình gánh lấy, ngươi không có ai chăm sóc, cơm đều không chịu ăn, ta vẫn nên gọi điện thoại cho cô cô thôi."

"Không cần."

Cận Sương sắc mặt có chút lãnh mạc, giống như tức giận, nàng thấy Úc Tử Tịnh quăng tới ánh mắt ngờ vực liền hoà hoãn tâm tình nói: "Ngươi có việc trước tiên đi làm đi, chỗ này của ta rất tốt, Triệu Dập sẽ tìm hộ công cho ta, lại nói chỉ là chân, không cần lo lắng."

Úc Tử Tịnh nhíu lông mày, nàng kỳ thực không thích quản việc riêng của người khác, trước đây nàng còn có thể khuyên Cận Sương một hai câu, hiện nay với thân phận của nàng, hoàn toàn không có tư cách để nói.

Thấy Cận Sương vẫn nhíu chặt mày, nàng nói: "Được rồi, vậy ta sẽ còn đến xem ngươi."

Cận Sương thấy nàng muốn đi, hai tay đang buông xuống lại muốn giơ lên, thấy Úc Tử Tịnh quay đầu nàng lại vội vàng thả xuống, hai gò má có chút ửng đỏ, ánh mắt phập phù nói: "Xin lỗi, vừa rồi ta không phải có ý định nổi nóng."

Úc Tử Tịnh mặt giãn ra: "Không có chuyện gì, nghỉ ngơi thật tốt."

Kỳ thực đối với chuyện gia đình của Cận Sương, nàng từ cha mẹ biết một ít, Cận Sương phản ứng như thế cũng chẳng có gì lạ, lại cùng cô cô xảy ra tranh chấp, việc nhà của nàng từ trước đến giờ vẫn còn loạn đây.

Úc Tử Tịnh xuyên qua hành lang, đi tới cửa, vừa vặn đụng phải một nam nhân đến đây, khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng vẻ rất cường tráng, cách quần áo mỏng manh có thể mơ hồ nhìn thấy cơ bắp, Úc Tử Tịnh hững hờ đi ngang qua người hắn, nam nhân này quay đầu lại nhìn nàng vài lần.

Cửa phòng bệnh mới vừa đóng lại, lại bị đẩy ra, Cận Sương cho rằng Úc Tử Tịnh để quên cái gì muốn quay lại lấy, nàng vung lên khuôn mặt tươi cười, nhìn thấy người tới liền thu liễm lại.

Triệu Dập ôm ngực: "Nhìn ngươi kia, nhìn ngươi kia, nhìn thấy ta không vui sao? Khuôn mặt tươi cười thu lại nhanh như vậy cũng không sợ bắp thịt bị co rút."

Cận Sương nhấc mày: "Không sợ, bắp thịt của ta không có hoạt động."

Triệu Dập bị nàng khí, hừ một tiếng.

Cận Sương nhìn hắn ngồi ở trên ghế salông, nàng hỏi: "Có biết ta lúc nào có thể xuất viện hay không?"

Dựa theo tình huống trước mắt của nàng, công việc tạm thời không có cách nào làm được, Triệu Dập biết nàng lo lắng, nói: "Công việc của ngươi ta tạm thời để Bạch Giản tiếp nhận, bác sĩ nói, chí ít ba, bốn tháng mới có thể tốt."

Ba, bốn tháng. Lâu như vậy.

Cận Sương sau khi xuất ngũ vẫn chưa có được thời gian thanh nhàn lâu như vậy, Triệu Dập giống như nhìn ra nàng sững sờ, hỏi nàng: "Thế nào? Có muốn sau khi xuất viện đưa ta ngươi về nhà, để bá mẫu chăm sóc ngươi hay không?"

Người bệnh trên giường lắc đầu một cái, lạnh lùng nói: "Quên đi thôi."

Nàng nghiêng đầu nhìn Triệu Dập: "Ngươi tìm cho ta một hộ công, phụ trách ba bữa ăn là được rồi."

Triệu Dập cùng Cận Sương quen biết nhiều năm như vậy, tính nết của nàng hắn cũng biết, hiện tại nàng tình nguyện chịu đựng một người giúp việc đi lại ở trong nhà, cũng không muốn về nhà, có thể tưởng tượng được, cái nhà kia đối với nàng mà nói, là cỡ nào dằn vặt.

Hắn gật đầu nói: "Có thể, ngày mai ta liền tìm giúp ngươi, có yêu cầu gì hay không?"

Tỷ như vóc người cao gầy, tóc dài, lông mày nhạt, mắt cười trăng lưỡi liềm, hoặc là tiền đột hậu kiều, lời nói ôn thanh nhỏ nhẹ bách mị kiều.

(Tiền đột hậu kiều: điện nước đầy đủ)

Cận Sương trừng mắt với Triệu Dập: "Tìm một người đúng quy đúng củ là được rồi."

Từ sau khi Triệu Dập biết được xu hướng tình d*c của nàng không ít lần chế nhạo nàng, trong ngày thường nàng cũng sẽ nháo cùng hắn, chỉ là hôm nay Úc Tử Tịnh tới rồi, nàng buồn bực mất tập trung, không rảnh bồi Triệu Dập chơi đùa, Triệu Dập nhíu mày hướng về nàng nháy mắt mấy cái: "Thật sự không suy nghĩ một chút sao?"

Cận Sương tay giương lên: "Đi mau, không tiễn."