Thích Ta Khó Lắm Sao

Chương 45




Úc Tử Tịnh ở lại Ninh An mấy ngày, cảnh sát bên kia vẫn không có tiến triển gì, xe là trộm, một bên đã bị thay đổi, biển người mênh mông, muốn tìm, cũng không dễ dàng gì.

Hơn nữa rõ ràng, đối phương thủ pháp lão luyện, không giống như là lần đầu tiên gây án.

Triệu Dập cấp tốc sắp xếp một người tới thay thế Cận Sương, vì lẽ đó mấy ngày nay Cận Sương đều một tấc cũng không rời bảo vệ Úc Tử Tịnh.

Thời gian ở bệnh viện lúc nào cũng dài lâu, trước đây Úc Tử Tịnh vội vội vàng vàng ngược lại cũng không cảm thấy gì, bây giờ chính mình nằm ở trên giường bệnh mới biết gian nan đến cực điểm, Kỳ Phù đã có thể xuống giường, nàng được Kỳ phu nhân nâng đi tới phòng bệnh của Úc Tử Tịnh, Cận Sương đang rửa hoa quả cho Úc Tử Tịnh, nhìn thấy Kỳ Phù đi vào thả hoa quả trên tay xuống tới đỡ nàng.

Kỳ Phù bước chân chầm chậm, đi tới trước giường bệnh của Úc Tử Tịnh, hỏi: "Khá hơn chút nào không?"

Úc Tử Tịnh vội vàng vén chăn lên muốn đi xuống, Kỳ Phù ngồi ở bên cạnh nàng, ra hiệu nàng đừng nhúc nhích, Kỳ phu nhân thấy tình cảnh này đối với ba người nói rằng: "Các ngươi tán gẫu, ta đi ra ngoài trước."

Kỳ Phù nhàn nhạt đáp lại: "Ừm."

Kỳ phu nhân nhìn nàng một chút, cúi đầu ra khỏi phòng bệnh.

Úc Tử Tịnh nghe được âm thanh khép cửa lại mới nghiêng đầu cùng Kỳ Phù nói rằng: "Bác sĩ Kỳ, vẫn chưa đến cảm tạ ngươi."

Kỳ Phù cười nói: "Muốn làm bạn với ngươi, này thật không dễ dàng, cần phải lấy mệnh để đổi a."

Cận Sương đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, trầm mặc không lên tiếng, Úc Tử Tịnh hồi nàng: "Giải thích rõ ràng ta là người nguy hiểm, sau này bác sĩ Kỳ cần cách ta xa một chút."

Kỳ Phù: "Nhưng ngươi sai rồi, điều này nói rõ ngươi đáng giá."

Úc Tử Tịnh nhìn Kỳ Phù mặt mày cười nhạt, nghĩ đến liền mở miệng nói: "Bác sĩ Kỳ cùng Lâm tiểu thư..."

Kỳ Phù phút chốc ánh mắt hơi đổi một chút, vẻ mặt cười nhạt thu lại, vẻ mặt có chút cứng ngắc: "Ta cùng nàng đại khái đúng là dùng câu nói kia."

Úc Tử Tịnh: "Nói cái gì?"

Kỳ Phù cụp mắt: "Tình sâu duyên cạn đi."

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, tiếng nói nhàn nhạt của Kỳ Phù xuyên thấu qua cánh cửa đi ra bên ngoài, Kỳ phu nhân ngồi ở trên băng ghế, nghe được câu này mâu sắc sâu dần, quay đầu lại nhìn cửa phòng bệnh, thật lâu không có hoàn hồn.

Cận Sương cùng Úc Tử Tịnh xưa nay liền không phải người có thể hòa hoãn bầu không khí, Kỳ Phù càng không phải, nàng cùng Úc Tử Tịnh còn nói vài câu hỏi: "Buổi chiều ta muốn quay lại Trường Hạc, muốn cùng đi không?"

Úc Tử Tịnh lúc này hồi nàng: "Vậy cảnh sát bên này..."

Kỳ Phù động viên nàng: "Không có chuyện gì, bên này đã sắp xếp ổn thỏa."

Úc Tử Tịnh ngửa đầu cùng Cận Sương đối mắt, thở một hơi: "Đương nhiên đồng thời trở lại."

Kỳ Phù gật đầu: "Được."

Cận Sương đưa Kỳ Phù đi, quay đầu xoay người trở lại trong phòng bệnh, Úc Tử Tịnh nhìn thấy nàng mở cửa thổn thức nói rằng: "Cũng không biết bác sĩ Kỳ còn có thể cùng Lâm tiểu thư hòa hảo hay không đây."

Hai người này rõ ràng đều không bỏ xuống được lẫn nhau, nhưng chẳng biết vì sao muốn tách ra.

Úc Tử Tịnh thu tầm mắt lại, chuông điện thoại di động của Cận Sương vang lên, là Triệu Dập gọi đến.

Cận Sương liếc mắt nhìn Úc Tử Tịnh, nhận điện thoại: "Uy."

Triệu Dập: "Cận muội muội a, tin tức của Tô gia ta đều truyền cho ngươi."

Cận Sương nhìn di động, có vài cái tin nhắn, nàng cụp mắt: "Được, phiền phức ngươi."

Triệu Dập hò dô một tiếng: "Ngươi hiện tại còn ở chỗ tỷ ngươi nơi ấy? Không phải ta nói a, ngươi bộ dáng này tính là gì, ngươi..."

Cận Sương đánh gãy lời nói của hắn: "Treo."

Triệu Dập vội vã ai ai ai vài tiếng: "Được được được, ta không nói."

Cận Sương nghe được hắn nhẹ nhàng âm thanh mở miệng: "Ta buổi chiều quay về Trường Hạc, sau này khả năng —— không nhậm chức vụ."

Triệu Dập sách một tiếng: "Ta biết, lời của ngươi ta đều nhớ kỹ đây, để cho ngươi lại làm một huấn luyện viên tiêu chuẩn, xem ngươi mấy ngày nay đều không có cách nào đi làm, lại cho ngươi một tuần lễ nghỉ ngơi."



Cận Sương tay nắm lấy điện thoại di động: "Cảm tạ."

Triệu Dập: "Được rồi, khách khí như vậy, không hề giống Cận muội muội mà ta biết."

Cận Sương hỏi: "Triệu Dập, ta trong mắt ngươi là như thế nào?"

Triệu Dập đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt, nàng được đại đội trưởng dẫn lại đây thì toàn đội đều đang cười, nói ở trong đội lâu như vậy, vẫn là đầu tiên nhìn thấy nữ, Cận Sương chỉ cười nhạt, vẻ mặt hờ hững. Ngày đó đứng ở bên cạnh hắn là Bạch Giản đi về phía trước một bước.

Triệu Dập biết Bạch Giản phải làm gì, thế nhưng hắn không có ngăn cản, hắn cũng muốn nhìn một chút vị mới đến này thực lực đến cùng là như thế nào.

Bạch Giản không chút biến sắc chuyển qua bên cạnh Cận Sương, mới ra tay trong nháy mắt liền bị Cận Sương nắm ngược lấy cánh tay, nàng giống như xà bình thường vòng ra sau lưng Bạch Giản, ngay lúc hắn vẫn chưa ra chiêu đã phá giải chiêu thức.

Chỉ đánh đối mặt, bọn họ đều ngầm hiểu ý.

Cận Sương này, không thể khinh thường.

Triệu Dập rơi vào trầm tư, chậm chạp không lên tiếng, Cận Sương nghe hắn hô hấp dài lâu, nhẹ giọng nói: "Treo."

Cận Sương cúp điện thoại, mở tin nhắn ra, nhìn thấy động thái gần đây của Tô gia, mấy ngày trước Triệu Dập giúp nàng tra xét tin tức của Tô Dương, đi qua chuyện lần trước, Tô gia đều chuyển tới tỉnh ngoài ở, thế nhưng nàng vẫn không yên lòng, vẫn cứ để Triệu Dập tiếp tục tra tư liệu của Tô gia.

Không có chỗ nào kỳ quái.

Tô gia đã yên ổn ở tỉnh ngoài, cũng xem xét đối tượng mới cho Tô Dương, xem ra, sự kiện kia đối với bọn họ có ảnh hưởng qua.

Cái kia sẽ là ai?

Cận Sương có chút không rõ, Tử Tịnh bình thường không cùng người trở mặt, ai sẽ hận nàng hận đến mức muốn giết nàng.

Nàng gảy di động, lật mở tin tức ở trên, là trước đây không lâu Triệu Dập gửi cho nàng bức ảnh của kẻ tình nghi, Cận Sương đảo mắt qua ba, bốn tấm bức ảnh, bỗng nhiên đứng lại trên một tấm hình, tấm hình kia chụp một nam nhân mang theo mũ lưỡi trai, khẩu trang che lại mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Cận Sương phóng to bức ảnh của hắn, đối đầu với ánh mắt tàn nhẫn của hắn.

Úc Tử Tịnh lôi kéo vạt áo sơmi của nàng: "Cận Sương?"

Cận Sương hoàn hồn: "Sao vậy? Nơi nào không thoải mái?"

Úc Tử Tịnh lắc đầu: "Ngươi đang suy nghĩ gì đấy? Ta gọi ngươi mấy lần ngươi đều không có ứng ta."

Cận Sương thu hồi di động: "Không có gì, mới vừa cùng Triệu Dập nói chuyện điện thoại."

Úc Tử Tịnh cụp mắt: "Là có nhiệm vụ mới sao?"

Cận Sương ngồi ở bên người nàng, cười cười: "Không có, hắn phân phó ta, hiện nay nhiệm vụ chính là bảo vệ ngươi."

Nàng mâu sắc sáng sủa, mặt mày cong cong, bên trong có hình ảnh phản chiếu nho nhỏ của Úc Tử Tịnh, hơi xả môi, phảng phất hoa nở.

Úc Tử Tịnh đối diện với hai con mắt của nàng, bị nụ cười của nàng đầu độc, ho nhẹ thanh dời tầm mắt.

Cận Sương có chút bắt không được thái độ của Tử Tịnh, mấy ngày nay tuy rằng nàng một tấc cũng không rời bồi tiếp nàng, thế nhưng chưa bao giờ dám quá mức thân cận, thậm chí lời nói cũng phải cẩn thận, có một số lời cũng không dám nói, khoảng cách từ ngày bị nói trúng tâm sự, đã qua vài ngày.

Tử Tịnh không nói gì về sự kiện kia, nàng cũng không đề cập tới.

Nàng nghĩ, nàng đã đem tâm ý của mình đặt ở trước mặt Tử Tịnh rồi, cho dù nàng không chấp nhận, cũng không tiếc nuối.

Sau bữa trưa, Cận Sương gọt hoa quả để bên cạnh Úc Tử Tịnh, bồi tiếp nàng dùng di động xem phim, hồi trước bởi vì chính phủ thông qua chính sách đồng tính có thể kết hôn, rất nhiều bộ phim bị đè xuống bắt đầu luân phiên được chiếu ra.

Úc Tử Tịnh đang dùng di động xem phim.

Nội dung bộ phim chính là một đôi thanh mai trúc mã, cảm tình từ nhỏ đến lớn làm cho hai người không nhận rõ đó là tình thân hay là ái tình, mãi đến khi một lần ly biệt, các nàng mới biết tâm ý của chính mình.

Thế nhưng lúc này đã muộn, một trong hai nhân vật chính muốn xuất ngoại, một cái khác không muốn dùng cảm tình làm lỡ nàng, lựa chọn buông tay.

Tác thành cũng là một loại ái tình.

Úc Tử Tịnh xem phút chốc nghĩ đến Kỳ Phù cùng Lâm Thi Nhiên, nàng nhấc mắt nhìn Cận Sương, nhỏ giọng nói rằng: "Thật không dễ dàng a."



Cận Sương tai nhọn nghe được âm thanh của nàng, nghiêng đầu nhìn nàng, cúi đầu trả lời: "Cái gì không dễ dàng?"

Úc Tử Tịnh tai nhọn ửng đỏ, tiếp tục đem tầm mắt thả lại trên điện thoại di động, tiếng nói nhạt nhẽo: "Không có gì."

Hơn ba giờ chiều, người phụ trách đưa các nàng qua về Trường Hạc đến phòng bệnh, Úc Tử Tịnh đi theo sau Kỳ Phù ngồi chuyên cơ trở lại, sau khi đến Trường Hạc liền trực tiếp tiến vào bệnh viện thành phố, bởi vì quan hệ của Kỳ Phù, nàng cũng được sắp xếp tiến vào khu phòng bệnh cao cấp.

Hà Tiểu Mạn cùng Lý Viện căng thẳng liên tiếp lôi kéo nàng tay hỏi: "Úc tỷ, các ngươi có thể coi là trở về, không về nữa, ta cùng Tiểu Mạn đều chuẩn bị xin nghỉ để tìm các ngươi nhìn tình huống."

Úc Tử Tịnh cười nói: "Ta cũng còn tốt, bác sĩ Kỳ bị thương khá là nghiêm trọng."

Hà Tiểu Mạn ngồi ở bên cạnh Lý Viện nói: "Là trả thù sao? Úc tỷ ngươi có đắc tội với người nào sao?"

Lý Viện vỗ nàng đầu: "Đi, đừng nghịch, không thấy Úc tỷ mệt mỏi đến chết rồi sao, để Úc tỷ nghỉ ngơi thật tốt."

Hà Tiểu Mạn xẹp xẹp miệng, gật đầu đi theo phía sau Lý Viện đi ra ngoài, Cận Sương vẫn đứng ở cửa sổ, phòng bệnh này chính là nơi lần trước nàng ở qua, trùng hợp như vậy.

Lúc xế chiều Tiểu Trương cùng Tần Uyển có tới thăm, Cận Sương biết điều ra cửa, Tiểu Trương lôi kéo Tần Uyển đứng trước mặt Úc Tử Tịnh, vuốt cằm nói rằng: "Úc tỷ, như thế nào ta cảm giác ngươi mập?"

Úc Tử Tịnh ngón tay vuốt gò má, hỏi: "Có sao?"

Tiểu Trương nhìn cử động ngây ngốc của nàng cười khẽ: "Úc tỷ, ngươi hãy thành thật nói, có phải là đang nói chuyện yêu đương, đây hoàn toàn là tắm rửa trong ánh sáng lộng lẫy của tình yêu a."

Không hề giống người bị thương.

Úc Tử Tịnh theo bản năng nhìn ra cửa, Tần Uyển nhìn theo ánh mắt của nàng, nhìn thấy bóng người đứng thẳng tắp của Cận Sương, khóe môi nàng nổi lên: "Úc tỷ, cuối cùng cũng coi như danh hoa có chủ."

Tiểu Trương rầm một tiếng đứng lên đến, quay về Tần Uyển hỏi: "Ai?"

Tần Uyển nhíu mày: "Không biết."

Tiểu Trương rên một tiếng tiếp tục ngồi xuống, đứt quãng cùng Úc Tử Tịnh nói không ngừng, ngoài cửa chuông điện thoại di động của Cận Sương lại vang lên, nàng cầm lên xem, là Ngô Song.

Cận Sương: "Mẹ."

Tiếng nói đầy lo lắng của Ngô Song xuyên qua điện lưu truyền đến: "Tử Tịnh thế nào? Ngươi đứa nhỏ này, chuyện lớn như vậy làm sao cũng không nói với ta một tiếng?"

Cận Sương: "Tử Tịnh không có chuyện gì, tĩnh dưỡng hai ngày là có thể xuất viện."

Ngô Song vẫn không yên lòng, nàng nói rằng: "Không được, ta vẫn là lại đó nhìn một chuyến, là ở Ninh An sao?"

Cận Sương hồi nàng: "Không có, chúng ta mới vừa quay về Trường Hạc, ngay ở bệnh viện thành phố."

Ngô Song thở một hơi; "Tốt lắm, ta lại đây."

Cận Sương ừm một tiếng.

Cúp điện thoại, Tiểu Trương cùng Tần Uyển cũng từ bên trong đi ra, Tần Uyển đối với Cận Sương nói rằng: "Úc tỷ liền xin nhờ ngươi."

Cận Sương dương mắt, nhìn nàng, gật đầu: "Nên."

Tần Uyển lúc này mới lôi kéo tay Tiểu Trương rời đi.

Tiểu Trương nói nhỏ: "Ai, cha mẹ Úc tỷ làm sao không có tới a? Nàng thật đáng thương, bằng không chúng ta buổi tối tới cùng nàng thế nào?"

Tần Uyển nhìn nàng không có nhãn lực cười nói: "Không ra sao, Úc tỷ rất tốt, ngươi vẫn là ngẫm lại ta đi."

Tiểu Trương một mặt mộng: "Ngươi có cái gì tốt để nghĩ tới."

Tần Uyển nghiêng đầu nhìn nàng: "Ta không minh bạch cùng ngươi ở cùng một chỗ cũng không có danh tiếng, nhiều oan ức."

Tiểu Trương nhất thời đỏ mặt lên, ta ta ta nói nhiều lần đều không nói câu hoàn chỉnh.

Tần Uyển tiếp tục đi về phía trước, đưa tay nắm tay Tiểu Trương, đặt mu bàn tay của nàng ở bên môi, khẽ hôn, nói rằng: "Chúng ta kết hôn đi."

(Ựa... con tim mỏng manh yếu đuối cẩu độc thân của ta)