Cô cũng không phải lần đầu tiên đứng trong đám người xem Tô biểu diễn.
Thời điểm vừa đến Newyork, kì thật đã có một đoạn thời gian cô sốngrất tiêu cực. Cô không thích những nhà cao tầng che khuất ánh nắng mặttrời, không thích đồ ăn nhanh, không thích những nam sinh ngây thơ mà tỏ vẻ mạnh mẽ cố ý lượn lờ trước mặt cô, cô chỉ muốn tìm một không giancho bản thân, thừa dịp mọi người không chú ý, sớm một chút tự mìnhtrưởng thành.
Lúc đó Tô đối với cô mà nói, chỉ là một gã thầy giáo trẻ tuổi trongtrường học mà thôi, cô không có hứng thú đi nghe ngóng những tin đồn vềtài năng xuất sắc của anh, cũng không quan tâm đến những ánh mắt háo sắc của các cô gái dành cho anh, chỉ nhớ rõ bản thân luôn thất thần trongnhững tiết học của anh.
Tô có một đôi mắt màu lam thẫm, mà mỗi lúc anh xoay người, thân hìnhcao ngất, mái tóc đen dày kia thường thường sẽ làm cô nhớ tới một ngườitừng giúp cô luyện đàn hằng ngày.
Về sau Tô có hỏi cô, em thường sững sờ nhìn chằm chằm vào anh, kỳ thật, em không phải là đang nhìn anh, đúng không?
Có trời mới biết, giữa đám người Manhatan nhốn nháo qua lại trênđường, mắt xanh tóc vàng trước mắt, nhưng lại không có lấy một thân ảnhtương tự để cô có thể bám vào, để cho cô vơi bớt nỗi nhớ, mà người côyêu kia, lại đang ở tận nơi chân trời góc bể.
Có một lần trong lúc cô đang ngây ngẩn trong tiết học, anh gọi cô lên đàn một bản.
Cô đánh bài của Bethoven, ngay từ đầu cô đã biết mình đánh sai, nhưng lại không có khả năng ngừng lại.
Cô nhớ tới trước kia Lý Kiều luôn nhìn cô bất đắc dĩ thở dài, nhóc con, cháu lại đàn bừa bãi rồi.
Nhưng hắn cũng không ngăn cô, ngược lại lẳng lặng nghe, sau khi chấm dứt lại mỉm cười gật đầu, cũng không tệ lắm.
Cô vốn tưởng rằng trên thế giới chỉ có hắn mới có thể dung túng cô như vậy.
Nhưng ngày đó Tô đến bên cạnh cô, hai tay trên phím đàn nhẹ nhàngđánh, đôi mắt lam thẫm trấn tĩnh nhìn cô: "Kỳ thật đoạn này em sửa lạinhư vậy nghe rất hay."
Cô hơi hơi kinh ngạc.
Vốn tưởng rằng mỗi ngày cứ yên ổn vô sự như vậy, bình thản như nướctrôi qua, nhưng ngày đó, anh lại lấy một nụ hôn nửa đùa nửa thật, mạnhmẽ tiến nhập vào cuộc sống của cô.
Quyết định tha thứ cho anh, là lúc ca khúc First Love vang lên trong môt ngày hoàng hôn mùa thu.
Bắt đầu để ý đến anh, là vào một buổi hội âm nhạc cho năm học mới.
Có rất nhiều cái tên nghe nổi đình nổi đám, có rất nhiều gương mặtkhiến nhiều người trên thế giới để ý, cô lại thấy anh chỉ đứng một mìnhtrong góc, biểu tình ngốc nghếch, nhưng khi anh ngồi ở trên khán đàiđánh ra một nốt nhạc, tất cả mọi ánh nhìn dường như đều dừng lại nơianh.
Bất cần, nhìn như không chút để ý, nhưng lại bao hàm tình cảm bêntrong, giống như đang họa lên một bức tranh, giai điệu là đường cong, sự ôn tồn là sắc thái và ánh sáng.
Đột nhiên, chung quanh vang lên vỗ tay như thác đổ.
Thích lúc này mới phát hiện chính mình đang đứng trong rạp hát, cáchđó không xa, là thân ảnh quen thuộc của Tô, anh mỉm cười, bộ dáng vẫnlãnh đạm, thân hình thong dong lui xuống dưới.
Cột đèn sáng vẫn chiếu vào chiếc đàn dương cầm trên khán đài, Thíchkinh ngạc nhìn, người bên cạnh đều lui ra, né sát bên người mà qua, màcô vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
——– Cô nhìn xem bộ dạng cô lúc này ra cái gì, cả ngày lang thang khắp nơi, cô chỉ mới mười tám tuổi, có từng suy nghĩ xem sau này sẽ làmnhững gì? Chẳng lẽ cô định cứ sống như vậy suốt đời hay sao?
Cô thừa nhận, cô có chết cũng không để tâm những lời này của Lý kiều.
Nhưng giờ phút này, xen lẫn sự hâm mộ ghen tỵ còn có nôn nóng bất an trong lòng——- cô làm sao vậy?
"Vì sao đến muộn? lại trốn ở chỗ này?" Một thanh âm trầm thấp bỗng nhiên truyền đến từ phía sau.
Thích sửng sốt, quay đầu lại, trong rạp hát trống rỗng, chỉ còn haingười, Tô ngồi ở hàng ghế bên phải phía sau cô, con mắt lam thẫm lẳnglặng nhìn cô: "Anh nhớ rõ đã đưa vé cho em rồi mà".
"Đứng ở chỗ này cũng được", Thích khẽ cười: "Dù sao chỗ anh dành cho em cũng không phải vị trí tốt, có chút tối nữa".
"Vị trí đó không phải là để em nhìn anh", Tô nhìn chăm chú cô thật sâu, "Mà là để anh có thể nhìn rõ cả thính phòng"
Thích ngượng ngùng cười, có chút xấu hổ nói: "Buổi biểu diễn rất thành công"
Tô nhìn lên khán đài phía trước, biểu tình vẫn đạm mạc.
"Kỳ thật anh không thích cảm giác đứng trên khán đài", anh bỗng nhiên mở miệng, "Cảm giác thật phiền, mệt chết đi được".
Thích có chút ngạc nhiên: "Vậy anh thích dạng cuộc sống như thế nào?"
Anh quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt bịt kín một tầng sương mù: "Lúc sau tuổi, ba anh mang anh đi Himalaya, ông hăng hái cõng anh trượt mộtđừng từ núi tuyết xuống, gió bên tai gào thét, trên đỉnh núi là mộtkhoảng không xanh lam, dưới chân là cánh đồng tuyết mờ mịt, trước mắt là núi tuyết cùng hồ băng ngàn năm không đổi, anh dựa vào lưng của ông,nghe tiếng ông sang sảng cười hòa cùng gió, ông hỏi, thích một cuộc sống như vậy không? Anh nói, anh sau này sẽ sống cuộc sống như vậy. Năm ấyanh vào học ở học viện âm nhạc, ông đã gửi cho anh một tấm bưu thiếp,trên đó viết rằng, du ngoạn một ngày trên núi, ba không tìm thấy đượcchú báo tuyết cô độc ngàn năm như trong sách đã nói, nhưng lại tìm thấychính mình. Tự, phàm là người trên đời này luôn muốn chọn cho mình mộtcuộc sống an nhàn, nếu được cái này sẽ phải mất cái kia".
"Nếu đó mới là cuộc sống mong ước của anh, vậy vì sao..." Thích kinhngạc nhìn anh, lần đầu tiên phát hiện ra anh cũng có giây phút xa xămnhư vậy.
Tô không nói gì, trong nụ cười mang theo chua xót.
Ví sao ——– từ đầu tới cuối, anh làm tất cả mọi việc, chẳng qua làmuốn gây chú ý đến một người, người đó, là mẹ anh, mà sự tồn tại của anh đối với bà là cực kỳ bé nhỏ.
"Thích, em có ước mơ gì không?" Anh nhẹ nhàng hỏi.
Cô quay đầu, lẳng lặng nhìn anh: "Em hâm mộ anh"
"Em hâm mộ cuộc sống hiện tại của anh?"
"Đúng vậy"
——–muốn đứng trên khán đài, ánh đèn chiếu vào, có rất nhiều ngườinhìn ta, như vậy, có lẽ một ngày nào đó, người mà ta vẫn luôn tìm kiếmsẽ phát hiện ra ta.
Trong trí nhớ, có ai đó đã từng nói với cô những lời này, đến tận sau này cô vẫn nhớ rõ, vẫn nhớ rất rõ.
Mẹ từng nói, ước mơ của bà chính là cha, mà ước mơ của cô là, thay người trong lòng hoàn thành ước mơ.
"Nếu anh có thể giúp em hoàn thành tâm nguyện, em sẽ báo đáp anh như thế nào?" Tô bỗng nhiên nhìn về phía cô, cười nhẹ.