Thích. Trong lúc mông lung, chợt nghe thấy có người đang khẽ gọi, thay cô đắp lại chăn, đem cô ôm chặt vào lồng ngực ấm áp.
Đột nhiên có xúc động muốn rơi lệ.
Mở mắt ra, đối mặt là một đôi mắt màu lam thẫm, quen thuộc và mang theo một chút đau đớn.
Thích nhìn anh không nói gì, chỉ còn sự trầm mặc lan tràn trong không gian.
Tô nâng tay gạt đi những sợi tóc trên trán cô, nước mắt Thích đột nhiên trào ra.
"Tô ——-" cô nghẹn ngào, chôn sâu vào ngực anh.
Vì sao lại là anh? Vì sao lại là anh ở bên cạnh cô?
Từ đầu vai anh nhìn ra, ngoài cửa sổ tuyết đã toán loạn đầy trời, cô mới phát hiện cả người anh đều đang run rẩy.
"Rất lạnh sao?" Thích nâng tay muốn chạm vào mặt anh, lại phát hiệncánh tay phải đang bị băng gạc bao quanh, một chút cảm giác cũng khôngcó.
Huyết sắc trên mặt anh nhanh chóng rút đi, cô trừng lớn mắt nhìn Tô : "Taycủa em bị sao vậy?"
"Vừa phẫu thuật xong, thuốc tê còn chưa hết, bên trong có kim châm, đừng lộn xộn". Giọng nói của Tô cứng ngắc gần như ác lạnh.
"Vì sao lại phải phẫu thuật?" Thích nghe thấy thanh âm của chính mình giống như băng hàn mà bật ra khỏi miệng, lạnh lẽo đến nỗi răng nanh của cô đều chạm vào nhau.
"Thời điểm em rơi xuống hố tuyết, tay nện vào một phiến băng nhọn ——-"
"Em khi nào thì có thể đàn lại?" Tiếng nói của Tô nhanh chóng bị câu hỏi của cô đánh gãy.
"Thích——" Tô nhìn cô, trong mắt mang theo sự lo lắng.
"Em khi nào thì có thể đàn lại?" Cô quan sát anh, lập lại một lần nữa.
"Anh không biết", vẻ mặt Tô tái nhợt, sắc mặt cũng chẳng tốt hơn sovới cô, "Ngón tay em đã gãy xương rất nghiêm trọng, dây chằng cũng bịtổn thương, hơn nữa lúc được đưa đến bệnh viện cũng không phát hiệnkịp——-"
"Em hiểu rồi!" Thích lớn tiếng quát bảo anh ngưng lại, đôi mắt nhìnanh ẩn chứa một mảnh u ám, "Anh để em một mình bình tĩnh một chút, đượckhông?"
Cô căn bản không nhận ra thanh âm của mình giờ phút này lại đángthương đến cỡ nào, lại vẫn cố gắng trấn tĩnh, Tô cảm thấy tâm mình giống như bị ai đó huých vào, anh không nói gì, đứng lên bước nhanh ra khỏiphòng.
Cửa phòng khép lại trong chốc lát, Thích vùi đầu vào gối, răng nanh cắn chặt vào góc chăn, nước mắt như như mưa rơi xuống.
——- tôi muốn đứng trên khán đài, ánh đèn chiếu sáng, có rất nhiều người nhìn tôi, như vậy,
Có lẽ ngày nào đó, người tôi vẫn tìm kiếm sẽ phát hiện ra tôi.
Giấc mơ của cô, cho tới bây giờ vẫn là muốn thực hiện giấc mơ của hắn.
Ngay từ đầu, cô đối với việc học đàn cũng không có gì là đam mê.Nhưng chỉ vào ngày nào đó, tay hắn trên phím đàn bay lượn, âm nhạc vanglên, đôi mắt nhìn cô cười trìu mến, lòng cô đã khắc định một giấc mơ, từ đó về sau không bao giờ muốn tỉnh lại.
Vất vả lắm, cô mới có quyết định rời khỏi hắn, một mình bước tiếp về phía trước.
Vất vả lắm, cô mới đáp ứng bản thân mình rằng từ nay về sau sẽ chỉhoài niệm hắn trong những nốt đàn, nhưng không ngờ vận mệnh lại tàn khốc ngay cả thứ để tưởng nhớ hắn cũng cướp đoạt của cô.
Chiếc giường cùng tấm chăn bông dày này căn bản không thể che dấuđược những đau thương của cô, thời điểm tiếng khóc phát ra, có người đãđá văng cửa phòng, vọt tới trước giường gắt gao ôm cô vào ngực.
"Đừng khóc, Thích.." Tiếng nói khàn khàn mang theo sự đau thương vôhạn, từng chút từng chút thì thào bên tai cô, "Anh sẽ đau lòng".
"Anh đi ra ngoài ———-" cô giống như tìm được đối tượng phát tiết,liều mạng đánh anh, còn hất cánh tay anh ra, lại phát hiện chính mìnhmột chút khí lực cũng không có, hung hăng cắn cổ tay anh, nhưng anhkhông né tránh, cho dù bị cô cắn đến chảy máu, cũng không chịu buôngtay.
Cô bị anh đánh bại, cũng mất hết sức lực, chỉ rúc vào lòng anh, nhẹ giọng nức nở.
"Anh không buông tay, cũng sẽ không ra ngoài", Tô giữ lấy cằm cô,buộc khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt kia phải đối mặt với anh, "Nếu sớmbiết rằng em một mình trong phòng là vì muốn lặng lẽ khóc, anh vừa rồiđã không rời khỏi".
"Diệp Thích, em thật là đáng ghét, từ lúc ban đầu gặp em em cũng chỉbiết khóc lóc với anh, anh một đường theo em đến Stockholm, di động cònchưa kịp sạc pin, không phải là muốn nhìn thấy nước mắt của em, từ nayvề sau nếu em còn dám rơi một giọt nước mắt trước mặt anh nữa, anh sẽ——"
"Sẽ thế nào?"
Thích quên cả khóc, nhìn anh đang nghiến răng nghiến lợi kìm lòngkhông được mà mở miệng, có chút kinh ngạc, cúng có chút giật mình —— Tômột đường theo cô đến đây sao?
Anh không trả lời, hạ xuống môi cô một nụ hôn nóng bỏng, bá đạo lạixen lẫn một chút không cam tâm, hung hăng trừng phạt cánh môi cô, xâmchiếm lấy hơi thở của cô. Trái tim cô, ngay tại giây phút đó bắt đầu rối loạn.
Thích giương đôi mắt nhòa sương mù nhìn gương mặt anh tuấn trước mắt, đôi mắt màu lam thẫm luôn mang theo kiêu ngạo kia, giờ đây đã tràn đầysự lo lắng và đau lòng.
Tô.
Cô ở trong lòng gọi nhẹ tên anh, ngực bỗng nhiên dâng lên một sự ấm áp khác thường.
Anh thích cô, quý trọng cô.
Thì ra cam giác được người khác yêu mến lại tốt đẹp như vậy.
Có lẽ ngay từ đầu anh đã hấp dẫn cô rất sâu sắc, chỉ là trong đáylòng luôn tồn tại bóng dáng người kia, làm cho cô lơ đãng xem nhẹ anh.
Mùa xuân ởStockholmvẫn lạnh như xưa.
Năm đó khi Lý Kiều mang cô đến đây, chỉ vội vàng dừng chân tại thànhphố này một chút. Nhưng Tô thì dường như rất quen thuộc với nơi này, lúc nào cũng đưa cô đi dạo.
Vết thương ở tay dần dần khép lại, chỉ là các đốt ngón tay không thểlinh hoạt như xưa nữa, bác sĩ nói muốn đánh đàn lại thì không có khảnăng.
Thích nghe được bác sĩ chuẩn đoán như vậy chỉ nở nụ cười thản nhiên, cha đứng một bên, đưa tay nhéo hai má cô một chút.
Trong trí nhớ, cha không phải là người chủ động thân thiết với cô như vậy, giây phút đó, trong lòng cô dâng lên chua xót, nhưng vẫn cố nhịnxuống nước mắt mà quật cường năn nỉ "Đừng cho ông ấy biết".
Cha đáp ứng cô, ngày hôm sau liền bay trở về nước Anh, ông biết congái của mình cần thời gian để chữa khỏi vết thương, không chỉ riêng vếtthương ở tay.
"Mở cửa ra không lạnh sao?" Tô ôm cô từ phía sau, có chút trách cứ mở miệng.
Thích lắc đầu: "Đẹp quá"
Chỗ bọn họ đang ở đối diện với hồ Maralen, lúc này băng tuyết đã phủ nhẹ, muôn nghìn dáng vẻ, như một bức tranh tuyệt mỹ.
"Em thích sắc màu của hồ nước", Thích cười khẽ, "trông rất giống màu mắt anh"
Tô chậm rãi xoay người cô lại, đôi mắt lam thẫm nhìn cô trêu tức : "Em đang tán tỉnh anh sao?"
Thích bên tai đỏ lên, muốn tránh né khỏi cái ôm của anh: "đâu có —–"
"Ngày mai mang em đến xem Chiến hàm Vasa (*) nhé?" Tô cười nhẹ hỏi, cằm đặt vào mái tóc mềm mại của cô.
Chiến hàm Vasa?
Ánh mắt Thích tối sầm lại.
Hơn ba trăm năm trước đã chìm nghỉm, là vì không thể chịu tải nặng.
Cảm tình giữa người với người cũng là như thế, đơn phương càng thamlam kỳ vọng cao, thì càng làm cho quan hệ hai bên nhanh chóng sụp đổ.
Có lẽ tình yêu của cô dành cho Lý kiều, cũng giống như Chiến hàm Vasa, cuối cùng chỉ có thể chìm sâu vào biển Batil.
(*):
Vasa được đóng tại xưởng đóng tàu ở trung tâm thành phốStockholm. Sau đó, nó được chuyển tới vị trí khác không xa bến tàu của cung điện hoàng gia để vận chuyển tải dằn, đại bác và đạn dược lên tàu, chuẩn bị chuyến đi đầu tiên. Việc tàu rời bến cũng được tổ chức rất long trọng.
Tàu sẽ phải đi qua các đảo ngầm của Stockholm, đón 300 binh sĩ lênkhoang, sau đó sẽ bắt đầu hành trình chinh chiến. Bởi vậy, trên khoangcủa Vasa ngoài 100 thành viên thủy thủ đoàn còn có cả phụ nữ và trẻ em.Họ đến chia tay chồng, cha mình trước chuyến đi và cũng để được đi trênchiếc chỉ huy hạm đẹp tuyệt vời này.
Tuy nhiên gió không thuận lợi cho lắm, 100m đầu tiên rời bến, Vasađược kéo đi bằng dây chão cùng với neo. Sau đó thuyền trưởng SöfringHansson ra lệnh: "Căng buồm mũi, buồm chính, buồm đuôi". Các thủy thủleo trên dây chão căng bốn trong số mười chiếc buồm. Đại bác bắn chàomừng...
Đoạn miêu tả tiếp theo được lấy từ bản báo cáo chính thức của hộiđồng quốc gia trước vua Gustaf II Adolf: "Tàu bị nghiêng sang mạn, nướctràn qua các ô cửa đại bác và chìm dần xuống đáy biển, toàn bộ cờ vàbuồm vẫn căng...".
Năm 1956 chiếc tàu chìm được phát hiện gần đảo Beckholmen, được đưalên khỏi mặt nước và chuyển đến địa điểm đặc biệt vào năm 1961, nơitrong gần 20 năm liền diễn ra công việc khôi phục và bảo dưỡng. Năm 1987 một bảo tàng mới được tiến hành xây dựng dành cho con tàu. Ngày15-6-1990 vua Karl XVI Gustaf long trọng khánh thành Bảo tàng Vasa.
Con tàu đã bơi được 1.300m và nằm dưới đáy biển 333 năm.