Tâm thần không yên.
Hắn bỗng dưng dừng bước chân, ánh mắt chuyển hướng về đội hình ở phía sau, trầm giọng ra lệnh: "Điểm danh lại một lần nữa".
"Báo cáo huấn luện viên, đội ngũ nữ binh thiếu một người!"
Đường nét tuấn mỹ như điêu tạc càng thêm lạnh cứng, hắn quay lại, ánh mắt ác liệt đảo qua đoàn nữ binh, đáy mắt tối lại.
"Ya nói cô ấy buộc lại dây giày, nhưng lại không thấy đuổi theo ——"
"Tiếp tục bước tới". Môi mỏng phun ra mệnh lệnh ngắn gọn, bản thân hắn lại xoay về hướng ngược lại đi sâu vào trong rừng.
Rừng nhiệt đới rậm rạp, cây cối trùng điệp, không khí mang chút hương vị ẩm ướt, âm thanh côn trùng rả rích không ngừng.
Có chút phiền chán.
Không để ý tới tâm tình khác thường của bản thân, hắn dọc theo lối đi cũ vừa rồi tìm kiếm, ánh mắt từng chút từng chút xem xét tình trạng bốn phía.
Cánh rừng này cũng không lớn, đi xuyên qua, trước mắt chính là vùng cỏ phiến to.
Một trận gió thổi qua, miền xanh lục nhẹ nhàng phập phồng, những đóa hoa không biết tên lay động, muôn hồng nghìn tía.
Ánh mắt lợi hại trong phút chốc khóa chặt vào thân hình mảnh khảnh kia.
"Đừng tới đây". Nghe thấy tiếng bước chân, Tề Nhã khẩn trương ngẩngđầu nhắc nhở, khi bắt gặp khuôn mặt quen thuộc kia, trong mắt liền hiệnlên sự kinh ngạc cùng mừng rỡ.
Tề Kinh dừng lại cước bộ, ánh mắt đảo xuống dưới chân cô, nhất thời hiểu rõ.
Cô dẫm phải bom.
"Không cần ông lo!". Phát hiện hắn đang tới gần, cô kinh hồn kêu ra tiếng, "Tự tôi có thể giải quyết".
"Tự cô giải quyết? Giải quyết thế nào? Cô căn bản còn chưa thuần thục về súng đạn", hắn không chút khách khí trào phúng cười, "Trốn sâu nhưvậy, chuẩn bị chờ nó tự nổ sao?"
"Tôi không muốn liên lụy đến người khác". Cô quẫn bách biện bạch.
Bị quy về "người khác", ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông quét về phía cô: "Ngu ngốc!"
Hắn đang tức giận.
Tề Nhã giật mình ngây ngốc nhìn hắn, cảm nhận được cơn giận mãnh liệt của hắn, hắn làm sao vậy? Một người luôn lạnh đạm, cảm xúc cũng rất ítkhi biểu lộ trên mặt ——- hắn là đang vì cô mà lo lắng sao?
Trong lòng vì phán đoán của mình mà cảm thấy ngọt ngào, cô cơ hồ quên mất bản thân đang đối mặt với sự sống chết trong gang tấc. "Ông——"
"Nếu không muốn chết thì hãy câm miệng ngay". Hắn không kiên nhẫn cắt lời, hắn không muốn mình bị phân tâm vì những lời nói vô nghĩa.
Cô cắn môi nhìn gương mặt lạnh lẽo như khối băng của hắn, cách gần như vậy, cô cơ hồ có thể cảm giác được tiếng hít thở của hắn.
Nếu, có gì sai sót, bọn họ sẽ cùng chết chung rồi.
50% khả năng, cuộc đời này cứ như vậy mà chấm dứt, không sinh cùngnăm, nhưng chết cùng ngày, những yêu hận tình thù, trong phút chốc sẽtan thành tro bụi ——- cũng không hẳn là một kết cục quá tồi.
Tiếng gió rít lọt vào tai, thế giới lặng im chỉ còn lại hai người.
"Sợ chết?". Hắn ngẩng đầu nhìn thấy cô từ từ nhắm hai mắt, hàng mi xinh đẹp khẽ run rẩy.
"Không phải", cô mở mắt ra nhìn hắn, lẳng lặng mở miệng, "Tôi sợ sẽ không được gặp lại ông nữa".
Lưng cứng đờ, hắn hừ lạnh: "Đến thời điểm này rồi còn có thể nói những câu vô nghĩa".
Miệng cô nở nụ cười nhạt, làm cho hắn cảm thấy chướng mắt lạ thường—– đứa con gái phiền toái này, dường như không bao giờ làm hắn bớtphiền, hắn sẽ không bao giờ lấy tánh mạng mình để chơi trò chơi điênkhùng cùng cô!
"Nhấc chân". Hắn ngừng tay, trầm giọng ra lệnh.
Cô không nhúc nhích, chỉ gắt gao quan sát hắn.
"Cô đang do dự cái gì?" Cảm thấy sự chần chờ của cô, hắn tức giận hỏi, lông mày nhíu lại.
Cô chỉ trầm mặc không nói, phải nắm chặt tay lại mới có thể miễn cưỡng bản thân không bước đến vuốt lên nếp nhíu giữa trán hắn.
Giờ phút này trong lòng lại bắt đầu đau đớn kịch liệt ——– cô chánghét bản thân đang tự lừa dối mình, chán ghét bản thân không thể buôngtay nhưng lại cố làm bộ phớt lờ, chán ghét bản thân giờ phút này có rấtnhiều lời muốn nói nhưng một chữ cũng không thể thốt ra.
Nếu hôm nay sẽ chết thì phải làm sao bây giờ.
Hắn vẫn không biết được cô yêu hắn chừng nào.
"Nhấc chân". Hắn lặp lại, trong giọng nói đã ẩn mùi thuốc súng.
Yết hầu nuốt xuống, cô nhắm mắt lại nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Bên tai chỉ còn tiếng gió, thanh âm cỏ xanh cọ vào nhau sàn sạt, và, nhịp đập hô hấp của nhau.
Hắn lôi cô nhanh chóng rời khỏi, đi đến khu vực an toàn.
Cô đang run rẩy.
Cổ tay cô truyền đến một cảm giác làm cho hắn nhịn không được quayđầu nhìn cô một cái, gương mặt thanh lệ kia tái nhợt không còn giọt máu.
Đồng tử đen hoài nghi nheo lại.
Với năng lực của cô, hoàn toàn có thể ứng phó với loại tình huốngnày, là thứ gì đã làm cho cô trở nên khác thường, mất bình tĩnh như vậy?
"Cô đang suy nghĩ cái gì?" Hắn buông tay ra, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô.
Cô nói không nên lời.
Giống như toàn bộ sức lực bị hút đi trong nháy mắt, tay chân cô lạnhbăng, khiếp sợ cùng bối rối trong lòng làm cho cô cảm thấy hoang mang——– cô lại không thể nói nên lời.
Cảm tình đối với hắn, cho tới nay cô vẫn dấu kín trong lòng, cô đãnghĩ rằng ngay trong khoảnh khắc sinh tử vừa rồi, cô có thể nói ra, chodù hắn không kiên nhẫn ra lệnh cho cô nhấc chân, cô cũng cố chần chờ đểchuẩn bị tâm lý.
Nhưng kết quả lại bi ai như vậy.
Cô chung quy vẫn không thể mở được miệng.
Thì ra trong tiềm thức, cô đã quá sợ hãi sự cự tuyệt của hắn, đã yêumột cách hèn mọn như vậy, ngay cả dũng khí tranh thủ ngỏ lời cũng khôngcó.
Hoặc là, cô đã quá hiểu được hắn đối với cô là hoàn toàn vô tình.
Nâng tay nhìn đồng hồ, hắn lười cùng cô lãng phí thời gian, bước đi về phía trước.
Cô đứng tại chỗ nhìn bóng dáng cao lớn của hắn càng lúc càng xa, tầm mắt đột nhiên có chút mơ hồ.
"Đến đây". Hắn dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn về phía cô, khoảngcách có chút xa, cô không thể thấy được thần sắc phức tạp trên mặt hắnlúc này.
Cô chạy chậm đuổi theo, bỏ lại phía sau thân ảnh xinh đẹp, là đám cỏ vàng xế chiều.
Hắn trầm mặc, giây phút xoay người, có một đôi tay mảnh khảnh bỗngnhiên vòng qua ôm chặt hắn, gắt gao, cơ hồ cô muốn làm đau hắn.
Cả người cứng đờ.
Phần ngực chịu áp lực, hít thở không thông.
Bàn tay phủ lên tay cô, cảm giác ấm áp bắt đầu lan tỏa, trái tim cô rung động kịch liệt.
Nhưng chỉ một giây, hắn chậm rãi gỡ bỏ từng ngón tay, kéo tay cô xuống.
Lệ nóng bất chợt xông lên hốc mắt, cô ngẩng đầu lên, ép nước mắt trở vào.
"Đi thôi". Hắn thản nhiên mở miệng, không hề quay đầu.
Giá như ngày nào đó, người không khắc vào lòng bàn tay em tên họ của người, để rồi, từng nét khắc nhập vào lòng em.
Giá như ngày nào đó, người không lấy thái độ dịu dàng như vậy, tự tay đeo vào chân em đôi giày vải xinh đẹp đầu tiên trong cuộc đời.
Em thừa nhận, là em cố chấp, từ đó về sau luôn mù quáng mà theo đuổingười, tin tưởng người, không muốn rời xa người, ngây thơ nghĩ rằng cảđời này sẽ mãi như thế không bao giờ thay đổi, lại không ngờ rằng, tìnhyêu sở dĩ giống như đóa hoa hồng, đi đôi với sự mê hoặc, là gai nhọn đầy mình.
Thì ra đối với người, ngay cả ảo tưởng cũng thuộc loại xa xỉ.