Thiên Cổ Phong Lưu Trong Một Nụ Cười

Chương 63




Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans +Beta: Sunni

Thần minh đều không phải là toàn trí toàn năng, ở trong pháp trận của hắn, hắn cũng là thần minh.

Nàng trốn không thoát cấm linh tuyệt trận, hắn cũng vô pháp đụng chạm đến nàng dù chỉ một chút.

Bọn họ đều đang đợi.

Hắn đang đợi nàng linh lực kiệt quệ, nàng lại đang đợi cái gì?

Pháp trận chỉ dài hai trượng, thi khí tràn ngập, từng chút ăn mòn nguyên thần của nàng. Nguyên thần nàng chịu tổn thương vô pháp lành lại, chỉ có thể suy yếu đi từng ngày.

"Yến Già, thu hồi ý nghĩ xằng bậy của ngươi, ngươi giết không được ta, ta cũng sẽ không khuất phục ngươi." nàng lạnh nhạt mà nhìn Yến Già ở ngoài pháp trận.

Hắn đem nàng nhốt ở trong tẩm cung, giống như phu thê cùng sống chung một phòng, dù cho nàng ngày ngày ngồi khoanh chân điều tức, không phản ứng lại lời ngon tiếng ngọt của hắn.

"Người sẽ." thanh niên tuấn mỹ đế bào màu đen hướng nàng dịu dàng cười nhạt, lại khiến nàng lòng sinh lạnh lẽo.

Hắn nâng tay phải lên, oánh bạch như ngọc, năm ngón tay thon dài như trúc nhẹ nhàng nắm một tia linh lực huyễn hóa mà thành dao nhỏ màu vày.

"Ta đã ở trên rất nhiều hồn phách làm thực nghiệm." hắn nhẹ giọng nói, "Chỉ cần cắt đi phần giác hồn, liền sẽ mất đi ký ức tương ứng. Người sẽ quên thân phận của mình, sẽ quên quá khứ của chúng ta, cũng sẽ quên hết nỗi khổ của ta. Khương Dịch, chúng ta một lần nữa bắt đầu ...."

"Ngươi điên rồi ...." Khương Dịch lòng lạnh một nửa.

Nàng biết người có ba hồn, biết rõ lời nói của Yến Già là thật. Giác hồn kiểm soát ký ức, giác hồn bị hao tổn, liền sẽ ảnh hưởng đến ký ức, nhưng chưa từng có người thử cắt giác hồn, bởi vì người ba hồn quá mức yếu ớt, một chút kích thích cũng đủ để khiến người lâm vào si ngốc điên cuồng, thậm chí chết.

Nàng tự nhiên sẽ không dễ dàng chết như vậy, nguyên thần của nàng có sức tự lành, chỉ cần có đủ nhiều thời gian, liền có thể phục hồi như cũ. Nhưng mà bị cắt lấy đi ký ức, lại không cách nào nhớ lại được.

"Chờ người linh lực kiệt quệ, ta liền sẽ lấy đi trí nhớ của người." giọng hắn thấp mềm, như bày tỏ tình yêu, "Nhưng ta sẽ không đem trí nhớ của người phá hủy, ta sẽ chế thành hồn châu, giữ lại ngày ngày ngắm nhìn .... Đoạn hồi ức cùng người quen biết, cả đời này ta khó mà quên."

"Về sau, người sẽ không chỉ nghĩ đến thương sinh thiên hạ, người chỉ cần nhìn ta, nghĩ tới ta. Ta sẽ trấn áp Thất quốc, thống nhất thiên hạ, lập người làm hậu, từ nay về sau thiên thu vạn năm, chỉ cùng người bên nhau." đôi mắt hắn nổi lên ba quang, tựa hồ say mê với ảo tưởng tương lai của bản thân, "Dịch Nhi, người có bằng lòng để ta gọi người như vậy không?"

Khương Dịch chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, khiến nàng nhịn không được nhẹ nhàng rùng mình. Hắn cảm thấy tương lai tốt đẹp, với nàng mà nói chỉ có khủng bố.

Nàng nhắm chặt hai mắt, không hề đáp lại hắn bất kỳ câu nào.

Mãi đến ngày linh lực nàng suy kiệt, hắn mới bước vào trong trận, đem nàng ấn ngã xuống giường, vây hãm ở trong đôi tay.

Lưỡi dao sắc bén vô hình đâm vào giữa mày, trên mặt nàng mất hết huyết sắc, lại không phát ra một tiếng kêu rên.

"Ta sẽ rất nhẹ nhàng." giọng hắn hàm chứa đau lòng, đôi tay kia cắt qua vô số sinh linh lại là cực bình ổn.

Đau nhói của nguyên thần chia cắt, dù cho là nàng cũng khó có thể chịu đựng. Nàng cắn chặt răng, mồ hôi như mưa rơi, nháy mắt ướt đẫm tóc dài, môi mỏng cắn ra máu tươi.

Ấn đường trào ra ánh sáng rực rỡ bắt mắt, giống mũi tên của nghệ thần bắn vào trái tim mặt trời, sau đó một tia sáng mạnh cuối cùng của mặt trời chói chang sụp đổ, lóa mắt mà tuyệt vọng.

Lưỡi dao sắc bén rút ra khỏi ấn đường mang theo từng chút cát vàng, rơi xuống lòng bàn tay Yến Già, ngưng tụ thành hạt châu lưu ly.

Ngưng thần nhìn lại, tựa hồ có thể thấy được thiếu niên tuấn tú cùng nữ tử thanh lệ xinh đẹp ngồi đối diện nhau.

Khi đó nàng nhìn hắn, trong mắt còn có cười.

Yến Già quyến luyến mà nhìn hồn châu ở trong tay, lại vào lúc này, Khương Dịch vốn nên đánh mất ý thức bỗng nhiên mở hai mắt, dùng hết tất cả sức lực một chưởng đánh trúng tâm mạch của hắn.

Lúc sau không nhìn nhiều một cái, hướng bên ngoài bay đi, biến mất khỏi thế giới của hắn.

Yến Già tỉnh lại, đã là ba ngày sau.

Hắn bị trọng thương nặng, suýt nữa chết, chỉ có thể vui mừng khi đó Khương Dịch quá suy yếu rồi, dù cho không có mềm lòng, không có động tác thừa nào, nàng vẫn là không giết được hắn.

Hắn cũng suy nghĩ cẩn thận, pháp trận của hắn vẫn là không đủ. Cấm linh tuyệt trận chỉ có thể cấm linh, lạu không ghét ngăn cản nàng hấp thu chúng sinh nguyện lực. Nàng sợ hắn phát hiện việc này, liền nhân lúc hắn không ở đó lén tích tụ lực lượng, chỉ đợi thời khắc cuối cùng cho hắn một đòn trí mạng.

Một khi nàng chạy thoát, lần sau nàng trở về, liền sẽ không cho hắn bất kỳ đường sống nào.

Hắn đợi hồi lâu, chờ nàng trở về lấy tính mạng hắn, nhưng nàng trước sau không có hiện thân.

Hắn mới nhớ tới, nàng mất ký ức ở trong tay hắn ....

Cho nên Khương Dịch mất đi ký ức, sẽ đi nơi nào?

Hắn ngày ngày ngắm nghía hồn châu, từng chút dư vị cùng nàng ở chung, Huyết tông dưới trướng hắn bôn tẩu ngàn vạn dặm, vì hắn tìm kiếm tung tích của Khương Dịch, nhưng nàng liền giống như bốc hơi khỏi nhân gian, cuối cùng tìm không thấy.

Yến Già tin chắc, nàng là sẽ không chết, có lẽ chỉ là trốn đi nghỉ ngơi lấy lại sức. Nhưng hắn lại không thể chờ lâu như vậy, hắn cần thiết tìm được đường trường sinh, nếu không, Khương Dịch trở về, tìm không thấy hắn thì phải làm sao .....

Vô luận là yêu, hay vẫn là hận, giữa bọn họ, phải có một kết cục.

Hắn tìm ba trăm năm, đợi ba trăm năm, từ một khắc ở Khuy Thiên Giám nhìn thấy nàng, trái tim hắn mới tính là sống lại lần nữa.

Hắn âm thầm nhìn, nhìn nàng thay đổi ....

Nàng cười rộ lên xung quanh rực rỡ, linh động giảo hoạt, không giống quá khứ ấm áp lại xa cách mà quan sát người đời, lại là chân thành mà nhiệt liệt yêu nhân gian này. Không cần lôi kéo, nàng tự mình xuống thần đàn, ôm nhân gian này, chỉ là cự tuyệt hắn.

Hồn châu được tỉ mỉ tạo hình tràn đầy đều là hồi ức tốt đẹp, hắn ngóng trông sau khi thay đổi nàng có thể nhớ tới hắn tốt, lại cho hắn một tia ấm áp cùng nhu tình, nhưng nàng so quá khứ càng thêm lạnh nhạt mà phất tay áo đẩy tay hắn ra.

Những hồi ức đó được hắn trân quý ba trăm năm, hồn thức thuộc về nàng, bị nàng vô tình mà ném sang một bên.

Bỏ ta người đi, ngày của ngày qua không thể lưu ...

"Khương Dịch, là nàng bỏ ta mà đi!" giọng khàn khàn vang lên, Yến Già ngẩng đầu lên, hai tròng mắt đen tối sâu thẳm nhìn thẳng Từ Mạn Mạn.

"Ta là Liễm Nguyệt đạo tôn, không phải Khương Dịch, càng không phải sư tôn trong miệng ngươi. Ngươi cùng Khương Dịch của quá khứ, những ân oán tình thù đó, cùng ta không có quan hệ, ta cũng không muốn biết!" Từ Mạn Mạn lạnh lùng sắc bén, trong mắt dần lộ ra không kiên nhẫn, nàng kéo dài mỗi một khắc, liền sẽ thêm một người chết đi, nàng hướng Yến Già vươn tay, năm ngón tay thành móng vuốt, đem cổ thon dài của hắn bóp trong tay.

Yến Già bị bắt quỳ gối ở trước người nàng, ngẩng đầu, nâng cằm thon gầy lên, khuôn mặt tuấn tú ôn nhuận oánh như bạch ngọc, một đôi mắt đen nhánh hẹp dài mờ mịt huyết khí và sương mù dày đặc, cười như không cười mà ngước nhìn nàng.

Lòng bàn tay Từ Mạn Mạn chạm vào trán trơn bóng của hắn, linh lực mạnh mẽ mà mở Thần Khiếu hắn, xâm nhập giác hồn của hắn, muốn từ trong giác hồn tìm kiếm ký ức. Nàng không tin hồn châu do chính tay hắn đưa đến, chỉ tin nhìn thấy trong giác hồn.

Yến Già chịu đựng đau đớn giác hồn bị xâm nhập, mồ hôi từng giọt chảy xuống, thái dương gân xanh nổi lên, hô hấp run rẩy mà nặng nề.

Linh lực của Từ Mạn Mạn lại phảng phất rơi vào một vũng bùn, giác hồn vốn nên chứa đựng ký ức thế nhưng một mảnh đen nhánh, linh lực này giằng co lôi kéo nàng. Khi nàng ý thức được không đúng, đã là quá muộn, bị Yến Già gắt gao nắm lấy cổ tay.

Giọng hắn khàn khàn sâu kín vang lên: "Nàng muốn dùng thiên phú thần thông của Tứ Hồn tộc, lục soát giác hồn ta? Sư tôn, nàng quên rồi, nàng dạy ta ... cũng từng như vậy lục soát giác hồn của ta ... Mà hiện tại, ta hiểu, so nàng càng nhiều ...."

Từ Mạn Mạn phong bế bảy phách mạch luân của hắn, khiến thân thể hắn mất đi tự do, lại không đoán được nguyên thần của hắn yêu dị như thế, đảo khách thành chủ đem nàng kéo vào trong vũng bùn, vô pháp tự thoát khỏi. Nàng cảm giác linh lực bản thân không chịu không chế mà bị hắn ăn mòn, cắn nuốt, mà đang ở trong tuyệt trận, linh lực nàng hao mòn vô pháp từ bên ngoài có được bù đắp, bên này giảm bên kia tăng, chỉ có thể trơ mắt nhìn linh lực của mình trở thành chất dinh dưỡng của hắn.

Từ Mạn Mạn thân thể dần mềm mại ngã xuống, bị Yến Già dang hai tay đón được, ôm vào trong ngực. Nàng quỳ rập xuống đất, vô lực mà dựa vào ngực Yến Già.

"Sư tôn .... Dịch Nhi ..." cằm hắn nhẹ nhàng cọ qua tóc mai nàng, vén một sợi tóc rơi xuống bên mặt nàng, quấn ở đầu ngón tay, giọng thấp mềm dịu dàng, triền miên lâm li. "Nàng chung quy là không hiểu lòng người, không biết vì có được sở nguyện, lòng người có thể có bao nhiêu ti tiện ...."

Từ Mạn Mạn kháng cự mà quay mặt đi, gạt bỏ hắn tới gần.

"Cút!" nàng lạnh lùng mà nói, không chút che giấu ghét bỏ trong lòng mình.

Yến Già cười nhẹ một tiếng, làm như không để bụng. Hắn đứng lên, đem nàng bế ngang người, từng bước đi tới ngai vàng, đem nàng nhẹ nhàng đặt ở trên ngai vàng rộng lớn rắn chắc đệm mềm.

Yến Già một tay đặt ở bên người nàng, một tay khác từ giữa mày mà xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng đảo qua chóp mũi thẳng dài của nàng, đôi môi đẫy đà rồi lại tái nhợt, đáy mắt sâu thẳm xẹt qua một tia đen tối.

"Bỏ tay dơ bẩn của ngươi ra." Từ Mạn Mạn quay mặt né tránh tay hắn, mặt phủ sương lạnh, ánh mắt lạng lùng.

"Bẩn? Nàng thế nhưng sẽ cảm thấy bẩn ..." Yến Già cười, năm ngón tay khớp xương rõ ràng cầm cằm mảnh khảnh của nàng, cưỡng bách nàng nhìn thẳng vào hai mắt mình, "Trên tay của ta, là dính không ít mạng người, trước kia mỗi lần trở về gặp nàng, ta sẽ cẩn thận mà rửa sạch tất cả máu bẩn, sợ nàng phát giác chút dơ bẩn ...."

"Ta biết nàng không thích ta, ta cũng bằng lòng biến thành bộ dáng mà nàng thích, chính là ta phát hiện ... trong lòng nàng chỉ có sứ mệnh của Tứ Hồn tộc. Phải, nàng là thần minh, cao cao tại thượng, lòng mang thương sinh, chúng sinh ở trong mắt đều là bình đẳng, vô luận thiện ác, dù cho là ta, đứng ở bên cạnh nàng cùng nàng sớm chiều ở chung, ở trong mắt nàng cũng cùng chúng sinh không khác biệt! Nàng đối với ta muôn vàn tốt, chỉ là vì một cuộc giao dịch, để ta đi làm thánh quân trong cảm nhận của nàng, hoàn thành sứ mệnh của nàng, cứu thiên hạ khỏi tai ách!"

"Trong lòng nàng thậm chí không có phân thiện ác! Dù cho nàng thấy quyền quý trong hoàng thành hư thối xa hoa lãng phí, bạo ngược vô đạo, nàng cũng sẽ không trừ gian diệt ác, bởi vì nàng cho rằng đây là Thiên đạo, ác nhân cũng ở trong chúng sinh, mà nàng không thể giết chúng sinh."

"Cho nên ta liền muốn biết, nếu ta tội ác tày trời, nàng sẽ giết ta sao...."

"Nàng sẽ không."

Yến Già cười buồn bã, chính mình có được đáp án, nàng không giết hắn, hắn lại một chút vui mừng cũng không có.

"Ta vẫn luôn là lừa mình dối người, nói với bản thân, sư tôn không giết ta, là bởi vì đối với ta mềm lòng. Nhưng sự thật là, nàng không giết ta, là bởi vì ở trong lòng nàng, ta cùng chúng sinh muôn ngàn không khác biệt, mà nàng không thể giết chúng sinh, chỉ thế mà thôi."

Giọng hắn dần dần hạ xuống, tựa hồ bị rút cạn tất cả sức lực, hắn cúi người xuống, trán dựa vào vai phải của nàng, vùi vào trong tóc mềm mại của nàng.

"Ta thà rằng nàng giết ta ...." giọng khàn khàn ở bên tai vang lên, hàm chứa nghẹn ngào, "Ta thà rằng nàng hận ta .... ít nhất trong lòng có ta ..."

Từ Mạn Mạn thất thần mà nhìn khung đỉnh.

Đoạn ký ức mà nàng mất đi kia, chỉ có thể từ đôi câu vài lời của Yến Già chắp vá hình dáng đại khái.

Thì ra quá khứ của nàng là như vậy sao.

Lạnh nhạt.

Nàng cảm thấy Khương Dịch như vậy, quá mức lạnh nhạt, không giống nàng.

Khương Dịch đem hy vọng thay đổi thế đạo này đặt ở trên một người, dồn toàn lực bồi dưỡng, lại giữ nguyên tâm mình. Dù cho Yến Già kêu nàng sư tôn trăm năm, ở trong lòng Khương Dịch, chưa từng cùng Yến Già có chút tình thầy trò nào.

"Chính là nàng thay đổi rồi ...." giọng Yến Già đột nhiên thay đổi, trở nên nghi hoặc, thậm chí có điểm bén nhọn, hắn hơi ngẩng đầu, chăm chú nhìn sườn mặt đẹp đẽ của nàng, "Ba trăm năm này, nàng rốt cuộc đã trải qua cái gì, vì sao tâm nàng trở nên mềm mại như thế? Nàng và ta sớm chiều ở chung trăm năm, lẽ nào liền không bằng cùng bọn họ ở chung mấy ngày sao? Nàng đối Ninh Hi quan tâm săn sóc, cùng Từ Thận Chi tương thân tương ái, ngay cả Ngao Tu nàng cũng có thể bao dung tiếp nhận, còn có Lang Âm .... nàng còn động tình với hắn."

Giọng Yến Già lạnh xuống: "Thì ra nàng là có thể động tình, chỉ là cố tình không phải ta. Ta nghĩ, có phải là bởi vì ta xẻo giác hồn của nàng đi, khiến nàng quên mất sứ mệnh của Tứ Hồn tộc, mới khiến nàng có những biến hoa này, khiến nàng xuống khỏi thần đàn, trở nên càng ngày càng giống phàm nhân?"

Từ Mạn Mạn ánh mắt dao động, bỗng nhiên nhìn về phía Yến Già: "Ngươi lại muốn hủy diệt ký ức của ta."

Yến Già hơi mỉm cười, một tay khẽ vuốt ve trán nàng, Từ Mạn Mạn tức khắc cả người căng chặt.

"Nàng yên tâm, không phải bây giờ." Yến Già ở giữa trán nàng để lại một nụ hôn, môi mỏng hơi lạnh lưu luyến một lát, mới rời đi, "Chờ ta trở thành thần, sẽ nhìn kỹ hồi ức ba trăm năm này của nàng, ta sẽ nỗ lực biến thành bộ dáng mà nàng thích ...."

Từ Mạn Mạn lạnh nhạt nói: "Ngươi dù cho hủy diệt ký ức của ta, ta cũng sẽ không thích loại người như ngươi."

Yến Già khẽ cười nói: "Nàng vĩnh sing, ta bất lão, chúng có thời gian rất dài rất dài ở bên nhau, nếu lần sau vẫn không thích, chúng ta sẽ có lần sau nữa, sẽ có một đời, nàng sẽ tiếp nhận ta, bởi vì chỉ có ta, là người trên đời này yêu nàng nhất."

Yến Già nói khiến Từ Mạn Mạn như xuống động băng, nàng không dám tin mà nhìn thanh niên tuấn mỹ ôn nhuận trước mắt, khuôn mặt rồi lại có vẻ tái nhợt tối tăm. Hắn tính đời đời kiếp kiếp cầm tù nàng, sửa chữa ký ức của nàng, bắt đầu lại cuộc đời của nàng, cho đến khi nàng yêu hắn .....

Từ Mạn Mạn hít sâu, nhìn bóng dáng Yến Già rời đi.

"Yến Già, ngươi căn bản không yêu Khương Dịch."

Bước chân của Yến Già khựng lại, hơi nghiêng mặt đi, đôi mắt hẹp dài ba quang lưu chuyển, dư quang nhìn về phía ngai vàng phía sau.

"Ngươi chỉ yêu bản thân ngươi, chỉ để ý mình không có được như ước nguyện."

Yến Già sau khi nghe xong, cong môi lạnh lẽo lên, đáy mắt đen nhánh nổi lên ý cười sâu thẳm: "Đó là nàng cho rằng yêu. Tôn trọng, buông tay, thành toàn ..... đó là cái cớ phàm nhân dùng để tô điểm cho sự kém cỏi của mình, ta nếu yêu một người, liền không từ thủ đoạn mà chiếm hữu, khiến nàng cam tâm tình nguyện thuận theo."

Từ Mạn Mạn nhắm mắt lại, từ bỏ cùng hắn nói chuyện.

"Yến Già, ngươi là ác quỷ."

Tiếng bước chân của Yến Già càng lúc càng xa, chỉ có một tiếng cười nhẹ sung sướng xa xa truyền đến.

"Như vậy, hoan nghênh đi vào địa ngục của ta, sư tôn thân yêu."