Thiện Cơ

Chương 22




Sau khi Tô Hoàn Thanh được nước che khuất đại bộ phận da thịt, A Chấp mới cảm thấy bình tĩnh hơn.

Tô Hoàn Thanh ngồi trong thùng gỗ, đưa lưng về phía này, dù vậy, A Chấp nhìn chằm chằm cần cổ tú mỹ kia đến độ không thể dời ra, còn cả tấm lưng trần mê hoặc trắng nõn.

Tô Hoàn Thanh không nhìn thấy ánh mắt và biểu tình của người đứng sau, bằng không sẽ phát hiện được nhiệt độ nóng rực và si mê từ đôi mắt của nàng.

Cũng may A Chấp không quên mục đích, nàng gắng gượng đè xuống ý niệm không nên có kia, duỗi tay tiến vào trong nước giúp Tô Hoàn Thanh xoa ấn huyệt vị. Bất quá thời điểm ngón tay mới chạm đến lưng đối phương, xúc cảm mềm mại trơn trượt làm nội tâm nàng lập tức run rẩy, lần nữa nuốt nước miếng, bắt đầu niệm thanh tâm chú mà A Thanh từng dạy.

"A Chấp." Ngữ khí của Tô Hoàn Thanh vô cùng nhẹ nhàng.

A Chấp luôn cảm thấy A Thanh là nữ tử ôn nhu nhất mà nàng gặp được, giọng nói cũng là ôn nhu nhất mà nàng từng nghe. Mỗi khi A Thanh dùng thanh âm nhẹ nhàng đó kêu tên mình, A Chấp liền cảm thấy trong lòng hơi hơi phát ngứa. Thời điểm vừa rồi ngắm thân thể của A Thanh, nội tâm cũng có chút ngứa ngáy tương tự, mà lại có chút bất đồng.

"Hả?" A Chấp lập tức hồi đáp.

"Đã hơn một năm, ngươi chăm sóc việc ăn, mặc, ở, đi lại cho ta, khiến ngươi vất vả rồi." Tô Hoàn Thanh cảm kích từ tận đáy lòng, trước đây khi Ngọc Chiêu đi theo nàng học y thuật, cũng giúp nàng rất nhiều trong sinh hoạt. Bất quá Tô Hoàn Thanh có thể cảm giác được A Chấp còn dụng tâm hơn so với Ngọc Chiêu, đối đãi nàng còn tốt hơn cả bản thân mình. Nghĩ như thế, Tô Hoàn Thanh liền thở dài một cái. Nói là rời nhà tu hành, nhưng trước có Ngọc Chiêu, sau lại được A Chấp chiếu cố, nàng thực sự cảm thấy xấu hổ, bất quá cũng không thể không nói, nàng xuất thân phú quý, xác thật không am hiểu xử lý mấy chuyện sinh hoạt vụn vặt.

"A Thanh không cần khách khí với ta như vậy, ta hẳn là phải cảm tạ ngươi mới đúng. Nếu không có ngươi, ta vẫn sẽ là một kẻ bơ vơ không nơi nương tựa, tránh cư ở nơi xa xôi, bị coi là ôn thần. Hiện giờ ta có thể vì mọi người mà dốc sức, khiến bọn họ không còn sợ hãi hắt hủi, đều là công lao của A Thanh." A Chấp chân thành bày tỏ, nàng cũng chỉ có thể giúp A Thanh xử lý mấy chuyện vụn vặt thường ngày, ai cũng đều làm được, cũng đều nguyện ý giúp A Thanh. Mà sự quan trọng của A Thanh đối với mình, xác thật bất luận kẻ nào đều không thể thay thế.

"Ngươi bản chất vốn thiện lương, bọn họ không biết rõ cho nên mới có thành kiến, hiện giờ đã quen thuộc ngươi, thành kiến liền tiêu tan." Tô Hoàn Thanh cho rằng bản thân nhiều lắm là nâng đỡ A Chấp ở thời điểm nàng té ngã, còn mọi thay đổi tích cực kia đều là A Chấp tự mình tạo được.

A Chấp nghe vậy, cũng không tranh luận với đối phương nữa, nàng biết A Thanh không thích tranh công, dù sao thì nàng vẫn sẽ nhớ kỹ mọi thứ, vĩnh viễn không quên.

"Chỉ cần A Thanh nguyện ý để ta tiếp tục vì A Thanh làm những việc này là tốt rồi, để ta cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa." A Chấp nghiêm túc nói.

"Bằng vào thông tuệ của ngươi, qua hai ba năm là có thể xuất sư." Tô Hoàn Thanh thập phần vui mừng, nàng cho rằng A Chấp nói ý nghĩa sống chính là vì lòng thiện, vì rất nhiều bệnh nhân mà lên núi hái thuốc. A Chấp đặc biệt thông minh, bất kể là đọc sách viết chữ hay là y thuật, đều có thể suy một ra ba, nàng có dự cảm, một hai năm sau A Chấp sẽ đuổi kịp Ngọc Chiêu. Ngọc Chiêu vốn dĩ xuất thân từ gia đình làm nghề y, nhưng nếu luận thiên phú thì A Chấp vẫn hơn một chút.

A Chấp không phủ nhận, chỉ là nội tâm nàng hiểu rõ mục đích sống của mình không phải vì thiện lương, càng không phải vì muốn trở thành một đại phu giỏi. Lúc trước bị người đời ghét bỏ, nàng không mang thù, cũng không có tâm tư lấy oán trả ơn. Hiện giờ A Thanh chính là ý nghĩa sống duy nhất mà nàng có, chỉ là không dám nói cho A Thanh biết mà thôi.

A Chấp cũng hy vọng việc học đạt thành tựu, có thể chữa trị cho càng nhiều người bệnh. Bất quá gần đây nàng thập phần mâu thuẫn, chỉ sợ đến một ngày mình học thành tài thì cũng sẽ là lúc A Thanh rời đi, cho nên hiện tại nàng không dụng tâm học y thuật giống trước kia nữa, nhưng nàng cũng không đành lòng khiến A Thanh thất vọng, bởi vì A Thanh tựa hồ ôm rất nhiều kỳ vọng vào chuyện đó. Vì thế A Chấp chỉ dùng sáu bảy phần tâm tư, mong là thành tựu đến muộn một chút, mất ba bốn năm cũng được, bất quá người tính vĩnh viễn không bằng trời tính.

Hơn một tháng sau, Tô Hoàn Thanh vẫn khám chữa cho người bệnh như thường ngày, A Chấp cũng vẫn tiếp tục đi hái thuốc. Hôm nay nàng cùng một thôn phụ vào núi, chỉ là chỗ lấy thảo dược đã nhổ hơn phân nửa, cho nên cả hai buộc lòng phải đi xa hơn. Đến khi nàng mang theo một đống thảo dược về nhà thì trời cũng đã tối, lại không nhìn thấy A Thanh ngồi trước bàn khám bệnh như thường lệ.

Thời điểm còn ở trên núi, đôi mắt của A Chấp cứ liên tục nháy lên, nàng cũng không để ở trong lòng, nhưng giờ phút này không tìm thấy Tô Hoàn Thanh, thân thể nàng đột nhiên bị một loại dự cảm bất tường bao phủ.

Một thôn phụ ở gần nhà đã nhận lời gửi gắm của Tô Hoàn Thanh, chờ A Chấp trở về liền nói cho nàng mọi chuyện.

"A Thanh đâu rồi?" A Chấp khẩn trương hỏi thôn phụ.

"Buổi chiều có một chiếc kiệu tám người nâng tới, hình như là quý nhân nào đó muốn thỉnh Tô đại phu chữa bệnh. Nhìn điệu bộ của bọn họ giống như cùng Tô đại phu quen biết đã lâu. Tô đại phu sợ ngươi lo lắng, liền nhờ ta nói với ngươi một tiếng, vì vậy ngươi đừng lo gì cả." Thôn phụ theo thật trả lời.

A Chấp nghe vậy, tựa như sét đánh giữa trời quang.