Buổi tối, A Chấp ở phòng chờ Tô Hoàn Thanh trở về, hôm nay, phần lớn thời gian của A Thanh đều bị Triệu Tập bá chiếm, khiến cho nội tâm A Chấp thập phần khó chịu. Nhưng là nàng không quyền không thế, còn có thể làm cách nào đây, đành yên lặng chịu đựng, yên lặng chờ đợi.
A Chấp chờ rất lâu rất lâu, nàng tháo xuống kim thoa trên đỉnh đầu, viết lộng lung tung lên mặt bàn vốn dĩ bóng loáng, để lại không ít dấu vết, ngang dọc đan xen, có vẻ thập phần hỗn độn, tựa như tâm cảnh của nàng hiện tại. Nói đến kim thoa kia, thậm chí một thân y phục trên người nàng, đều là Triệu Dịch ban thưởng.
Thời điểm A Chấp bởi vì chờ quá lâu đến mức quên cả giờ giấc, liền nghe được tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, làm nàng từ trong thế giới của bản thân mà bừng tỉnh. A Chấp thầm nghĩ, nhất định là A Thanh đã trở lại, nhanh chóng đặt kim thoa lên búi tóc, sau đó vui sướng chạy ra mở cửa.
"Sao ngươi còn chưa ngủ, lại đang đợi ta." Tô Hoàn Thanh nói chính là câu khẳng định.
"Một mình một người, ta ngủ không được." A Chấp thành thật hồi đáp, Tô Hoàn Thanh chưa trở lại, nàng xác thật không ngủ nổi. . Truyện Quan Trường
"Luôn bướng bỉnh như vậy, nói như thế nào cũng không nghe." Tô Hoàn Thanh lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.
"Ta như vậy có phải khiến A Thanh khó xử hay không?" A Chấp hơi bất an.
"Ta chỉ là không đành lòng, lần nào cũng làm ngươi phải chờ ta." A Chấp bướng bỉnh, đôi khi xác thật sẽ khiến cho Tô Hoàn Thanh sinh ra một ít áp lực, nàng cũng không hy vọng A Chấp để ý mình quá mức như thế, bởi nàng luôn cảm thấy đó là một loại ràng buộc.
"Chỉ cần A Thanh không cảm thấy khó xử, ta đều sẽ vui." Những chuyện có thể làm vì A Thanh đều sẽ khiến nàng vui sướng, chỉ cần A Thanh không phản cảm là tốt rồi.
"Bướng bỉnh một chút cũng không sao, chẳng qua, lần sau ngươi không thể chính diện mâu thuẫn với Hoàng Thượng lần nữa. Ngỗ nghịch hắn là tội khi quân, tuy tính tình hắn tốt lại dễ nói chuyện, nhưng chung quy vẫn là Hoàng đế quyền cao chức trọng. Ta có thể giúp ngươi nhất thời, lại không thể giúp ngươi một đời. Hơn nữa nếu thường xuyên như vậy, khó tránh khỏi sẽ mang đến cảm giác cậy sủng mà kiêu." Tô Hoàn Thanh nói, sau khi bước chân vào cõi trần tục cũng nên đối nhân xử thế khéo léo đưa đẩy một chút, miễn làm bản thân chịu mệt mỏi không cần thiết.
"Ta hiểu rồi, lần sau sẽ không như vậy." A Chấp cúi đầu, nhẹ giọng hồi đáp. Kỳ thật nàng cũng biết hành động của mình quá mức tùy hứng, cũng biết mỗi lần để A Thanh giúp mình giải vây, sẽ khiến A Thanh mỗi một lần lại thiếu nợ Triệu Tập thêm một ít ân tình, đương nhiên A Chấp sẽ không vui khi nhìn đến tình huống như vậy. Hơn nữa hiện giờ nàng đã thay đổi chủ ý, ngày sau không những sẽ không đắc tội Triệu Tập mà còn làm mọi cách để lấy lòng. Nếu có thể mượn đao giết người dĩ nhiên là tốt nhất, cho dù không thể thì lấy lòng Triệu Tập cũng là trăm lợi mà không một hại. Nếu một ngày kia, Triệu Tập thật sự dùng quyền lực để bức bách A Thanh tiến cung, mình cũng sẽ đi theo A Thanh. Chỉ cần không phải rời bỏ A Thanh, những chuyện khác, nàng đều có thể nhẫn.
"A Chấp, ngươi ở lại chỗ này, thật sự phải chịu nhiều ủy khuất." Tô Hoàn Thanh thấy nàng ngoan ngoãn đáp ứng, làm sao còn dám nói nửa câu nặng lời. A Chấp từ nhỏ không rõ thế tục, ở nơi này lại phải để ý thân phận địa vị khuôn sáo, hẳn là ăn không ít ủy khuất. Sự việc hôm nay xác thật là Triệu Tập cậy quyền khinh người, bất quá đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, thực sự là không còn cách nào cả.
"Không ủy khuất." A Chấp lắc đầu, chỉ cần được ở bên cạnh A Thanh, dù là ủy khuất lớn hơn nữa, nàng cũng sẽ không cảm thấy oan ức. Mà nàng cũng hiểu rằng, nếu bản thân lộ ra một chút ủy khuất, A Thanh chắc hẳn sẽ muốn mình rời khỏi đây.
"Ngủ sớm thôi, Hoàng Thượng sẽ không thể ở lại đây quá lâu được." Nước không thể một ngày không có vua, Triệu Tập ắt phải nhanh chóng trở về.
"Ừm." A Chấp gật đầu.
Sau đó A Chấp không hề chống đối Triệu Tập, thái độ cũng không lãnh đạm như trước, thậm chí còn có một chút lấy lòng, ân cần ý vị. Ngay cả Triệu Tập cũng cảm nhận được A Chấp thay đổi, trong lòng buồn bực thật sự.
"A Hoàn, ngươi có thấy A Chấp đối xử với ta rất tốt, khác hẳn ngày trước hay không?" Triệu Tập hỏi Tô Hoàn Thanh, để xác thực đó không phải ảo giác của riêng hắn.
"A Chấp từ nhỏ đã lớn lên ở nơi hương dã, không thông thế tục, thập phần đơn thuần. Trước kia bất kính với Hoàng Thượng cũng là có thể tha thứ. Sau khi ta cùng nàng trò chuyện cách đây không lâu, đại khái đã nghĩ thông suốt." Tô Hoàn Thanh trả lời, chuyện mà Triệu Tập nhận thấy, nàng đương nhiên cũng cảm nhận được. Nàng cho rằng hiện giờ A Chấp cung kính Triệu Tập đều là bởi mấy câu của mình trước kia, nghĩ đến chuyện A Chấp lại để bụng lời nói của mình như thế, trái tim Tô Hoàn Thanh thập phần phức tạp.
Thời điểm Tô Hoàn Thanh nhận xét A Chấp đơn thuần, nội tâm Triệu Tập lại không cho là đúng. Lớn lên ở trong cung từ nhỏ, hắn cũng đã gặp qua đủ loại nữ nhân, cho nên cảm thấy sự cung kính của A Chấp còn lộ ra vài phần dụ dỗ. Mà nữ nhân này lợi hại ở điểm, ý dụ dỗ kia lại không rõ ràng, không thích hợp nói cho A Hoàn biết, chỉ sợ nàng cảm thấy hắn suy nghĩ quá mức. Rốt cuộc A Hoàn che chở A Chấp bao nhiêu, hắn cũng minh bạch.
"A Hoàn luôn quá tốt bụng, nhìn ai cũng cảm thấy thiện lương đơn thuần." Triệu Tập cười nói, hắn cảm giác tướng mạo A Chấp kia kỳ thực thập phần họa thủy.
"A Chấp là một cô nương tốt." Tô Hoàn Thanh dĩ nhiên nghe ra ý mà Triệu Tập muốn nói, nhưng nàng cùng A Chấp ở chung đã hơn một năm nay, nàng tin tưởng vững chắc A Chấp là nữ tử thiện lương đơn thuần.
Gần đây Hán Vương Triệu Dịch rất giận dữ, A Chấp đối xử với hắn luôn lạnh như băng, nhưng đối với Triệu Tập lại rõ ràng ân cần hơn nhiều. Nghĩ đến chuyện A Chấp là nữ nhân dã tâm bừng bừng còn tham mộ hư vinh, trong lòng hắn biết, loại nữ nhân như vậy không đáng cho mình để bụng, nhưng rồi lại không cách nào không chú ý. Suy cho cùng, chưa từng có một nữ nhân nào dám biểu hiện rõ dã tâm và hư vinh của bản thân như nàng cả.