Thiên Đế Vô Thượng

Chương 169: Ngạo Thiên thành chủ đến đây trợ chiến




Vô Thiên cốc bên ngoài trăm dặm, trong một sơn động.

Sơn động này vốn quanh năm tối tăm lạnh lẽo nhưng hôm nay cả sơn động được thắp lên một ngọn màu xanh hỏa diễm.

Trên một phiến đá bằng phẵng, Lục Nam đáng ngồi xếp bằng, trước mặt hắn là một con hình thể to lớn yêu thú xác chết.

Lục Nam pháp quyết không ngừng biến đổi yêu thạch bên trong yêu thú một luồng hồn phách bị Lục Nam bóc tách ra, sau đó hắn đem luồng kia hồn phách trực tiếp xóa đi.

Lục Nam pháp quyết biến đổi, hắn một luồng tinh thần ý chí trực tiếp chui vào yêu thú thể nội, điều kỳ diệu liền phát sinh.

Vốn đã chết yêu thú vậy mà lần nữa mở mắt, nó đứng dậy thân thể đi lại trước mặt Lục Nam.

Lục Nam cần thận đánh giá yêu thi, hắn không khỏi hài lòng nhẹ gật đầu.

Hắn đến đây đã ba ngày, trong ba ngày này hắn đều luyện chế dạng này thi khôi, con này thi khôi là con thứ bảy.

Mấy ngày qua yêu thú cũng không có công kích Vô Thiên cốc mà đem cốc vây tại bên trong, tuy lo cho Kiếm Sinh nhưng đối mặt nhiêu như vậy yêu thú Lục Nam cũng là lực bất tòng tâm.

Hắn chỉ có thể tại sơn cốc này nghỉ lại chầm chậm tìm cách cứu viện.

Sau nhiêu lần tính toán, Lục Nam quyết định nhiều luyện chế một chút thi khôi, một khi yêu thú cùng trong Vô Thiên cốc tu sĩ sảy ra đại chiến hắn liền vận dụng thi khôi như bom hẹ giờ trực tiếp công phạt mà ra.

Lục Nam vốn đã diệt sát không ít yêu thú, tất cả đều có võ tông cảnh giới, nếu luyện chế toàn bộ thanh thi khôi sau đó cho chúng tự bạo cái này uy lực tuyệt đối kinh người, cho dù không thể trong nháy mắt giáng đòn nặng nề cho yêu thú nhưng tuyệt đối sẽ làm yêu thú rối loạn từ đó hắn có thể tới chỗ Kiếm Sinh.

Mà lúc này trong Vô Thiên cốc.

Qua mấy ngày điều dưỡng, chúng tu sĩ coi như đã hồi phục được một chút nhưng tâm tình ai cũng nặng nề, bọn hắn biết yêu thú lúc nào cũng có thể công vào trong cốc.

Quan trọng là đại chiến lần trước trong bọn hắn xuất hiện gian tế điều này khiến mọi người trong lòng như treo lấy thanh đao, bọn hắn cũng không biết bên cạnh mình chiến hữu có hay không sẽ đâm lưng mình.

Ba ngày điều dưỡng, Thác Dương tôn giả thương thế đã khá hơn rất nhiều, võ tôn cường giả sinh mệnh lực mạnh mẽ hắn tay bị thương cũng đã gần như lành lại.

“Đã tra được gian tế là ai hay chưa”

Thác Dương tôn giả hỏi Lâm Thiên Thành.

Cái sau liền cúi đầu cung kinh nói

“Đã tra được, trước mắt nội phản cầm đầu là Hắc Nguyên cung cung chủ Hắc Vân, ngoài ra còn Hắc Nguyên cung thái thượng trưởng lão Hư Tử, Vô Tướng môn phó môn chủ Liêu Hồng,...”

Lâm Thiên Thành một hơi đọc ra mười mấy cái tên tất cả đều là danh tiếng tiểu vực võ tông cường giả.

“Đúng là một đám ăn cháo đá bát, thế mà lại phản bội đồng tộc đi theo dị tộc”

Một vị tôn giả lên tiếng chửi mắng, phản bội đồng môn đã bị người người lên án chớ nói chi là phản bội toàn bộ nhân tộc, vị này võ tôn tức giận có thể nghĩ.

“Được rồi bây giờ chửi mắng thì có ích gì, chuyện chúng ta phải làm là thủ thật tốt nơi đây nếu để yêu thú chiếm được Vô Thiên cốc từ đó đi vào tiểu vực vực nội như vậy hậu quả sẽ hết sức khủng khiếp”

Thác Dương tôn giả nói.

Đang trong lúc bọn hắn nói chuyện, đột nhiêu vô số tiếng oanh minh vang lên, cùng theo đó là tiếng thú gào, không ngừng vang vọng Vô Thiên cốc.

“Yêu thú lại công kích rồi”

Thác Dương tôn giả nhìn về Vô Thiên cốc bên ngoài khuôn mặt nghiêm túc.

“Nhanh chuẩn bị sẵn sàng nghênh địch, mở ra trận pháp”

Một vị võ tông cường giả nhanh chóng hạ lệnh.

Trong cốc chung tu sĩ cũng cảm nhận được yêu thú công kích, kết hợp với mệnh lệnh phía trên bọn hắn nhanh chóng vào vị trí mở ra trận pháp, mỗi người trong lòng đều có trước nay chưa từng có nghiêm túc bở lần này nếu không chống được vậy bọn hắn phải chết không nghi ngờ.

Đang sếp bằng điều tức Kiếm Sinh cũng mở mắt, sau khi phục dụng chữa thương đan dược hắn thương thế đã khôi phục phần lớn, linh lực cũng được Kiếm Sinh dựa vào đan dược bổ sung đủ.

Kiếm Sinh nhìn phía ngoài cốc trong mắt lóe lên một cỗ cường đại chiến ý, hắn biết sợ hãi cũng không làm được gì chỉ có chiến mới có một tia hy vọng sống.

Trong sơn động, Lục Nam cảm nhận được bên ngoài yêu thú dị động, hắn biết yêu thú đây là đang công kích Vô Thiên cốc nhưng hắn chưa vội động, hắn muốn luyện chế xong chín con võ tông cảnh thi khôi lúc đó mới tiến Vô Thiên cốc.

Bên ngoài Vô Thiên cốc.

Tại Giao Nhuận dẫn đầu dưới trùng trùng điệp điệp yêu thú không ngừng công kích trận pháp khiến trận pháp đung đưa kịch liệt.

Nhân tộc chúng tu sĩ riêng phần mình phân công điều khiển trận pháp công kích yêu thú nhưng số lượng quá lớn trận pháp khó có thể tạo thành cho yêu thú chân thực tổn thất.

“Yêu nghiệt đừng càn rỡ”

Thác Dương tôn giả cầm đầu chúng tôn giả lao vào đám yêu thú, còn lại võ tông cường giả cũng nhao nhao theo sau, bọn hắn muốn trước chiếm tiên cơ mượn nhờ trận pháp phụ trợ chống lại yêu thú công kích.

“Kiệt, kiệt, kiệt, Thác Dương người vậy mà còn dám ra, hôm nay bản tọa sẽ đích thân giết ngươi sẽ không để ngươi nhẹ nhàng rút đi như trước nữa”

Giao Nhuận cũng lao về phía Thác Dương tôn giả đại chiến chính thức bộc phát.

Do số lượng chênh lệch quá lớn bở vậy nhân tộc chúng tu sĩ chỉ có thể co người phòng ngự may mượn nhờ cửu giai trận pháp uy năng bọn hắn vẫn là khiêng xuống tới.

Kiếm Sinh chờ chúng võ tông cương giả đều là phấn khởi diệt yêu nhưng do số lượng khác biệt rất nhanh bọn hắn bị đẩy vào thế bị vây công, thương vong cũng bắt đầu xuất hiện còn càng lúc càng lớn.

“Oanh”

Đang lúc đại chiến diễn ra căng thẳng, yêu thú hậu phương đột nhiên truyền đến to lớn tiếng oanh minh.

“Oanh oanh oanh”

Tiếp theo càng nhiều tiếng oanh minh vang lên, hậu phương yêu thú bị nổ chết nhiều vô số kể, còn sống yêu thú cũng bị ảnh thưởng không nhỏ trở nên dối loạn.

“Chuyện gì sảy ra”

Đang cùng Thác Dương tôn giả Giao Nhuận cảm nhận được phía sau động tính không nhịn được nói một câu, còn lại võ tôn cảnh yêu thú cũng một mặt mờ mịt, không lẽ nhân tộc viện binh tới.

Mà Thác Dương tôn giả cùng nhân tộc nhóm tôn giả cũng là một mặt mở mịt không hiểu chuyện gì sảy ra, ngay sau đó bọn hắn khuôn mặt đều hiện lên dáng tươi cười, sảy ra động tĩnh lớn như vậy hiển nhiên là nhân tộc viện binh đã tới.

Tại yêu thú hậu phương.

Lục Nam một đường quét ngang, phàm là gặp phải yêu thú đều bị hắn giết chết chỉ là yêu thú số lượng quá đông hắn giết đến mỏi tay vẫn như muối bỏ biển.

Mà lúc này tiếng oanh minh kia là do hắn cho nổ mấy tôn thi khôi để mở đường, không thể không nói võ tông cảnh thi khôi tự bạo uy lực xác thực kinh người một lần bạo phát liền cuốn theo vô số yêu thú chôn cùng.

Có thi khôi mở đường Lục Nam rất nhanh liền đến chiến trường trung tâm, lúc này trên tay hắn thi khôi cũng chỉ còn lại hai con thi khôi.

“A, nhân tộc vậy mà chỉ cử một người đến”

Giao Nhuận nhìn thấy chỉ có Lục Nam xuất hiện thì kinh ngạc không thôi, hắn cũng không vì vậy mà khinh thường, nhân tộc trước mặt này dám một mình đến đây hiển nhiên có ỷ lại.

Thác Dương tôn giả cùng còn lại tôn giả thì một mặt hoang mang, không phải đến chi viện sao sao lại chỉ có một người đến.

Lục Nam không quan tâm hai bên trong lòng suy nghĩ, hắn một đường bay đến võ tôn cảnh chiến trường cười nói

“Ngạo Thiên thành chủ đến đây trợ chiến”

Lục Nam phất tay một cái hai tôn yêu khôi hóa thành một đạo cầu vồng trực tiếp chui vào võ tông cảnh bầy yêu thú, vừa đến gần hai tôn yêu khôi đã bộc phát ra chói mắt quan hoa

“Oanh, Oanh”

Hai tiếng oanh minh vang vọng, võ tông cảnh yêu thú bên trong bị nổ thành một đoàn, vô số võ tông cảnh yêu thú bị chết, bị thương.

Lục Nam thì không quan tâm những thứ này, hắn hướng một con võ tôn tam trọng yêu thú mà đi.