Thiên Địa Quyết

Chương 40




Chương 40

Được Không Bằng Mất.

Dịch: Nino1310 (A Nín) Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Biên: Túy Thư Cư Sĩ (A Túy)

Nguồn: Banlonghoi



Thiên Vũ cắn răng nhìn sâu vào trong Ác Lang Cốc, chỉ thấy dưới ánh trăng, một con sói to lớn kinh hồn đang ngửa mặt lên trời hú dài, hai tròng mắt xanh biếc lộ ra ánh sáng lập lòe dày đặc, căm tức nhìn về phía bóng đen kia.

Thấy con sói khổng lồ xuất hiện, bóng đen cười dài vang dội, âm thanh lồng lộng át cả tiếng sói tru thê lương, rung động cả đất đá và cây cối xung quanh. Thiên Vũ đang nhìn lén ngoài cốc toàn thân run rẩy, ọe ra một ngụm máu tươi, lập tức bị nội thương.



Chửi thầm một tiếng, Thiên Vũ nghĩ: “Con bà nó, cao thủ quả nhiên là cao thủ, xa như vậy cũng làm ta hộc máu, nếu là cùng hắn giao thủ, không chừng vài giây liền bị hắn giết chết tươi rồi.”

Dù vậy, biết là nguy hiểm nhưng gã vẫn không rời đi, bởi trận đấu thế này xưa nay gã chưa từng gặp, tuy rằng chưa chắc đã học được kinh nghiệm gì, nhưng ít ra cũng mở mang thêm một chút kiến thức.

Trong Ác Lang Cốc, tiếng tru của của con sói to lớn đã bị tiếng rống của bóng đen đè ép xuống, hai bên chỉ còn cách nhau chưa tới mấy trượng, không khí trở nên hết sức khẩn trương.

Bốn phía xung quanh bóng đen, ánh mắt hung tàn của vô số Thanh Lang lộ ra, nhưng chúng nó lại không dám tùy tiện xông lên, hiển nhiên chúng đã đánh hơi thấy được mùi vị nguy hiểm kinh khủng từ bóng đen kia.

Gầm nhẹ một tiếng, con sói khổng lồ nhún chân một phát, thân thể vọt lên trời, hướng về bóng đen phóng tới.

Bóng đen cười lạnh, không thèm tránh né, tay phải giơ lên đỉnh đầu, lộ ra một cây loan đao cong vút, vung tay chém xuống, một luồng đao mang trắng bạc sáng lòa lên, phá không bổ tới, đúng ngay hướng nhảy của của con sói khổng lồ kia. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()



Giữa không trung, con sói há miệng hú lên, sóng âm như ngưng tụ lại thành thực thể, đánh thẳng vào đao mang, nổ ầm một tiếng vang dội cả sơn cốc.

Chỉ nghe con sói tru lên thê lương, vụ nổ mạnh đã đẩy bật nó văng ra mười trượng, quắc ánh mắt hung ác nhìn về phía bóng đen.

Bóng đen bay ngược lên trời, dừng ở trên không trung trong tích tắc, rồi lại vung đao chém xuống, đao mang trắng bạc lấp lánh, trong nháy mắt như được kéo dài ra cực lớn, xé gió lao vút về phía con sói đang ở cách đó mười.

Hú dài một tiếng, con sói khổng lồ lắc mình né tránh, mắt lom lom nhìn bóng đen, tỏ vẻ vô cùng cảnh giác.

Đao mang bổ hụt chém thẳng xuống đất, kình khí tản ra rào rạt, lực phá hoại cường đại đã để lại một cái hố sâu vài thước trên mặt đất, nhìn thôi cũng đủ thấy một đao kia của bóng đen lực đạo đáng sợ cỡ nào.


Một kích thất bại, bóng đen thả người đáp xuống đất, loan loan đao trong tay xoay tròn, tản mát ra ánh đao hoa mỹ.

Con sói khổng lồ giận giữ tru lên, trong tiếng tru đã xuất hiện chút e dè. Mặc dù nó có thực lực cường đại, nhưng lại không linh hoạt bằng bóng đen kia. Đã thể thân hình lại quá to lớn dềnh dàng, cho nên tình thế giờ đây liền có vẻ bất lợi đối với nó.

Bóng đen tựa như u linh, đao pháp mau lẹ sắc bén, Thanh Lang tầm thường căn bản không cách nào lại gần, mà con sói khổng lồ kia lại không dám liều mạng, cho nên cục diện thoáng cái đã nghiêng về một bên.

Thiên Vũ xem đến đây, trong lòng khiếp sợ kinh hãi không thôi, đối với lực lượng mà bóng đen vừa phô diễn, gã vô cùng hâm mộ! Đây mới là võ công chân chính a.

Thu hồi ánh mắt, Thiên Vũ nhìn đống thi thể Thanh Lang trong cốc, đại khái có tới hơn trăm cái, nếu mình nhân cơ hội này lén trộm đống thi thể đó ra bán, cũng kiếm chác không dưới ngàn ngân tệ nha.



Lợi ích to lớn như thế đã làm Thiên Vũ động lòng tham, gã vừa xem tình hình giằng co giữa bóng đen và con sói lớn, vừa tính toán khoảng cách giữa đống thi thể của Thanh lang với mình, trong lòng thầm suy đoán xem gã có bao nhiêu cơ hội đục nước béo cò thành công. nguồn

Lúc này, tất cả Thanh Lang trong Ác Lang Cốc đều đã tụ tập vào sâu trong cốc, tựa hồ thấy được sự thất thế của con sói khổng lồ kia, mà từ từ cụp đuôi chạy dần đi.

Thiên Vũ âm thầm suy tính một lúc lâu, nghĩ tới hoàn cảnh trước mắt của mình, cuối cùng quyết định thử mạo hiểm một phen. Thừa dịp cả đàn sói đang tập trung ứng phó với bóng đen, gã liền lén lút tiến vào trong cốc, cẩn thận hướng chỗ thi thể bầy Thanh Lang bò tới.


Nhích từng chút một, Thiên Vũ cẩn thận dị thường, tận dụng tối đa địa hình hiểm trở, cố gắng tránh né khỏi tầm nhìn của bầy sói.

Rốt cuộc, sau một phen cố gắng, Thiên Vũ cũng đã tới gần đống xác sói, nhìn qua một lượt, phát hiện chỉ có một cái xác bị phân làm hai đoạn, còn lại đại bộ phận đều khá lành lặn.

Thiên Vũ không dám chần chờ, chọn lựa những cái xác nguyên vẹn nhất, đem tất cả bỏ vào Huyễn Linh giới. Thầm tấm tắc khen chiếc nhẫn này thật sự quá tiện lợi, lấy nhiều xác sói vậy mà không hề cảm nhận được chút nặng nề nào, hơn nữa không gian chứa đồ dường như rất lớn, gã căn bản không thể biết rõ hết ngóc ngách bên trong.

Trong chốc lát, Thiên Vũ đã trộm được bốn đến năm mươi cái xác sói, trong lòng vô cùng cao hứng.

Loại chuyện ngư ông đắc lợi này làm cho gã vô cùng thích thú, thậm chí còn nảy sinh ra cảm giác phi thường đắc ý.

Vừa kín đáo cẩn thận di chuyển tới, Thiên Vũ vừa lưu ý tới tình hình phía sâu trong sơn cốc, phát hiện bóng đen đã cùng bầy sói đang từ từ đi sâu vào cốc, chuyện tình đã có chút quỷ dị.

Không suy nghĩ nhiều, Thiên Vũ vội vàng đứng dậy, thừa dịp chưa có gì nguy hiểm, nhanh chóng lượm lặt thi thể, vài cái chớp mắt đã đem toàn bộ xác Thanh Lang trong vòng trăm trượng thu vào Huyễn Linh giới.

Khẽ cười một tiếng, Thiên Vũ thật nhanh quay đầu bỏ chạy, đang gấp rút tiến gần lại gần cửa ra, thì lại nghe một tiếng nổ cực lớn chấn động cả không gian, phát ra từ sâu trong cốc. Vô số tiếng sói tru lên ầm ĩ, tạo thành một làn sóng âm cực đại từ trong cuồn cuộn ập đến, tống Thiên Vũ bay tít ra ngoài.

Hự thảm một tiếng, Thiên Vũ từ giữa không trung hộc máu, nội thương trong cơ thể dường như nặng thêm, cả người rơi xuống phịch mặt đất, không nhịn được đau đớn mà rên lên mấy tiếng.

Ngay lập tức, gã xác định, đây không phải là nơi gã có thể nấn ná lâu hơn, liền cố gắng chỏi tay đứng lên bỏ chạy thật nhanh.


Đúng lúc này, một cái bóng đen từ trong Ác Lang Cốc cũng bắn ra ngoài, toàn thân như lá trong gió lớn, quay cuồng trên không cho tới cửa cốc liền rơi xuống, lăn lông lóc hai vòng trên mặt đất mới đứng lên được.

Quay đầu lại, bóng đen nhìn về phía trong Ác Lang cốc, giọng căm hận rít lên: “Tam Nhãn Ma Lang, ta sẽ không quên việc hôm nay đâu.”

Quẳng lại một câu tàn nhẫn, bóng đen đang định bay về phía trấn Thiết Thạch thì ngay tức khắc phát hiện thấy thân ảnh của Thiên Vũ.



Hừ nhẹ một tiếng, bóng đen phóng người lên, thoáng cái rơi xuống phía trước mặt gã, chặn lấy đường đi.

Dưới ánh trăng, hiện ra một người đàn ông, tuổi chừng bốn mươi, ánh mắt lạnh như dao, phảng phất có thể nhìn thấu lòng người. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Thiên Vũ sắc mặt kinh ngạc, nhìn người đàn ông áo đen trước mặt, lo lắng hỏi: “Ông muốn làm gì?”

Người đàn ông chằm chằm nhìn Thiên Vũ, lạnh lùng hỏi: “Tiểu tử, đêm hôm khuya khoắt, ngươi ở đây làm gì?”

Thiên Vũ giả bộ hoảng sợ, lắp bắp nói: “Ta … Ta … nghĩ muốn … tới đây … giết vài đầu … Thanh Lang, đổi ít ngân tệ… nhưng…”

Gã đàn ông âm trầm nói: “Nói như thế, người nhìn lén ngoài cốc lúc nãy chính là ngươi rồi.”

Thiên Vũ hả một tiếng, lắc đầu nói: “Ta cái gì cũng không nhìn thấy, ta thật sự …”

Hắc y nhân cười lạnh: “Không cần giải thích, ngươi nếu đã tới đây để giết Thanh Lang, vậy thì coi như bị Thanh lang cắn chết cũng là chuyện thường đi.”

Thiên Vũ nghe vậy chấn động, lạc giọng: “Tại sao ông muốn giết ta? Chỉ vì ta vô tình thấy được ông xuất hiện ở đây thôi ư?”

Gã đàn ông hờ hững: “Riêng việc này cũng đủ để ngươi chết một trăm lần.”

Thiên Vũ nổi giận mắng lớn: “Thúi lắm, ta chẳng qua vô tình thấy lão ở đây, ngay cả lão là ai ta cũng không biết, càng không có chút liên quan tới lão, lão dựa vào gì muốn giết ta?”

Gã cười lạnh nói: “Dựa vào sự cao hứng của ta, dựa vào cây đao của ta. Tiểu tử, thế giới này là dựa vào thực lực để nói chuyện, chỉ cần có thực lực, ngươi muốn làm gì cũng được.”

Thiên Vũ cả giận nói: “Uổng cho lúc nãy ta còn sùng bái lão. Cảm nhận được võ nghệ cao cường cùng khí thế kinh người của lão mà vô cùng hâm mộ. Nghĩ không ra lão lại là một tên ác ma chỉ biết giết người, không phân biệt đen trắng thị phi, không hề có chút gì gọi là Võ Đức, quả thật đã hủy đi thể diện của người luyện võ mà.”