Thiên Địa Quyết

Chương 48




Chương 48

Nhân vật phong vân Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Dịch: A Tút

Nguồn: Banlonghoi



Tiêu Nguyên Quân châm chọc: "Trừ phi ngươi vĩnh viễn không đi ra ngoài, ở chỗ này làm rùa đen rút đầu, nếu không ta nhất định cho ngươi biết đắc tội ta sẽ có kết quả gì." Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Thiên Vũ khẽ nhíu chân mày, đang lo lắng suy nghĩ tìm lời phản bác, phía sau lại đột nhiên truyền đến thanh âm của Chu Anh Kiệt.

"Nói gì cũng không nên tuyệt đối như vậy nha, Thiết Thạch trấn này cũng không phải chỉ có Tiêu gia, huống hồ ngươi chỉ là đệ tử bàng hệ Tiêu gia, đừng có ở chỗ này chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà làm phách."



Tiêu Nguyên Quân biến sắc, cả giận nói: "Chu Anh Kiệt, ngươi nói chuyện tốt nhất nên cẩn thận một chút, bổn công tử cũng không sợ ngươi."

Chu Anh Kiệt đi tới bên người Thiên Vũ, lạnh nhạt nói: "Khó xử phải không? Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi?"

Quay đầu lại, Chu Anh Kiệt nhìn Thiên Vũ, hỏi: "Thế nào, bây giờ đi theo ta, ta cam đoan sẽ không để cho ngươi bị hại. Đây chính là đại sự quan hệ đến mạng nhỏ, ngươi nên suy nghĩ cẩn thận."

Thiên Vũ không nói gì, trong lòng hắn đang rất giận dữ, nhưng hắn biết đồng thời đắc tội với Chu Anh Kiệt và Tiêu Nguyên Quân, đó là rất chuyện rất rất là ngu xuẩn.

Đứng lặng một lúc, phía sau Thiên Vũ lại truyền đến thanh âm của một nam tử, khiến ọi người chú ý.

"Thiết Thạch trấn mặc dù không lớn, nếu cần phải tìm chỗ dựa thì cũng không chỉ có một nhà mà thôi. Nếu không, ngươi đi theo ta lăn lộn, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi."

Thiên Vũ nghe vậy xoay người lại, chỉ thấy trên quảng trường bên ngoài phòng ăn đang đi tới một đám người, người vừa mới vừa mới mở miệng nói là một nam tử mặc cẩm y chừng hai mươi tuổi, trong tay phe phẩy cây quạt, cố ra vẻ tao nhã nhưng lại kém một điểm thần vận.

Chu Anh Kiệt nhìn người này sắc mặt có chút kỳ dị, hừ giọng nói: "Vương Thế Quốc, cướp người cũng phải chú ý thứ tự đến trước và sau chứ, tiểu tử này là người ta coi trọng, ngươi đừng có mà không nói lý ."



Cẩm y nam tử cười to nói: "Nếu là cướp người thì ta thèm để ý đến thứ tự làm gì hả?"

Tiêu Nguyên Quân nhìn Vương Thế Quốc, cả giận nói: "Họ Vương kia, ngươi quyết tâm đối nghịch với ta, ngươi cho là ta không dám động đến ngươi?"

Vương Thế Quốc đưa mắt nhìn Tiêu Nguyên Quân bộ dạng nộ khí đằng đằng, khinh thường nói: "Chỉ với mình ngươi ta còn không để vào mắt. Thật ra tiểu tử này ( Thiên Vũ ) rất hợp với tính cách ta !"

Chu Anh Kiệt hừ nói: "Không cần phải giả mù sa mưa, bây giờ người có chủ ý với tiểu tử này cũng không chỉ một mình ngươi. Bên cạnh ngươi có mấy vị, ai không muốn giành được hắn chứ?"

Vương Thế Quốc vẻ mặt nhàn tản, âm hiểm cười nói: "Đồng thời cạnh tranh thì dùng bản lĩnh. Ngươi có phải không có tin tưởng với chính mình hay không?"


Chu Anh Kiệt giận dữ cười to: "Ta sợ ngươi? Quả thực buồn cười mà!"

Thiên Vũ nghe vậy không hiểu ra sao cả, chính mình lúc nào biến thành miếng bánh thơm cho người ta giành giật rồi?

Chẳng lẽ bởi vì mình đã trêu chọc Tiêu Nguyên Quân?

Tựa hồ không đúng lắm !

Lúc này, đám người Vương Thế Quốc đã đến gần cánh cửa phòng ăn, phía sau hắn còn có ba người nam tử tương đối đặc biệt, cũng khiến cho Thiên Vũ chú ý. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()



Người thứ nhất ở bên trái Vương Thế Quốc, một thân hoa phục vàng kim, bộ dáng mười tám mười chín tuổi, trên mặt lộ ra một cỗ tà khí không thể diễn tả.

Người thứ hai ở phía bên phải Vương Thế Quốc, chừng mười bảy mười tám tuổi một thân áo xanh lá, tướng mạo tạm tính trung bình, trong ánh mắt lại lộ ra một cỗ ngạo khí.

Người thứ ba đi ở cuối cùng, lại là đẹp trai nhất trong đám, một đôi mắt đen nhánh lộ ra vẻ tự tin và ổn định, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười, thân hình cao cân đối tương xứng với một thân hắc y, quả thực chính là một vị hoa hoa công tử.

Chứng kiến ba người này, sắc mặt Chu Anh Kiệt có chút kỳ dị, Tiêu Nguyên Quân thì nhíu mày, hỏi: "Kim Bác Văn, Hứa Tử Dũng, Ứng Thiên Hữu, các ngươi cũng muốn đối nghịch với ta?"

Kim Bác Văn một thân hoa phục vàng kim cười tà nói: "Ta cũng không có thời gian rỗi rãnh chơi với ngươi, thế nhưng tiểu tử này bản thân ta lại cảm thấy có chút hứng thú."


Hứa Tử Dũng một thân thanh sam ngạo khí bức người, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên Quân, hừ lạnh nói: "Thật sự ngu xuẩn, ngươi nghĩ rằng chúng ta có chủ ý với tiểu tử này là nhằm vào ngươi?"

Tiêu Nguyên Quân nghe vậy giận dữ, liền phản bác: "Các ngươi lúc này xuất hiện, không nhằm vào ta thì nhằm vào ai?"

Nam tử tuấn tú Ứng Thiên Hữu cười nói: "Ý tứ không ở trong lời nói, ngươi không thể dứt bỏ được chuyện trước mắt sao, suy nghĩ một chút những phương diện khác thử đi?"

Tiêu Nguyên Quân vẻ mặt nghi ngờ, chất vấn: "Ngươi cũng muốn tiểu tử này?"

Ứng Thiên Hữu mỉm cười nói: "Ta không thể giống bọn họ, ta thích loại ôn nhu hơn."

Lời này có chút quái dị, Thiên Vũ không hiểu ra sao, nhưng Tiêu Nguyên Quân lại tựa hồ hiểu được rõ ràng, trong miệng hừ nhẹ một tiếng, vẻ tức giận trên mặt hơi hơi bình phục.

Nhìn Thiên Vũ, Vương Thế Quốc hỏi: "Tiểu tử, lo lắng suy nghĩ một chút, theo ta đi, ngươi sẽ không bị thiệt thòi."

Kim Bác Văn cười tà nói: "Đi với ngươi làm gì có tiền đồ, không bằng đi theo ta, xem hát chơi đùa nữ nhân, ta cho ngươi tiêu dao sung sướng cả đời."

Hứa Tử Dũng gằn giọng nói: "Ngươi là một gã dâm côn, ai so với ai hơn kém nhìn là biết. Tiểu tử vẫn nên theo ta mới tốt, tiền đồ sáng lạn."

Thiên Vũ cau mày, hỏi: "Các ngươi rốt cuộc là người phương nào?"


Vương Thế Quốc cười ha hả, âm trầm trừng mắt nhìn Thiên Vũ, chậm rãi nói: "Ngươi tới tổ 32 lâu như vậy, chẳng lẽ còn không biết tổ 32 có 10 đại nhân vật phong vân?"

Thiên Vũ trong lòng vừa động, hờ hững nói: "Có nghe qua, nhưng chưa bao giờ gặp!"

Chu Anh Kiệt không hề tức giận nói: "Hôm nay ngươi đã gặp được, họ Vương trong 10 đại nhân vật phong vân trung bài danh thứ năm, Hứa Tử Dũng bài danh thứ sáu, Kim Bác Văn bài danh thứ ba, Ứng Thiên Hữu bài danh thứ hai."



Thiên Vũ liếc mắt nhìn mấy người một cái, không nóng không lạnh nói: "Thì ra là 10 đại nhân vật phong vân, thật sự là thất kính thất kính !"

Vương Thế Quốc hừ nói: "Nếu biết thân phận của chúng ta, ngươi nên rõ ràng tình cảnh chính mình, suy nghĩ cẩn thận một chút đối đáp thế nào đi, nếu không người xui xẻo chính là ngươi."


Nói xong, Vương Thế Quốc trực tiếp đi vào phòng ăn, phía sau hắn Kim Bác Văn, Hứa Tử Dũng cùng với hơn mười người đệ tử khác cũng đồng thời dũng mãnh đi vào, chỉ có Ứng Thiên Hữu còn đứng ở cửa, ánh mắt kỳ dị nhìn Thiên Vũ, cười nói: "Tình cảnh của ngươi hình như không ổn hả, xem ra ngươi sắp xui xẻo cực hạn rồi."

Thiên Vũ giận dữ nói: "Tình cảnh của bọn họ cũng không tốt hơn so với ta là mấy !"

Đây là một câu nói giận biểu đạt bất bình trong lòng Thiên Vũ.

Ai ngờ Ứng Thiên Hữu nghe xong lại gật đầu nói: "Không sai, lời của ngươi nói rất đúng."

Vỗ vỗ bả vai Thiên Vũ, Ứng Thiên Hữu đi vào trong phòng ăn.

Thiên Vũ vẻ mặt khó hiểu, Ứng Thiên Hữu hiển nhiên biết được cái gì đó nhưng hắn vì sao không nói rõ ra?

Lúc này, Chu Anh Kiệt cũng đi vào phòng ăn, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, phất tay ột đệ tử đi lấy cơm cho hắn, vẻ mặt nặng nề lưu ý động tĩnh trong phòng ăn.

Thiên Vũ đứng tại chỗ nhìn mấy người trong phòng ăn, trong lòng suy tư nghĩ đối sách.

Mười đại nhân vật phong vân tổ 32 hôm nay đã xuất hiện bảy người, phân biệt là Nguyệt Hiểu Nhã, Ứng Thiên Hữu, Kim Bác Văn, Chu Anh Kiệt, Vương Thế Quốc, Hứa Tử Dũng, Tiêu Nguyên Quân.

Còn lại có ba vị, có một gọi là Niếp Tiểu Song, Thiên Vũ từng nghe nói qua, nhưng lại chưa thấy được, hai người còn lại xếp hạng thứ bảy cùng thứ chín tạm thời còn không biết là ai.

Lúc này, trong phòng ăn tụ tập sáu đại nhân vật phong vân, trong đó Tiêu Nguyên Quân xếp hạng thứ mười và Thiên Vũ có cừu oán, người thứ hai Ứng Thiên Hữu tạm thời không có hứng thú với Thiên Vũ, bốn người còn lại đều có chủ ý lên người Thiên Vũ, điều này làm cho hắn không thể không đề cao cảnh giác, âm thầm tự định kế sách đối phó.

Đắc tội một mình Tiêu Nguyên Quân đã làm cho tình cảnh Thiên Vũ trở nên hết sức bất lợi.

Nếu lại tái đắc tội thêm bốn nhân vật bài danh còn cao hơn Tiêu Nguyên Quân, kết quả có thể nghĩ rồi