Thiên Đường Đồ Ăn Cho Mèo Bự

Chương 64




07/04/2004

Hôm qua là lần đầu tiên mình xuất hiện trên thế giới này. Chủ nhân của mình là một cậu bé rất xinh đẹp, đôi mắt to tròn, lông mi dài, trông hơi giống con lai. Mình có thể cảm nhận được rằng cậu ấy có tư chất rất tốt, tương lai nhất định sẽ trở thành một lính gác đỉnh cao, và mình tin rằng chúng mình sẽ cùng nhau làm nên chuyện lớn.

Tuy nhiên, hiện tại mình vẫn chỉ là một chú hổ con, việc ngủ nhiều để lấy lại sức là điều quan trọng nhất. Vì vậy, hôm qua mình chỉ chào hỏi cậu ấy rồi đi ngủ. Khi mình tỉnh dậy, điều chào đón mình là một nhà cây cho mèo và một chậu cát mèo.

Không nói đến chuyện thể tinh thần không cần mấy thứ đó, mình không phải là mèo đâu mà!

"Hầy, mặc dù tao không thích mèo, nhưng mày đã là mèo thì tao cũng không có cách nào khác. Về sau chúng ta hãy sống hòa thuận nhé." Chủ nhân của mình thậm chí còn chuẩn bị cả thức ăn cho mèo.

"Méo!" Mình kêu lên phản đối.

Cậu ấy nói: "Sao mày lại kêu khó nghe thế, mèo con phải kêu meo meo chứ."

Vì mình không phải mèo mà!

19/07/2004

Mình lớn rất nhanh, tuy rằng không thể so với tốc độ trưởng thành của hổ thật, nhưng mình cũng đã nặng hơn nhiều so với mèo con. Nhưng có vẻ chủ nhân của mình vẫn chưa nhận ra mình không phải mèo.

Điều này cũng dễ hiểu, vì hiện tại cậu ấy chỉ là một cậu bé 6 tuổi, vẫn đang học mẫu giáo, chưa từng được học tập trong một trường lính gác chính quy. Nhưng điều đó không phải là lý do để cậu ấy đổi tên mình thành "Heo", mình là vua của muôn thú mà!

"Heo, sao mày còn chưa đi học nhỉ." Cậu ấy nói với vẻ buồn bã.

Mình còn chưa chính thức bắt đầu học hành đâu!

01/09/2004

Hôm nay chủ nhân của mình cuối cùng đã đến trường lính gác để học, và cậu ấy cuối cùng cũng biết rằng mình không phải là mèo mà là một con hổ. Cậu ấy rất vui, bởi vì hổ là kẻ săn mồi đỉnh cao trên mặt đất, mình nghĩ cậu ấy sẽ tự hào về mình.

Nhưng kết quả là cậu ấy nói: "Làm tao sợ muốn chết, tao còn tưởng rằng đã biến mèo thành heo."

01/02/2006

Bây giờ mình đã hoàn toàn trưởng thành, và chủ nhân của mình cũng đã tăng cấp lên B, nhưng cậu ấy vẫn chỉ là một cậu bé 8 tuổi, đứng cạnh mình thì vừa vặn cao bằng mình. Nhìn cảnh cậu bé 8 tuổi đứng bên cạnh một con hổ lớn với vẻ mặt nghiêm túc mà đáng yêu, các giáo viên và bạn học chắc chắn cảm thấy rất dễ thương, vì vậy họ mới cười ra tiếng.

Nhưng cậu ấy không nghĩ vậy, cậu ấy cảm thấy bị chế giễu. Thành tích của chủ nhân luôn là tốt nhất, vì vậy lòng tự trọng của cậu ấy rất cao. Cậu ấy ngồi xổm xuống giận dỗi, khuôn mặt trẻ con phúng phính căng phồng lên, trông giống như một cái bánh bao lớn.

Mình có thể cảm nhận được cảm xúc của cậu ấy, nên mình nhẹ nhàng cọ đầu vào chủ nhân, hy vọng cậu ấy không giận nữa. Cậu ấy nhìn mình, nghĩ ngợi rồi quyết định: Lần sau khi mình xuất hiện, cậu ấy sẽ cưỡi mình.

Làm ơn, có ai lại cưỡi hổ đâu chứ, mình là vua của muôn thú mà...

Chủ nhân leo lên lưng mình.

Mình thật đáng thương, thân là vua của muôn thú, mà lại có ngày phải chịu cảnh bị người cưỡi. Nhưng chủ nhân vui, niềm vui của cậu ấy lan tỏa đến mình, vậy nên mình cũng rất vui.

Thôi, là chủ nhân của mình mà, mình còn có thể làm gì được chứ.

29/07/2010

Lên cấp hai, chương trình học và nội dung huấn luyện tăng lên, sau khi chủ nhân thăng lên cấp A, mình cảm thấy mình càng ngày càng mạnh mẽ, khi đối kháng với những người cùng lứa tuổi gần như không tốn chút sức lực nào.

Chủ nhân được thầy giáo khen ngợi, tuy bên ngoài cậu ấy không tỏ ra điều gì, nhưng mình cảm nhận được niềm vui và tự hào của cậu ấy, khiến mình không thể kiềm chế được mà lăn lộn trong lĩnh vực tinh thần của cậu ấy suốt cả buổi trưa. Vua của muôn thú lăn lộn thì cũng có phần mất uy nghiêm, nhưng không ai thấy thì cũng không sao.

Tối đó, chủ nhân đi mượn sách về đọc, trong đó miêu tả về một lính gác anh hùng cấp SS. Chủ nhân đọc say mê cả đêm, sau đó ghi vào sổ tay của cậu ấy: "Mình cũng muốn trở thành lính gác cấp SS, cố lên!"

Ừ, chúng ta nhất định có thể làm được.

11/06/2014

Hôm nay chủ nhân bị thầy giáo phê bình.

Vì chủ nhân không đi làm tinh thần khai thông đúng hạn, mình biết cậu ấy muốn duy trì trạng thái hưng phấn để có được kết quả tốt trong kỳ thi cuối kỳ. Nhưng lần này có vẻ hơi quá mức, mấy ngày gần đây mình luôn cảm thấy rất bực bội và tức giận, khi thi chỉ biết tiến về phía trước, không rõ những gì đang diễn ra xung quanh.

Cuối cùng đội của chúng mình chỉ đứng thứ hai trong cuộc thi, những học kỳ trước, có chủ nhân là chắc chắn đứng đầu. Thầy giáo phê bình chủ nhân vì quá liều lĩnh, không suy xét hậu quả, dẫn đến lần này thất bại.

Ầy, đứng thứ hai đối với chủ nhân đã là thất bại rồi, yêu cầu của cậu ấy thật cao. Hơn nữa, những người khác cũng có trách nhiệm, sao chỉ phê bình mỗi cậu ấy? Nhưng chủ nhân không phàn nàn, cậu ấy ngoan ngoãn đi làm tinh thần khai thông, sau đó chạy đến phòng luyện tập suốt cả đêm.

Khi cậu ấy kiệt sức ngồi xuống đất, mình mới nhận ra khuôn mặt phúng phính trẻ con của cậu ấy đã hoàn toàn biến mất, giờ đây vai cậu ấy rộng hơn, cao hơn, và đẹp trai hơn, không còn là cậu bé năm xưa chỉ biết giận dỗi nữa.

Chủ nhân truyền cảm xúc của cậu cho mình, rằng nếu muốn trở thành người giỏi nhất, thì oán trách là một chuyện lãng phí thời gian.

Khi trời sáng, chủ nhân dẫn mình ra khỏi phòng luyện tập, không ngờ phòng huấn luyện dẫn đường bên cạnh cũng có người vừa mới ra. Chủ nhân không để ý lắm, trực tiếp đi luôn.

Ừ, lại còn có một người dẫn đường cùng đua với chủ nhân, có lẽ độ tương thích cũng không thấp nên mình lén nhìn thoáng qua bảng tên học sinh của hắn: Cố Vân Xuyên.

03/07/2015

Mình xem lại nhật ký năm trước, tự cảm thán mình đúng là nhà tiên tri. Lúc đó cả hai còn chưa quen biết nhau, chỉ là hai người đi ngang qua nhau dưới ánh nắng ban mai, vậy mà giờ đây lại trở thành một cặp rất ăn ý.

Tinh thần thể của Cố Vân Xuyên là một con hạc. Bản năng của mèo khi gặp chim thật khó mà kìm chế, mình luôn không thể kiềm chế được mà lao vào bắt hạc của hắn. Không biết con chim đó có hiểu nhầm ý mình không, mỗi lần mình lao vào nó đều rất vui vẻ, mở rộng cánh và ôm lấy mình, sau đó dùng miệng chải lông cho mình. Sau khi được chải lông, mình cảm thấy rất thư giãn, giống như ngâm mình trong nước ấm, khi nhận ra thì cái bụng đã lộ ra rồi.

Bụng của hổ sao có thể tùy tiện lộ ra chứ... Nhưng mà, thật sự rất thoải mái. Thôi, con hạc này đúng là quỷ kế đa đoan, ngay cả mình cũng không thể nào làm gì được.

Giống như chủ nhân của nó vậy.

Mình chỉ có thể nhìn thấy dấu vết của Cố Vân Xuyên xuất hiện khắp nơi trong cuộc sống của chủ nhân. Bất cứ khi nào chủ nhân thấy điều gì thú vị, cậu ấy đều chia sẻ với bạn bè. Nhưng kể từ khi Cố Vân Xuyên luôn hồi đáp cậu ấy ngay lập tức, dần dần mỗi khi chủ nhân có chuyện gì cũng tìm đến hắn đầu tiên để chia sẻ riêng.

Hầy, chủ nhân cũng đã để lộ bụng mình ra rồi.