Nói những lời ngọt ngào để làm vui lòng anh tôi là cao thủ, diễn xuất rất giỏi, đặc biệt là giả vờ đạt cực khoái, anh nhìn thấu tôi trong mọi chuyện khác, nhưng không hiểu vì diễn xuất của tôi quá giỏi hay anh tự lừa dối mình, chưa bao giờ phát hiện ra tôi.
Cũng có thể là do kỹ thuật của tôi quá tốt, tôi suy ngẫm, trước tiên nắm được nhịp điệu của anh, khi bắt đầu kêu lên là sắp xong rồi, lúc đó tôi luồn tay dưới nách anh, ấn lưng anh vào mình, chân thì thế nào cũng được, há ra còn dễ phát huy hơn, vểnh mông dùng hông đón lấy anh, theo động tác của anh mà đong đưa, thắt chặt cơ bắp siết chặt anh, diễn xuất quan trọng nhất là ở khuôn mặt, há miệng nhắm mắt vẻ say mê, thỉnh thoảng dùng răng cắn nhẹ môi dưới, không chỉ gợi tình mà môi đỏ cũng là dấu hiệu của cực khoái, rồi ngẩng đầu tìm miệng anh, lời thoại cũng rất quan trọng, theo động tác của anh mà rên rỉ, phát âm từ mũi, cú cuối cùng tất nhiên phải dùng miệng rồi, nhưng phải giả vờ khiêm tốn, không muốn bị dục vọng đánh bại, cố gắng nhấn chặt môi nhưng vẫn không nhịn được, thở ra một hơi dài, kèm run rẩy cơ thể và cơ bắp thả lỏng. Tốt rồi, kết thúc, đúng rồi, lúc anh rút ra phải rên rỉ một tiếng, biểu thị bị anh hành hạ dữ dội.
"Cô bé, không chịu được tra tấn à." Anh vừa cúi đầu lau chùi vừa đánh giá.
Tôi lè lưỡi cười thầm, mới vài phút thôi mà.
Anh phải đi công tác nước ngoài khoảng nửa tháng, tôi không biết mình vui hay buồn, ngồi trên thảm tập trung chia thuốc cho anh, canxi sắt kẽm selen vitamin protein axit thần kinh vân vân vân vân, đeo găng tay y tế, lấy từ lọ thuốc ra theo liều lượng hàng ngày cho vào từng hộp nhỏ, anh không có bệnh gì, huyết áp đường huyết mỡ máu tất cả bình thường, nhưng thuốc cứu tim cấp tốc lại để lung tung khắp nơi, tuy nhiên tim anh cũng chẳng có vấn đề gì, không hiểu sao mỗi ngày phải nuốt cả một nắm thuốc thế, có lẽ mạng anh quý, tôi nhăn mặt, quê tôi nói ăn bao nhiêu thuốc cũng không bằng ăn uống đàng hoàng, ăn thuốc này chắc anh phải ăn ít cơm đi, chẳng trách chỉ ăn có mỗi tý, lỗ vốn lỗ vốn.
Anh ngồi xuống ghế đá vào chân tôi một cái, tôi vội dừng việc đang làm cảnh cáo: "Anh đừng làm rối em chứ, em chia nhầm thuốc thì rắc rối đấy."
"Ngày mai anh đi rồi." Anh vuốt ve tai tôi.
À, biệt ly buồn thương, thật phiền phức, nhưng trước đây thật sự chưa bao giờ xa nhà lâu như vậy, vì thế tôi cười ngọt ngào quay đầu nhìn anh: "Chúc anh một chuyến đi bình an."
"Không thể chúc một chuyến bay bình an cho người khác khi ngồi máy bay."
"Tại sao?"
"Máy bay bay ngược gió an toàn hơn."
"Ồ, vậy chúc anh chuyến đi ngược gió nhé."
"Em đang chúc anh chuyến công tác này không thuận lợi à?"
"Vậy chúc anh khi ngồi máy bay thì ngược gió, còn việc khác thuận buồm xuôi gió."
"Vẫn không hay lắm."
Tôi cuối cùng cũng biết con trai tôi sau khi biết nói thì nói nhiều và hay cãi lại giống ai rồi, mẹ hiền lành chất phác nuôi không nổi đứa trẻ tinh quái như vậy đâu, thủ phạm chính là ở đây.
Anh vuốt ve nhẹ lỗ tai rồi xuống xương quai xanh của tôi, rồi tay anh trượt dần xuống, tôi né tránh tay anh, nhắc nhở: "Có người kìa."
Anh không chịu buông tha, men theo ghế sofa xuống thảm, ôm eo tôi đặt cằm lên vai tôi, tôi nghiêng đầu tránh anh, càng tránh tay anh càng không yên, lúc này người giúp việc đi ngang qua dọn dẹp đồ đạc, phải nói lương cao mới đúng, họ làm ngơ trước cảnh tôi và anh ôm ấp nhau.
"Không muốn đi đâu." Anh vùi mặt vào cổ tôi than thở, trước đây cũng đi xa nhưng chưa bao giờ lâu như thế này.
Nói với tôi cũng chẳng giải quyết được gì, tôi vỗ vỗ bàn tay anh đang luồn trong áo tôi, an ủi: "Công việc mà, rồi xem như đi chơi vui vẻ, cảnh đẹp thức ăn ngon người đẹp..." Nói tới người đẹp tôi nhìn thuốc trước mặt bỗng nhớ ra chuyện gì đó, "Thuốc trong ngăn kéo có cần để cho anh mang theo không?" Tôi nghe nói họ cần dùng ở ngoài thì nơi đó sẽ bố trí.
Câu nói này không hiểu sao làm anh tức giận, tôi bị đau bất ngờ ở hông do cú tát mạnh, một chân tôi đá văng lọ thuốc trước mặt.
"A! Chán quá!" Tôi nhìn thuốc đổ tung tóe trên thảm tức tối, đứng dậy ném cái kẹp tóc xuống, "Không chia thuốc cho anh nữa!"
Ngày mai anh đi rồi, tối hôm đó chắc chắn phải làm chuyện ấy, tôi thở dài thư giãn như mọi khi, nhưng có gì đó không đúng, anh chờ tôi giả vờ xong lại bắt đầu di chuyển.
"Chưa xong à?" Tôi ôm lưng anh ngạc nhiên hỏi.
Anh không trả lời, một cánh tay chống cạnh tai tôi, cánh tay kia nâng một chân tôi lên, rồi mạnh bạo di chuyển, tôi đưa tay chống đầu giường không cho anh đẩy lên trên, một tay che đầu tôi, một tay đẩy anh, vô ích thôi, tôi hoảng loạn khóc lên, năn nỉ anh từng đoạn, càng năn nỉ anh càng hăng, cuối cùng đầu óc tôi trống rỗng, quên cả đón nhịp anh, đùi tôi mềm nhũn nằm trên giường, cơ bắp nhức mỏi co rút từng cơn.
Tôi tỉnh dậy cảm thấy không đúng, hỏi anh: "Lần này sao anh... thô bạo quá?"
Anh nhắm mắt nói: "Ngày mai phải đi rồi, cho em thoải mái thoải mái, đừng nghiện, bình thường không được đâu, lâu ngày không tốt cho sức khỏe đâu."
"Không tốt cho sức khỏe của ai?"
"Dĩ nhiên là sức khỏe của anh rồi."
Tôi không hiểu: "Vậy, bình thường anh, anh, thời gian..." ngắn như vậy sao?
Anh mở mắt nhìn tôi cười nói: "Em có vẻ rất thoải mái mà."
Tôi nổi giận: "Em không quan tâm, sau này em cũng phải như thế."
Anh nhắm mắt vẫy tay: "Không được, không được, tim không chịu nổi đâu."
Tôi không chịu: "Sức khỏe anh rõ ràng không có vấn đề! Lần trước bác sĩ chụp điện tâm đồ còn khen anh đấy."
Anh cãi: "Chính vì vậy mới phải bảo dưỡng tốt chứ, càng tốt thì càng phải trân trọng."
Độc ác xảo quyệt, tôi lật người lẩm bẩm: "Chờ xem, sớm muộn gì tôi cũng ra ngoài cho anh xem."
"Em dám à." Giọng anh đe dọa vang lên.
"Anh xem em có dám không."
"Không muốn sống nữa thì cứ việc làm đi."
Tôi lật người thách thức nhìn anh.
"Trước tiên anh giết em, rồi giết hắn." Anh nói bình tĩnh, mắt nhắm nghiền.
Tôi khinh khỉnh lè lưỡi, hỏi ngược lại: "Công bằng chút được không, nếu anh làm chuyện xấu ngoài kia thì sao? Em cũng được phép làm loạn chứ?"
"Chuyện xấu gì?"
"Giả vờ."
Anh cười khó hiểu.
Tôi rất không hài lòng với thái độ của anh, không kiềm chế được nói: "Dù sao tôi cũng không thể nhắm một mắt bỏ qua được, quê tôi có những bà cô đối mặt với chuyện như thế này đã chém chồng bằng dao đấy, tôi cũng không biết mình có làm được không, nhưng anh nhớ cho, tôi sẽ không bao giờ nhịn nhục đâu."
Anh mở mắt nhíu mày nhìn tôi.
Tôi lại lạnh lùng nói: "em biết, anh cảm thấy em không xứng với anh, nhưng anh đã cưới em rồi, không thể hai lòng được, nếu không... nếu không..." Tôi không nghĩ ra mình có thể làm gì anh, trong lòng chỉ có nỗi buồn tê tái, đây là một người đàn ông tôi không thể kiểm soát được.
"Phu nhân à."
Tôi nổi da gà, ghét bỏ nói: "Sao anh gọi em kiểu đó?"
"Anh cảm thấy em giờ rất giống bà Ninh phu nhân đấy."
"Đừng đùa em nữa."
"Em yên tâm đi." Anh vỗ vỗ tay tôi nói vậy.
Tôi chờ một lúc nhưng anh không nói gì nữa, có vẻ đã ngủ rồi.