Thiên Hạ Thái Bình

Chương 33




Tôi và Lưu Dung, Phùng Vận tạm biệt nhau ở sân bay, xách quà lưu niệm mua ở khu du lịch đi tìm bà vú.

"Cái này tặng chị đấy." Tôi nhét một sợi lắc tay và vài cái túi vào tay bà

vú.

"Trời ơi, không rẻ đâu nhỉ."

Tôi bĩu môi: "Chủ tiệm bảo là ngọc lưu ly, nhưng tôi nghĩ chắc là đá nhuộm màu thôi, chị đừng đeo, rồi tay chị xanh ruột như bị ngộ độc ấy.

"Vậy em mua nó làm gì chứ?" Bà vú vừa nói vừa đeo vào cổ tay.

"Ăn trộm không bỏ chùa trống chứ, biểu thị em đã tới đây rồi." Tôi dừng một chút rồi hỏi lén, "Người kia đâu rồi?"

Bà vú cũng hạ giọng: "Trong phòng sách đấy, em có muốn lên chào hỏi không?"

Tôi vội vàng cầm balo chạy mất.

Tôi lại mang thịt khô dê về phát cho đồng nghiệp.

"Đen thế." Đồng nghiệp than thở.

Tôi cười hì hì: "Úp lại là trắng ra thôi, gần đây mọi người vất vả rồi."

Đồ ăn này không tốt để phát cho trẻ con, sợ chúng ăn vào bị bệnh, dù sao cũng là con một quý giá cả, nên tôi cho chúng xem ảnh tôi chụp.

"Ôi, cô giáo, đây là điện Cấm Vũ à?"

Tôi làm bếp ở nhà ăn ba năm, vì nấu ăn ngon và rất dịu dàng, thỉnh thoảng còn có thể giúp cô giáo trông nom các con, hiệu trưởng thấy tôi lanh lợi, hỏi tôi có muốn làm bảo mẫu không, không có biên chế làm việc phụ tá, theo sau cô giáo chính chăm sóc trẻ, đưa chúng đi ngủ gì đó, không dạy chúng học, tôi cũng muốn thi lấy chứng chỉ, nhưng khó quá.

"Cô Ngải ơi, con nhớ cô lắm." Bé gái nhỏ xíu dễ thương tựa vào vai tôi.

"Ồ~ cô cũng nhớ con, quả nho nhỏ của cô." Thích con gái quá, sao tôi không sinh con gái nhỉ.

Con trai phiền phức quá, tôi dang tay ôm con trai yêu dấu đã xa cách nửa tháng ở cổng trường tiểu học.

"Khâm Văn, mẹ nhớ con quá."

Nó giơ tay ra giữ khoảng cách giữa hai mẹ con, nhìn quanh rồi nghiêm túc nói: " Ngừng, chú ý ảnh hưởng đi."

"Hừ!" Tôi rút tay lại, ôm tay không đi, con không dễ thương chút nào, chẳng nhớ mẹ tí nào.

"Được rồi, được rồi," Khâm Văn quay lại, lại nhìn quanh, ôm tôi có lệ, "Được chưa, phụ nữ thật khó chiều."

Tôi giật mạnh tai nó: "Học cái tốt đi."

Tôi chưa tới giờ tan làm, nên dẫn Khâm Văn vào văn phòng chờ tôi, tan học có đồng nghiệp trêu Khâm Văn.



"Hôm qua có ai đến đón con thế?"

Khâm Văn giữ bí mật rất tốt: "Đây là chuyện riêng tư cá nhân của con." Nhưng giọng điệu rất khó chịu.

"Này, tiểu Ngải coi chừng con trai cô đấy, ông cụ non quá đấy," đồng nghiệp quay sang tôi, "Nửa tháng qua cô đi chơi, mỗi ngày có chiếc Volkswagen tới đón nó, là người thân của cô à?"

"Không," tôi thản nhiên nói, "là ba nó, lúc tôi đi chơi tôi gửi nó cho ba nó."

Đồng nghiệp cười rất khó hiểu: "Hai vợ chồng ly hôn rồi mà quan hệ vẫn tốt đấy nhỉ."

"Cũng được đấy."

"Chuyến đi Tây Tạng tốn không ít tiền đâu nhỉ?" Cô ấy hỏi vòng vo, "À, sao hai vợ chồng ly hôn vậy?"

Tôi thắc mắc: "Hôm nay chị sao thế, hỏi toàn câu lạ lạ."

Cô ấy ra hiệu gọi tôi lại nói chuyện riêng: "Chồng cũ của cô, lúc đến đón Khâm Văn có nói chuyện với ông bảo vệ hai câu."

Tôi kinh ngạc mở to mắt, lắp bắp: "Các chị, các chị, biết anh ấy là..."

Đồng nghiệp thấy tôi sợ đến thế vội an ủi: "Cô đừng sợ, lúc đó cô còn trẻ, mắc sai lầm là điều khó tránh, anh ấy nói đã tha thứ cho cô rồi."

Tôi nhận ra không đúng: "Hả? Anh ấy nói với chị thế nào?"

Đồng nghiệp thở dài, nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu: "Nói hai vợ chồng ly hôn vì bạn khinh chồng nghèo, bị một lão già nuôi rồi."

Tôi ôm trán suy nghĩ một hồi lâu, rồi hỏi: "Chồng cũ tôi trông thế nào?"

"Chồng của mình mà không biết trông thế nào, chỉ là một người đàn ông hiền lành, trông có vẻ nhã nhặn lịch thiệp."

Đó là thư ký của Ninh Gia Tề, tôi nghiến răng.

"Thôi," đồng nghiệp thở dài, "Hay là cô cắt đứt với ông già kia, về sống tử tế với chồng cũ đi."

Tôi nhất quyết không về! Sẽ làm mất danh dự của tôi! Tôi tức giận dẫn Khâm Văn về nhà, kết quả phát hiện cả hàng xóm cũng nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ.

"Chị Hai ơi," tôi cười hỏi, "Đi hóng mát à?"

"Hừm." Bà chị quen thuộc quạt quạt đi ngang qua tôi, không để ý tới tôi.

Tôi hỏi Khâm Văn: "Chú Tần có tới khu chung cư của mình không?"

Khâm Văn suy nghĩ: "Có tới, còn nói chuyện với các bác ấy một lúc nữa đấy."

Tôi về nhà dưới ánh mắt tò mò dòm ngó của hàng xóm, nấu cơm giặt đồ dọn dẹp nhà cửa, vô tình làm vỡ hai cái bát, tôi tức điên lên được, đây là năm thứ ba chúng tôi tách ra sống riêng, quan điểm sống khác nhau thì không cần phải ép buộc ở chung, tôi và Khâm Văn sống cuộc sống bình thường, anh ấy cao sang không dính dáng tới phàm trần, cuối tuần chúng tôi đi chơi nhà anh ấy, ban đêm anh ấy thỉnh thoảng cũng tới nhà tôi ngủ, được rồi, không phải thỉnh thoảng, chỉ cần không phải tăng ca, anh ấy nhất định sẽ tới, thế thì so với trước có gì khác đâu, khác nhiều lắm chứ, tôi tự do thoải mái hơn rất nhiều, đây là nhà tôi, rồi tôi bắt đầu không bị anh ấy kiểm soát nữa, ví dụ lần này tôi nói tôi đi du lịch Tây Tạng nửa tháng, anh ấy không cho phép, tôi sao có thể nghe lời, ném Khâm Văn cho anh ấy thu xếp hành lý rồi cùng hai người bạn lên đường.

Tôi hung hăng ném quần áo vào máy giặt, ở ngoài tôi luôn lo lắng bất an, mỗi lần dùng CMND là run sợ, sợ anh ấy treo tôi lên mạng là tội phạm trốn truy nã, kết quả ở đây chờ tôi, lại bịa chuyện, bị lão già nuôi, anh ấy xác định vị trí của mình rất chuẩn đấy nhỉ.

Tôi ném cơm ra bàn, không vui nói: "Ăn đi."



Tôi tức đến không ăn nổi, sông có thể đổi, tính khó dời, nói là sẽ đối xử tốt với tôi, cho tôi tự do thoải mái, chỉ vì tôi không nghe lời anh ấy đi chơi một chuyến lại hạ nhục tôi, ép tôi quay về, tôi ở trong phòng ngủ

nghe được bên ngoài Khâm Văn dùng đồng hồ điện thoại mật báo, rất tốt, càng tức giận hơn.

Cho đến khuya mới có động tĩnh ở cửa, tôi tập trung tinh thần chuẩn bị đánh nhau, cửa phòng ngủ mở ra, một bó hoa hồng lớn xuất hiện trước mặt tôi.

À, vô dụng, tôi vẫn cứng đầu.

"Chào mừng về nhà," một hộp trang sức xuất hiện trước mặt tôi, "Đừng đeo trang sức mua ở khu du lịch."

Tôi bớt tức một chút, nhưng, tôi vẫn phải lên tiếng.

"Anh nhớ em lắm." Anh ấy nhả ra câu nói đó qua kẽ răng.

Tôi miễn cưỡng nhăn mặt xuống, cuối cùng đành chịu thua, giật lấy đồ vật phàn nàn: "Anh thật đáng ghét."

Anh thở ra nhẹ nhõm.

Còn tin đồn, cứ để nó đi, tôi lại nghĩ đơn giản hóa mọi chuyện, cuối tuần tôi và Khâm Văn chơi ở nhà anh ấy, bà vú mang vào một hộp hàng chuyển phát nhanh từ bên ngoài.

"Gói hàng của em đấy."

Tôi mù mờ, tôi đã không dùng địa chỉ này để mua đồ nữa mà. Tôi cắt dây mở ra, bên trong là một tấm thiệp.

" Ninh phu nhân, chào bà, làm phiền bà, người ta đồn đồng chí Gia Tề nổi tiếng yêu thương vợ, tuy nhiên bản tính phong lưu không thay đổi, ở ngoài anh ta có một biệt thự xa hoa, kim ốc tàng kiểu, tôi không đành lòng..."

Tôi đọc đến đây nổi giận, ném tấm thiệp sang một bên xem những thứ khác, là một chồng ảnh, người đàn ông bên trong quả thật là Ninh Gia Tề, tuy nhiên, đưa anh đi làm, hôn anh trong xe, qua khe cửa sổ rèm, quấn lấy nhau trên giường là tôi, may mắn hôm đó dường như cởi hết quần áo rồi tắt đèn luôn.

Ninh Gia Tề về nhà liền hỏi: "Hôm nay có ai gửi đồ cho em không?"

Tôi vừa giúp anh cởi áo khoác vừa lẩm bẩm: "Anh cũng nhận được à?"

Anh lạnh lùng nói: " Gặp mặt làm khó anh đấy."

Tôi kinh hoàng: "Vậy anh xử lý thế nào?"

Anh tỏ vẻ đắc ý: "Anh xử lý thế nào à? Anh cho họ xem giấy chứng nhận kết hôn."

Tôi suy nghĩ mãi cuối cùng đành nói: "Bên ngoài không còn an toàn nữa rồi, em và Khâm Văn dọn về đây."

Anh mỉm cười không nói gì.

Tôi nhận ra không đúng, hoảng hốt hỏi: "Sao người ta lại chống đối anh? Anh sắp nghỉ hưu rồi mà?"

Anh ngồi xuống ghế kiêu ngạo, phủi bụi không tồn tại trên quần, gật đầu: "Lại thăng chức."

Chán quá, bao giờ mới nghỉ hưu nhỉ.