Thiên Hạ Vì Người Mà Tịch Mịch

Chương 27: Rối loạn




Thời gian chậm chạp cứ thế trôi qua, kể từ sau ngày mưa hôm đó giữa bọn họ lại tồn tại một loại tình cảm khó tả. Có lúc tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu, có lúc lại cuộn trào như sóng biển. Sở Vi Diệp luôn tìm cách đẩy gần khoảng cách của mình và Di Ninh lại vì nàng nghĩ người kia vốn dĩ là có rung động với nàng. Nhưng mọi chuyện cũng chỉ dừng lại ở đấy, Di Ninh không bài xích nhưng cũng không chấp nhận. Nàng biết rõ cảm xúc của mình hơn ai hết nhưng chuyện này không thể. Tình cảm của hai người vốn là nghiệt duyên, cũng là chuyện ngoài ý muốn của Di Ninh khi đến đây.

Di Ninh lặng người ngồi tựa hẳn vào chiếc ghế. Đôi mắt có chút vô hồn lại thêm sắc mặt mệt mỏi, có lẽ đêm qua nàng đã không được an giấc. Nàng nghĩ về điều gì, nghĩ về cái gì, nàng biết, trời biết, đất cũng biết. Từng ngón tay thon dài đưa lên mi tâm xoa xoa, nàng muốn sắc mặt thoải mái hơn một chút. Tay còn lại buông hờ trên thành ghế càng lộ rõ sự chán nản mệt mỏi trong người nàng.

"Hôm nay là…". Di Ninh ngửa đầu nhìn lên trần nhà chợt nhớ ra điều gì đó.

Hôm nay chính là ngày trăng tròn cũng là ngày nàng đã có ước hẹn với Sở Vi Nguyệt. Di Ninh cũng đã từng hứa với A Lạc sẽ cho nàng gặp nàng ấy, tối nay chính là cơ hội tốt. Nghĩ thế, nàng liền lấy ra một tờ giấy viết vài dòng gửi cho Sở Vi Nguyệt.

"Tối nay giờ cũ gặp nhau ở quán rượu trên phố Trường An. Ta đứng ngoài thành đợi hoàng tỷ".

Tất nhiên để A Lạc gặp Sở Vi Nguyệt an toàn nhất chỉ có thể ở ngoài cung. Nàng cũng không dám liều để A Lạc vào cung lần nữa, lúc đó không chắc rằng sẽ xảy ra chuyện gì. Nàng gọi một người làm vào và đưa hắn bức thư, căn dặn đem đến cho tam công chúa. Tên người làm gật gật đầu rồi tuân theo cũng không dám hỏi gì thêm, mặc dù hắn cảm thấy có chút kì lạ.

Đợi hắn đi khỏi tầm mắt, Di Ninh cũng nhanh chóng rời phủ. Nàng cần gặp trực tiếp A Lạc để thông báo cho nàng ấy biết sẽ tiện hơn. Di Ninh rất nhanh phi thân đến chỗ của thuộc hạ nàng.

“Gia chủ!”. Một tên tuỳ tùng vừa thấy Di Ninh đến đã cúi đầu chào hỏi.

“A Lạc đâu?”. Di Ninh nhìn hắn cũng không tỏ ra cảm xúc gì khác, giữ nguyên mặt hỏi.

“A Lạc đại nhân ở trong xưởng. Gia chủ có gì căn dặn thuộc hạ sẽ vào gọi ngài ấy”.

Di Ninh gật đầu rồi cho hắn đi.

Rất nhanh một dáng người khá cao ráo bước lại gần nàng, gật đầu với nàng: “Chủ nhân”.

Nàng đã bảo khi không có ai, không cần gọi như thế. Di Ninh nghĩ thầm rồi tặc lưỡi. Nàng nhìn người kia, nét mặt cũng không có gì thay đổi, đối với Di Ninh vẫn luôn tôn trọng như thế.

“Tối nay ta giúp ngươi được gặp nàng nhưng ngươi phải luôn giữ khoảng cách”. Di Ninh nói

Gương mặt A Lạc lúc này lộ rõ vẻ vui mừng cũng đủ cho thấy nàng mong đợi ngày này như thế nào. Nàng hết lời cảm ơn chủ nhân. Nàng cũng không ngờ yêu cầu vô lí của mình lại được chủ nhân thành toàn, còn hết lòng giúp đỡ. Di Ninh cũng thật tốt với A lạc đi.

A Lạc quỳ rạp xuống mặt đất tỏ lòng biết ơn của mình: "Chủ nhân thật tốt, từ trước đến nay cũng không ai tốt với ta bằng người. Sau này dù cho phải bỏ mạng ta cũng nguyện sẽ đi theo làm việc cho người"

"Mau đứng lên". Di Ninh đỡ người kia đứng dậy cũng thuận miệng hỏi thêm: "Nói vậy, phụ vương đã không tốt với ngươi?".

"Quốc vương đã từng cứu ta cũng không đối xử tệ bạc với ta nhưng chỉ có người không phân biệt chủ tớ mà đối xử tốt với ta". A Lạc cúi mặt thẳng thắn nói ra lòng mình.

"Đợi sau này về Ả Lạp, ta sẽ xin phụ vương trả tự do lại cho ngươi. Ngươi có thể làm những gì mình muốn cũng không cần phải phục vụ cho ai cả". Di Ninh nhẹ giọng bảo.

"Không cần. Được làm việc cho người ta đã rất mãn nguyện". A Lạc lắc đầu chối từ.

"Thôi được, tùy ý ngươi". Di Ninh cũng không đôi co với người kia.

Theo thói quen, Di Ninh đưa tay với lấy bình trà đã đặt sẵn trên bàn. Vừa chạm vào bình trà đã bị A Lạc giành lấy: "Để ta rót cho người".

Di Ninh cũng thu tay về nhìn tách trà dần dần được đổ đầy nước, âm thanh nước đổ quen thuộc lại làm nàng cảm thấy dễ chịu. Nàng đưa lên nhấp một ngụm, vẫn là hương vị ấy hòa tan trên đầu lưỡi, một chút đắng cũng một chút ngọt. Đặt tách trà xuống, nàng tiếp tục câu chuyện lúc nãy.

“Ta hẹn gặp nàng ở một quán rượu trên phố Trường An, chọn một chỗ trên lầu đợi bọn ta”. Di Ninh nói xong đưa cho A Lạc một tờ giấy nhỏ ghi lại địa chỉ của quán rượu, cũng không quên nhắc lại: “Nhớ rằng phải giữ khoảng cách”. Di Ninh đồng ý giúp A Lạc nhưng cũng e ngại Sở Vi Nguyệt sẽ phát hiện vì giác quan của Sở Vi Nguyệt rất nhại.

“Vâng, ta đã hiểu”. A Lạc cúi đầu về phía Di Ninh.

Cùng lúc đó, tên người hầu cũng đã nhanh chóng đem bức thư đến cho Sở Vi Nguyệt. Nàng nhận ra bức thư là từ phủ phò mã gửi đến nên liền mở ra xem. Động tác nàng nhanh hơn lúc nào hết vì tò mò không hiểu vì sao Di Ninh lại gửi thư cho nàng lúc này. Đọc xong dòng chữ bên trong, sắc mặt nàng liền thay đổi nhưng rất nhanh lấy lại vẻ điềm đạm. Nàng đặt bức thư xuống, từ tốn ngồi xuống, hai tay chắp vào nhau đặt trên đùi mà suy nghĩ. Nàng nhìn thấy bình trà trên bàn, bỗng nhiên lại muốn dùng một chút.

“Phò mã lại muốn làm gì đây?”. Nàng vừa rót trà vừa tự hỏi, khóe môi cong lên một nụ cười khó hiểu.

Những việc Di Ninh làm càng khiến Sở Vi Nguyệt nghi ngờ. Mặc dù nàng nghi ngờ nhưng trong lòng nàng vẫn luôn có hình ảnh của người kia. Nàng cũng rất lo lắng cho người kia vì nếu thật sự Di Ninh chính là người đứng đằng sau mọi chuyện, thì chính tay nàng là người sẽ đem Di Ninh vào chỗ chết. Lựa chọn lúc này cũng thật khó khăn, Sở Vi Nguyệt không thể trơ mắt nhìn Di Ninh bị bắt tại trận nhưng cũng không thể làm ngơ trước chuyện này. Mà điềm tĩnh quan sát mọi chuyện chính là cách nàng cần làm bây giờ.

"Tách"

Sở Vi Nguyệt mải mê suy nghĩ, nàng không nhìn đến tách trà trên bàn mà tay thì với lấy. Một chút sơ xuất nên tách trà bị động tác tay của nàng quơ mạnh nên đã rơi choảng xuống sàn nhà. Âm thanh khó nghe vang lên làm cho Sở Vi Nguyệt có chút giật mình. Cung nữ hầu hạ nghe thấy liền chạy vào xem.

"Đã xảy ra chuyện gì thưa công chúa". Tiểu cung nữ lo lắng hỏi, đồng thời đưa mắt nhìn xuống tách trà đã bị vỡ kia.

"Không có gì, ngươi mau dọn chỗ này giúp ta". Sở Vi Nguyệt nói.

"Vâng". Tiểu cung nữ nhanh chóng dọn sạch những mảnh vỡ trên nền nhà.

Sở Vi Nguyệt trầm ngâm nhìn những mảnh vỡ lần lượt được dọn đi mà thập phần lo lắng. Lại có điềm chẳng lành xảy ra nữa sao? Nàng lặng người thở dài, có một chút cuộn trào nơi đáy lòng.

Điềm xấu, nhất định là điềm xấu.

Tối hôm đó, Sở Vi Nguyệt như lời hẹn ra ngoài cửa thành đợi Di Ninh. Chưa đến chỗ nàng đã thấy thấp thoáng từ xa bóng người quen thuộc đứng ở đấy. Vóc người cao gầy, đứng khoanh tay như chờ đợi một ai. Nàng không nhìn lầm chút nào, người đó xác thực là Di Ninh.

"Ngươi đến đã lâu chưa?". Sở Vi Nguyệt tỏ ra bình thường hỏi.

"Không lâu. Ta chỉ vừa mới đến". Di Ninh nhận ra người cần đến cũng đã đến, liền trả lời.

Hai người sánh vai nhau bước ra phố Trường An. Không khí náo nhiệt về đêm của những con người bình dân thật khiến cho Sở Vi Nguyệt ghen tỵ. Cũng rất lâu, rất lâu rồi nàng chưa bước ra phố như thế này. Sở Vi Nguyệt đưa mắt nhìn xung quanh, đôi môi có chút khẽ cười, tuy có hơi chua chát. Dường như nàng đang nhớ lại kí ức lúc xưa, cái lần cuối cùng nàng được dạo phố như thế này. Những ánh đèn từ các hàng quán cũng là nguyên nhân làm cho con phố náo nhiệt như thế. Tiếng cười cười nói nói của mọi người xung quanh càng làm cho nàng thêm xúc cảm. Nhìn những tiểu hài tử được phụ mẫu dắt tay nhau lần lượt lướt qua tầm mắt nàng, Sở Vi Nguyệt có chút mủi lòng. Nàng lại nhớ về mẫu thân của mình. Một chút kí ức buồn hiện lên, gương mặt cũng theo đó mà chùng xuống.

"Sao thế?". Nhìn thấy gương mặt người kia có chút thất thần, Di Ninh liền hỏi.

"Ta nhớ mẫu thân". Sở Vi Nguyệt không ngần ngại mà nói thật.

"Vậy...có thể tìm…". Di Ninh tiện lời nói nhưng chưa nói xong đã bị người kia cắt lời.

"Người mất rồi".

Mẫu thân của Sở Vi Nguyệt mất? Di Ninh cũng chưa từng biết điều này. Lần đầu vào cung chỉ nghe Sở Vi Diệp nói tam công chúa là con của thứ phi thất sủng nên nàng cũng không được yêu thương. Di Ninh nhận ra cuộc trò chuyện lúc này chính là vết dao cứa lại quá khứ đau buồn của Sở Vi Nguyệt. Nàng không hỏi nữa chỉ đưa vài câu an ủi người kia. Chỉ là Di Ninh hiểu được cảm giác này đau khổ thế nào vì nàng đã từng chứng kiến tứ ca bị nỗi đau mất người thân dày vò thế nào.

"Sao hôm nay ngươi lại dẫn ta đến đây?". Sở Vi Nguyệt kiềm lòng, bỏ qua chuyện cũ. Nàng cũng không muốn để Di Ninh thấy mình yếu đuối.

"Ta chỉ muốn đổi không khí một chút, không ngờ lại gợi cho tỷ nhiều kí ức như vậy. Thật xin lỗi!". Đôi mắt Di Ninh giãn ra cho thấy có nhiều sự đồng cảm trong đó.

"Ta phải cảm ơn ngươi mới đúng. Lâu rồi ta cũng chưa từng dạo phố như thế này". Nàng bật cười khi thấy Di Ninh xin lỗi mình, Di Ninh thích xin lỗi đến vậy sao? Nhưng ánh mắt ấy nhìn kiểu nào cũng không thấy được sự giả dối, Di Ninh là đang thật lòng thương cảm cho Sở Vi Nguyệt.

Chàng đang thật lòng hay là diễn xuất của chàng quá xuất sắc?

Sở Vi Nguyệt cũng bán tín bán nghi, có thật là chỉ muốn đổi không khí, có thật là đang đồng cảm với nàng. Hiện tại, Sở Vi Nguyệt không thể nào đặt niềm tin vào Di Ninh được nữa khi mọi chuyện chưa rõ ràng. Nàng lần nữa lại nhìn người kia, đường nét trên gương mặt rõ ràng, lại thêm tròng mắt màu hổ phách như đang lấp lánh giữa trời đêm. Cảm xúc của nàng lúc này lại thêm rối loạn, chính nàng cũng cảm thấy nực cười bản thân. Rõ ràng không thể tin tưởng người kia nhưng gương mặt ấy lại khiến nàng không thể kiềm được lòng. Mà người ấy lại là phu quân của muội muội mình, Sở Vi Nguyệt có phải là quá vô lí rồi không.

Nàng yêu Di Ninh, nàng cũng biết tình cảm này đặt sai người. Nàng cũng muốn tin tưởng Di Ninh nhưng lại không thể tin tưởng. Càng nhìn người kia, lí trí lại càng bị chi phối. Sở Vi Nguyệt thở nhẹ cố không để người kia nghe thấy. Nàng cố gạt qua mớ hỗn độn trong đầu mình, lấy lại bình tĩnh.

Thỉnh thoảng Di Ninh có liếc mắt sang nhìn người kia để xem cảm xúc của Sở Vi Nguyệt như thế nào. Đến khi thấy người kia bình tâm trở lại nàng mới thôi không chú tâm đến nữa. Chỉ là cảm xúc của Sở Vi Nguyệt làm Di Ninh nhớ đến tứ ca năm đó nên càng làm cho Di Ninh thương cảm mà quan tâm hơn.

Hai người cứ thế im lặng một hồi suốt quãng đường. Chỉ lặng nghe âm thanh náo nhiệt xung quanh, nhìn những dòng người qua lại. Mặt trăng tròn vành vạnh trên kia tựa như soi đường cho họ. Bóng lưng hai người in hằn xuống mặt đường dài thênh thang.

Tựa như đêm Trung thu hôm ấy, khúc cổ cầm bày tỏ nỗi lòng cứ vang trong đầu Sở Vi Nguyệt chỉ tiếc là Di Ninh lại không hiểu rõ.

"Trăng tròn vừa hay cũng là chữ Nguyệt

Nói hộ lòng ta qua những tiếng đàn".