Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo

Quyển 1 - Chương 38




Đó là hướng Lăng gia, chẳng lẽ Lăng lão gia tử đột phá!? Lăng Vô Song nhíu mày suy nghĩ, kinh mạch Tứ thúc chưa đả thông hoàn toàn, không thể hấp thu năng lượng Thánh Quả nhanh như thế, còn lão gia tử vốn đã là Thiên huyền cấp chín, mấy ngày trước ăn Thánh Quả, hôm nay đột phá cũng không phải là chuyện không thể.

"Lão sư, Vô Song có việc trở về Lăng gia một chuyến, hôm nay sẽ đi ngay!" Lăng Vô Song vừa nghĩ liền làm, vẫn quyết định trở về một chuyến.

Thiên Dạ Vân cười khẽ một tiếng, phất phất tay, tóc đen nhẹ đong đưa: "Vậy mau trở về đi, học luyện đan không thể vội, e là mấy ngày nay con cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi cho tốt."

"Cảm ơn lão sư." Lăng Vô Song dãn mi cười nhẹ, không mang theo một chút giả tạo, một tiếng cảm tạ chân thành tha thiết, nàng gật gật đầu đi về phía ngoài điện.

Giầy bó Thiên Dạ Vân chậm rãi bước lên trước một bước, tay chấp lại trong ống tay áo huyền bào xanh đậm để ra sau lưng, ánh mắt ôn nhu nhìn theo bóng lưng Lăng Vô Song, cảm thán: "Có được đệ tử xuất sắc như vậy, sợ là may mắn của ta."

Tiểu nha đầu này học tập quá nhanh, dựa vào tư chất nói một hiểu mười của nàng, thứ hắn cần giảng không nhiều lắm, lão sư hắn mới là người phải hổ thẹn.

Mà lúc này, toàn bộ kinh thành Đông Lâm từ phố lớn đến ngõ nhỏ, trà lâu tửu quán, nơi nơi đều sôi trào.

Kế Đan thánh Thiên Dan Vân cùng Kiếm thánh Lý Thiên Nhất, Đông Lâm lại có người đột phá cấp thánh! Tức khắc, mây di chuyển khắp nơi, tám phương nổi lên cảnh giác, đừng nói chỉ có thế cục Đông Lâm mới xảy ra biến hoá, ngay cả thiên hạ tứ quốc cũng phải đánh giá lại Đông Lâm một lần nữa!

Lúc này sư sinh trong học viện Già Nam cũng không ngoại lệ, cũng nghị luận đến khí thế ngút trời.

"Thế nhưng có người đột phá cấp thánh, cũng không biết gia tộc nào có may mắn bực này, vậy là Đông Lâm chúng ta có tất cả ba Thánh giả, nhiều hơn ba quốc gia khác rồi."

"Đúng vậy, ta đoán là người của tứ đại gia tộc, ngươi nhìn hướng kia đi, không phải Lăng gia thì là Cơ gia, ngươi nói thử xem, có thể là Cơ công tử không?"

"Chắc không phải đâu, Cơ công tử còn quá trẻ, ta thấy, hẳn là Lăng gia lão gia tử."

"Có khả năng, Lăng lão gia tử vốn đã là Thiên huyền cấp cao."

"Không sai... không sai, chắc chắn là vậy."

"Chúng ta đừng đoán nữa, chờ đến ngày mai tự nhiên sẽ biết được, Hoàng thượng cũng phải phái người tới cửa chúc mừng chứ."

Mây mù chân trời đã sớm tan, mỗi viện trong học viện, chỉ cần là nơi có người là có tiếng tranh luận suy đoán, giống như gió to thổi tới, một lượt chưa dứt một lượt khác đã kéo tới, tiếng đàm luận liên miên không dứt, hâm mộ có, kích động có, phẫn hận càng phải có. Có thể nói trăm người trăm sắc thái, không giống nhau, chỉ một người đột phá đã dẫn tới thanh thế bực này, bởi vậy có thể thấy được trình độ gian nan để đột phá cấp thánh.

Lăng Vô Song làm như không nghe không thấy tiếng nghị luận chung quanh, nện bước nhẹ nhàng về phía cửa học viện, trong ánh mắt ẩn ẩn vui mừng. Lão gia tử đã đột phá, việc thi châm cho Tứ thúc phải nhanh lên, một cấp thánh là uy hiếp, hai cấp thánh thì còn người nào dám khinh?

"Hừ, đám chưa thấy việc đời này, chẳng phải chỉ là một cái Thánh giả thôi sao, kích động đến nỗi như vậy, cũng đâu phải là chưa từng thấy qua."

Giọng nói không có ý tốt này không hề hài hoà với đám người kia, khiến Lăng Vô Song chú ý, nàng thả chậm bước chân, lơ đãng ngước mắt nhìn sang.

Một nữ tử áo đỏ được một đám người vây quanh, hai chân vô cùng thon dài, vày bào đỏ thẩm bó sát người, bao vây lấy dáng người quyến rũ đẩy đà, nâng bộ ngực tuyết trắng kiêu ngạo lên cao, tựa như một cây hoa anh túc, khiến người sinh dục vọng, mắt phượng, mũi cao thẳng, đôi môi đỏ ửng, dưới mắt trái có một nốt ruồi nhỏ tạo cho nàng ta vài phần quyến rũ, lạnh lùng xinh đẹp không gì sánh được.

"Đúng vậy, Lý đại tiểu thư, mấy ngày không gặp, người càng thêm xinh đẹp rồi nha." Một đám người đang trò chuyện nhìn thấy Lý Mị Nhị bước tới, vội nhanh chân chạy đến khen ngợi, biết sao đây? Tiểu yêu nữ này không chọc được.

Hạ nhân phía sau Lý Mị Nhi hừ hừ, lạnh lùng nói: "Một cái cấp thánh mà thôi đã khiến các ngươi kích động đến nỗi như vậy, nói ngươi biết, không tới hai năm nữa Đại tiểu thư chúng ta cũng có thể đột phá tới."

Đừng quên lão gia tử phủ Hộ Quốc bọn họ chính là phong hào Thánh giả cấp hai đấy, một tên *vô danh tiểu tốt vừa tiến vào phong hào Thánh giả mà thôi lại khiến oanh động lớn như vậy. Phủ Hộ Quốc bị người khác đoạt đi nổi bật, hạ nhân kia tự nhiên rất bất mãn trong lòng.

(*vô danh tiểu tốt: tên tốt đen vô danh, thường chỉ những người tầm thường không tên tuổi)

Một ít người chớp đúng thời cơ chạy đến vuốt mông ngựa, vui tươi hớn hở cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy, dựa vào tốc độ tu luyện của Đại tiểu thư, đừng nói hai năm, một năm sau đã có thể đột phá cấp thánh rồi."

"Đúng vậy, chính là như vậy, Đại tiểu thư là thiên tài thế nào chứ."

Thấy vẻ mặt Lý Mị Nhi vẫn lãnh đạm như cũ, mọi người thầm toát mồ hôi lạnh. Ở học viện Già Nam, không ai dám chọc đến tiểu yêu nữ này, vài ngày trước có người nói sai một câu trước mặt nàng ta, lập tức một người đang sống sờ sờ bị mấy roi của nàng ta quất thành thịt nhão!

Ngoại trừ Thiên Dạ lão sư, tiểu yêu nữ này ngay cả viện trưởng cũng không bỏ vào mắt, nhưng hành tung Thiên Dạ lão sư bất định, thời gian ở học viện ít ỏi, sao lão sư màng quản tới mấy việc vặt gì đó này!

Lý Mị Nhi hai tay khoanh trước ngực, bầu ngực được nâng lên cao ngất càng thêm dụ hoặc mê người, nhưng có ai dám nhìn thẳng? Nàng ta chậm rãi cong môi cười, ánh mắt yêu mị lãnh đạm nhìn người chung quanh như nhìn mấy con kiến.

"Lý Mị Nhi?" Lăng Vô Song ngừng lại một giây, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, nữ nhân này mới nhìn qua đã thấy vô cùng lẳng lơ diêm dúa, khiến người khác cảm thấy không thoải mái.

"Này, là ai, ngươi đứng lại đó cho ta!" Hạ nhân bên cạnh Lý Mị Nhị đột nhiên lớn tiếng quát ngăn: "Thật to gan, Đại tiểu thư đang ở đây mà ngươi dám rời đi trước, ngươi không muốn sống nữa rồi đúng không!"

Lăng Vô Song ngừng chân lại, có chút kinh ngạc xoay người lại nhìn hạ nhân mặt mày hung ác kia, lại nhìn nhìn bộ dáng tránh không kịp của đám người chung quanh, nhẹ giương mi, môi anh đào cười hỏi: "Ngươi nói ta?"

"Vô nghĩa, ngươi là kẻ điếc sao, không nói ngươi thì nói ai, mắt chó ngươi mù à!" Hạ nhân kia lạnh lùng quát, từ khi nào học viện Già Nam có người không biết điều như vậy, mà Lý Mị Nhi đứng ở bên rất thờ ơ lạnh nhạt, thái độ hiển nhiên là dung túng cho hạ nhân.

"Rất tốt" Lăng Vô Song chậm rãi gật đầu, đột nhiên quát lạnh: "Sau này nhớ mở to mắt chó ngươi ra!"

Tay đẹp giương lên, một tia huyền khí cam đậm lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ầm ầm bay đi!

"A ——"

Hạ nhân kia không kịp né, kêu thảm một tiếng, miệng phun ra máu tươi, toàn bộ thân thể bay ngược ra sau. Người chung quanh tức khắc giải tán, hạ nhân kia bay lên đập vào bức tường đối diện, phạch một tiếng rớt xuống đất.

"Hít ——"

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, khiến mọi người cùng mở rộng tầm mắt, hít hà một hơi, là ai? Từ khi nào học viện Già Nam của bọn họ có "nhân tài" như vậy? Thế nhưng lại dám đánh người của Lý Mị Nhi ngay trước mặt nàng ta, lần này xong rồi.

"Hừ" Lăng Vô Song như không có việc gì thu tay về, hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhấc chân rời khỏi chỗ tối.

"Thì ra là nàng!"

"Lần này có kịch vui xem rồi."

"Nàng là ai nha?"

"Nương ta ơi, ngươi không biết nàng ta là ai ư!"

"Mau mau, chúng ta trốn xa chút."

Thấy rõ người tới, mọi người tức khắc mặt đầy hắc tuyến lui ra xa xa, thì ra là tiểu tổ tông này... hạ nhân kia chọc ai không chọc, cố tình lại chọc phải sát tinh này.