Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo

Quyển 1 - Chương 50




Người khổng lồ cơ hồ hoá điên, sống chết vật lộn với cuồng mãng kình trời, trong nhất thời, đá vụn bay ngược lên cao, cỏ cây bay tứ tung, chung quanh dường như đã trở thành mảnh phế tích.

Lăng Vô Song nín thở tập trung, sau lưng đánh từng trận gió lạnh: "Sức chiến đấu của Thánh Vực huyền thú quả nhiên đáng sợ"

Khi nói chuyện, ánh mắt nhanh chóng quét qua chung quanh, như đang tìm kiếm gì đó, nơi có huyền thú cao cấp, nhất định có thể sinh trưởng ra dị bảo, huống chi còn là hai Thánh Vực huyền thú, không có bảo bối thì khác nào không có thiên lý!

"Quả nhiên" Lăng Vô Song mắt đảo qua một nơi, con ngươi cấp tốc rụt lại, trong mắt hơi sáng, không ức chế được nhỏ giọng cả kinh nói: "Thế nhưng là Băng Tuyền Lam liên!"

Chỉ thấy cách đó không xa có một hồ nước rộng lớn, mặt nước trong veo nhẹ gợn, hoa cỏ chung quanh xanh mướt như tấm đệm, ngang đầu hồ là một núi đá to lớn, nước suối màu trắng ngà dạt ra, lan qua núi đá màu xanh lá, hình thành màn nước, dưới khe hở giữa màn nước, mọc ra hai đoá hoa sen màu xanh dương, Băng Tuyền Lam liên, mới nở ra một nửa, lớn bằng bàn tay, linh khí xanh nhạt rực rỡ lưu chuyển bên ngoài, không ngừng trao đổi linh khí với trời đất, hấp thu tinh hoa trời trăng.

"Có gì đó không đúng..." Lăng Vô Song tập trung nhìn kĩ, hai nắm đấm chợt siết chặt, thiếu chút nữa đã sợ hãi kêu ra tiếng, trong lòng vô cùng kích động, không phải là Băng Tuyền Lam liên bình thường, mà là Song Sinh Tịnh Đế liên!

Dưới ánh trăng, màn nước lóng lánh, một thân hoa chia làm hai nhánh, nở ra hoa xen màu xanh, Song Sinh Tịnh Đế!

Băng Tuyền Lam liên trân quý trăm năm khó gặp, mà Song Sinh Tịnh Đế liên càng là cực phẩm trong cực phẩm, trong ngàn vạn đoá Lam liên không tìm thấy được một gốc Song Sinh Tịnh Đế. Bảo vật trời đất thế này sợ là vạn năm nữa cũng không thấy được một gốc, hơn nữa, hoa nở không giữ được lâu, nửa khắc là tàn! Nói cách khác, nếu hái được hoa lúc hoa nở, mà không dùng cách thức đặc biệt bảo quản, thì chưa đến thời gian nửa chung trà hoa sẽ héo tàn, trở thành phế thảo, cơ duyên bực này, mấy ai có thể gặp được?

Lăng Vô Song cẩn thận quan sát bốn phía, hồ nước này hẳn là địa bàn của con cuồng mãng kia, có lẽ vì bảo vệ cây Tịnh Đế Liên mấy trăm năm này, mà con hình người khổng lồ cảm ứng được hoa nở, bị linh khí dày đặc nơi đây hấp dẫn đến, cả hai dưới thèm khát mới vung tay đánh nhau.

Hình người khổng lồ cùng cuồng mãng kình trời đều là Thánh Vực huyền thú, nếu đợi Song Song Tịnh Đế liên hết sức chín mùi, một ngụm nuốt vào, có lẽ sẽ đột phá được đến Thần thú trong truyền thuyết! Đó là công dụng đặc sắc của Song Sinh Tịnh Đế liên.

Dưới ánh trăng, Song Sinh Tịnh Đế liên lóng lánh ánh xanh, sáng long lanh, đột nhiên toả ra một mùi hương thanh nhã ra ngoài, hoa sen run run rẩy rẩy, lần lượt bung ra từng cánh hoa, cánh hoa xanh nhạt gần như trong suốt, từng luồng hương biết thẩm thấu lòng người mạnh mẽ tuôn ra. Lăng Vô Song cảm nhận linh khí trong không khí, phảng phất đã nồng đậm thêm vài phần!

Hoa nở!

"Rầm rầm --"

"Xè xè --"

Nhìn thấy Tịnh Đế liên nở rộ, cuồng mãng kình trời và hình người khổng lồ cách đó không xa càng đánh đến khó chia lìa, tình hình chiến đấu càng thêm gây gắt, nóng lòng phân ra thắng bại. Hình người khổng lồ cực lực thoát khỏi trói buộc của cuồng mãng, phóng về phía Song Sinh Tịnh Đế liên, chân to vừa giơ được một nửa, đất núi chung quanh liền rung chuyển, đây chính là cơ hội trở thành Thần thú! Nhưng cuồng mãng kình trời cũng đâu phải ăn chay, thân rắn như dây đằng vạn năm tuổi, uốn éo quấn chặt lấy người khổng lồ, bụng rắn cử động mềm dẻo nhưng lại cứng cáp như xương cốt thép, liều mạng trói chặt.

"Rống!"

Tiếng thét điên cuồng rung trời khiến Lăng Vô Song giật mình một cái, ngón tay sờ sờ cằm, cụp mắt thầm suy nghĩ, đồ thì tốt, nhưng một con Nguyệt Lang vương cấp chín, nàng còn phải đánh tới sống tới chết, huống chi hai con này đều là Thánh Vực huyền thú, so với hai phong hào Thánh giả cao cấp còn khủng bố hơn mấy lần, thật đau đầu....

Cân nhắc nửa ngày, Lăng Vô Song âm thầm cắn răng, liều mạng!

Lăng Vô Song cấp tốc vận chuyển sức mạnh Thiên Lí Thiên Đằng trong cơ thể, tụ lực chuẩn bị lao ra, dự định hái xong liền chạy, nhưng bỗng nhiên phát hiện, cùng lúc vận chuyển sức mạnh Thiên Lí Thiên Đằng, cỏ cây chung quanh đang lay động theo gió, thế nhưng phực lên mấy mét!

"Đây là có chuyện gì?" Lăng Vô Song vô cùng kinh ngạc, dưới kinh ngạc, nàng giương tay vẫy một cái, một cây dây leo xanh nhạt hơi trong suốt nhanh chóng vụt ra từ bàn tay nàng, Lăng Vô Song mắt sáng rực, khoé môi kéo lên độ cong quỷ dị, khẽ cười: "Hình như càng ngày càng thú vị rồi."

Hai con Thánh Vực huyền thú đang liều chết vật lộn ở cách đó không xa, một đoạn dây đằng màu xanh nhạt như cỏ cây bình thường xung quanh, chầm chậm vươn tới hồ nước có Song Sinh Tịnh Đế liên, lặng yên không tiếng động đến gần.

"Xè xè --"

Đôi mắt hình thoi của cuồng mãng kình trời lớn như bồn, đỏ tươi một mảnh, nanh nọc nhe ra, ra sức cắn xé da dày thịt béo của người khổng lồ, giật ra một chút máu, chọc người khổng lồ vốn đã có nhân tính phải ngửa mặt rống to, nhấc tay bóp lấy thân rắn, siết chặt.

Dây đằng xanh nhạt càng ngày càng đến gần Song Sinh Tịnh Đế liên, nghe tiếng huyền thú điên cuồng hét lên bên tai, trái tim Lăng Vô Song đã muốn nhảy lên tới cổ họng, giơ tay lên, dây đằng xanh quấn lấy rễ cây nhổ cả cây lên, sau đó cấp tốc lao về hướng Lăng Vô Song!

"Xè xè --"

Cuồng mãnh kình trời đang đại chiến đột nhiên ngừng lại, độc mắt đỏ sậm tràn trề không dám tin trừng lớn nhìn xuống màn nước, nham thạch trống rỗng, thân rắn hình thoi vặn vẹo qua lại, cấp tốc trườn tới hướng này, người khổng lồ cũng ngửa mặt lên trời rống một tiếng, một bước bằng mấy trượng nhanh chóng chạy đến, đất rung núi chuyển.

"Không tốt, bị phát hiện!" Lăng Vô Song rủa thầm một tiếng, dây đằng xanh nhạt vung lên, Song Sinh Tịnh Đế liên liền vẽ ra một độ cung duyên dáng giữa không trung, bay về phía nàng, Lăng Vô Song vươn hai tay định bắt lấy.

"Rống --"

Người khổng lồ liếc mắt một cái liền khoá chặt vệt sáng Tịnh Đế bay qua để lại giữa không trung, đồng thời phát hiện Lăng Vô Song đang nấp trong đám cỏ cao dày, nó điên cuồng hét lên một tiếng, cát đá chung quanh tung bay tán loạn, nhân loại!

"Ti --"

Cuồng mãng kình trời đã đạt đến cấp bậc Thánh Vực, tốc độ cực nhanh, quả thực khó có thể tưởng tượng, đuôi lớn vung lên, vẫy đuôi cắt ngang gió lạnh, Song Sinh Tịnh Đế liên sắp rơi vào trong tay Lăng Vô Song lập tức bị cuốn rơi trở lại hồ nước!

"Đáng giận" Lăng Vô Song âm thầm cắn răng, chỉ còn mấy mét như vậy nữa thôi!!

Trận gió thổi quét cỏ cây, Lăng Vô Song nấp trong đó phút chốc đã bị bại lộ ra ngoài, hai con Thánh Vực huyền thú nhìn chăm chăm bóng dáng màu trắng nhỏ xinh kia, nhân loại nhỏ yếu, Lăng Vô Song ánh mắt sa sầm, mỗi lỗ chân lông trên người đều ứ động một cổ khí lạnh.

"Rống"

Hình người khổng lồ bị chọc giận, cánh tay vượn to khoẻ dựng thẳng đập xuống, chân ngọc của Lăng Vô Song đạp lên, xoay người chạy đi, đồng thời Hoả Dực trên lưng nhanh chóng vươn ra, ánh đỏ chợt loé, bay đến không trung. Bỏ lại trận vang ầm ầm sau lưng, người khổng lồ cậy mạnh, đứng tại chỗ đập ra một cái hố khổng lồ sâu mấy trượng!

Hai con huyền thú tuy đã đạt tới Thánh Vực, nhưng đều không phải loại huyền thú biết bay, nếu Lăng Vô Song bay lên cao, chúng nó cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn.

Hoả Dực rung rung, Lăng Vô Song nhẹ lướt qua mấy cái, mạo hiểm né tránh công kích của người khổng lồ, người khổng lồ đứng tại chỗ quơ chân múa tay, nhưng vẫn không bắt được người, không khỏi luôn miệng rống giận. Nhưng cuồng mãng kình thiên lại thừa lúc này, trườn về phía Song Sinh Tịnh Đế liên. Lăng Vô Song hai mắt tối sầm, cũng cấp tốc bay về phía hồ nước.

Tay vung lên, Song Sinh Tịnh Đế liên vào tay!

Hoả Dực rung nhẹ, một vệt sáng đỏ đậm phóng lên cao!

"Ti --"

Cuồng mãng kình thiên phát ra tiếng thét chói tay quỷ dị, người khổng lồ xoay đầu, cũng là một tiếng rít rào rung trời. Hình thành hai làn sóng âm chấn động mặt đất, quét về phía Lăng Vô Song!

"Oanh!"

Lăng Vô Song vẫy cánh tránh né, nhưng mà khoảng cách quá gần, mà khí thế trận gió đó thật sự bức người, giống như chùy khổng lồ mạnh mẽ đánh lên người nàng, khí huyết dâng cuồn cuộn trong lồng ngực. Lăng Vô Song ngửa đầu phun ra một ngụm máu, Song Sinh Tịnh Đế liên cũng không xong, rớt khỏi tay!