Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 104: Xin đừng phong sát tôi nữa




Không nghĩ tới lúc từ nhà vệ sinh đi ra, đụng phải một người rất không muốn gặp.

Lữ Ngạn Thần.

Nhớ đến những chuyện cũ mà anh ta đã làm, Lục Khinh Lan không khỏi cảm thấy ghê tởm, lập tức nhìn cũng không muốn nhìn một cái, nghiêng người bỏ đi.

Ai lại nghĩ, Lữ Ngạn Thần chắn trước mặt cô:

"Lục.. Lục Khinh Lan, tôi đặc biệt chờ cô ở đây."

Hôm nay anh ta tới đây là để tham dự Sát Thanh yến, thật không ngờ lại gặp Lục Khinh Lan. Thẩm Bội Bội nói cho anh ta biết, hiện tại tất cả bất hạnh mà anh đang chịu đựng đều là do Lục Khinh Lan giở trò quỷ sau lưng, kể cả Giang Nhiễm Nhiễm đột nhiên biết anh ngoại tình, còn có chuyện tạp chí trước kia bị lộ tẩy. Đến bây giờ không ít đoàn làm phim tránh anh ta không kịp.

Vốn Lữ Ngạn Thần còn hoài nghi, nhưng khi Thẩm Bội Bội lấy ra những bức ảnh đó, anh ta đã tin tưởng. Lục Khinh Lan lạnh lùng nhìn gương mặt u ám của anh ta, trong lòng không kiên nhẫn:

"Anh có chuyện gì?"

"Có!" - Lữ Ngạn Thần cắn răng, "Chuyện lúc trước, về bản thảo phỏng vấn là tôi không đúng, hy vọng cô giơ cao đánh khẽ, buông tha cho tôi, đừng phong sát (cấm diễn) tôi nữa."

"Phong sát?" – Lục Khinh Lan cảm thấy buồn cười: "Tôi nghĩ anh đã tìm nhầm người rồi, tôi không có bản lĩnh lớn như vậy."

Lữ Ngạn Thần xem như cô đang từ chối, trong lòng thầm hận. Anh ta tiến vào giới giải trí cũng gần mấy năm nay, thành công hôm nay có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Nếu không phải bởi vì người trước mắt này, làm sao anh ta có thể lập tức bị thế gian giam lãnh, không thèm ngó đến? Anh ta đã xuống nước cầu xin, nhưng còn Lục Khinh Lan thì sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng Lữ Ngạn Thần không cam lòng, oán hận bao nhiêu đều tuôn ra.

Lúc ngước mắt lên, trong mắt đã lộ ra một tia hung hăng.

"Lục Khinh Lan! Cô hϊế͙p͙ người quá đáng!" – Vừa nói, anh ta vừa giơ tay lên hướng về phía Lục Khinh Lan, định tát cô một cái.

Nhất thời, Lục Khinh Lan không kịp phản ứng, vừa thấy cánh tay anh ta đang chuẩn bị giáng tới chỗ mình. Đột nhiên có một cánh tay chắn ngang đúng lúc, đem tay của Lữ Ngạn Thần vứt ra.

Lữ Ngạn Thần kia lại bất ngờ, không kịp đề phòng, bị đẩy liên tục lui về sau vài bước.

Sau đó thấp giọng hô lên, có chút hoảng sợ:

"Thẩm.. cậu Thẩm.."

Thẩm Tùy không kiên nhẫn phun ra một chữ:

"Cút!"

"Cám ơn." - Mặc dù đối với Thẩm Tùy cô không có chút cảm xúc nào, nhưng tốt xấu gì lần này anh ta cũng ra tay giúp mình.

Thẩm Tùy không nói lời nào, Lục Khinh Lan cảm thấy không hứng thú, định rời đi. Nhưng Thẩm Tùy cũng không để cho cô như mong muốn.

"Nghe nói cô và Giang Nhiễm Nhiễm là bằng hữu thân thiết?"

"Anh muốn gì?" - Lục Khinh Lan nhíu mày, cô biết Thẩm Tùy cũng không nói nhảm, sẽ không nhàm chán đến thăm dò cuộc sống riêng tư của cô.

Thẩm Tùy rất hài lòng với sự thông minh của cô, lập tức cũng không đi vòng vo:

"À, Diệp Đình Thâm còn chưa nói cho cô biết chuyện Lữ Ngạn Thần ngoại tình, trước đó anh ta cũng đã biết trước rồi sao? Nếu như nói cho bạn gái mình sớm hơn, thì bạn thân của bạn gái hiện giờ chắc cũng không quá thương tâm đâu nhỉ?"

Cái gì?

Lục Khinh Lan kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Tùy, liền nhìn thấy trong mắt anh ta tràn ngập sự nhạo báng.

"Xem ra, Diệp Đình Thâm cũng không để cô trong lòng rồi. Chuyện quan trọng như vậy cũng không nói cho cô biết."

Kiềm chế nghi vấn trong lòng, Lục Khinh Lan nhìn chằm chằm Thẩm Tùy, lát sau, đột nhiên nở nụ cười:

"Cho nên thì sao? Anh muốn nói gì? Nói anh ấy gạt tôi? Hay là bảo tôi phải cảm động rơi nước mắt chạy tới cảm ơn anh đã nói cho tôi biết?"

"Cô!" - Thẩm Tùy không nghĩ tới Lục Khinh Lan lại không thèm để ý đến gốc rễ của anh ta, ngược lại còn trực tiếp trào phúng mình, trong lòng vô cùng tức giận. Còn chưa đợi anh ta phát tiết ra, Lục Khinh Lan lại từ từ mở miệng:

"Nếu mục đích của anh là muốn tôi và Diệp Đình Thâm sinh ra hiềm khích, vậy tôi rất tiếc phải nói cho anh biết, bỏ đi." – Cong môi cười nhẹ, Lục Khinh Lan chân thành nói: "Vừa rồi cảm ơn anh, tạm biệt."

Xoay người, lại thấy Diệp Đình Thâm đang đứng cách đó vài bước chờ mình, nụ cười quen thuộc.

"Đình Thâm.." - Lục Khinh Lan cười khẽ, tăng tốc bước chân, chạy tới.

Mặc kệ có bao nhiêu người đến nói cho cô biết, Diệp Đình Thâm thế này thế kia, cô cũng sẽ không tin, trừ phi chính miệng anh nói với cô. Bởi vì cũng như anh đã nói, bọn họ cần phải chân thành, trung thực, tin tưởng mà đối đãi lẫn nhau.

Diệp Đình Thâm vững vàng bắt lấy cô, cười nói:

"Không sợ té ngã sao?" - Giọng nói tràn ngập sự cưng chiều tuyệt đối.

Lục Khinh Lan khẽ nâng cằm, vẻ mặt cao ngạo: "Anh sẽ không để em ngã đâu."

"Đúng vậy." – Diệp Đình Thâm kéo dài giọng điệu, "Sao anh lại có thể để em bị ngã được."

Dứt lời, anh lại ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tùy cách đó không xa, ý cười thu lại:

"Thật trùng hợp."

Từ lúc nhìn thấy Diệp Đình Thâm xuất hiện, hai nắm tay của Thẩm Tùy đã nắm chặt thành quyền, lúc này hai người họ lại coi anh ta như không khí, trong lòng vạn phần khó chịu.

"Thật trùng hợp." - Sau khi phun ra hai chữ này từ chân răng, Thẩm Tùy xoay người rời đi. Diệp Đình Thâm nhìn bóng lưng Thẩm Tùy, trong lòng cũng âm thầm có tính toán.

"Đi thôi, người tới rồi, chúng ta vào ăn cơm." - Nhéo nhéo hai má người trong lòng, cảm giác siêu tốt, Diệp Đình Thâm ôm cô đi về phía phòng ăn.

Lục Khinh Lan nghĩ, khi nào về nhà sẽ hỏi kỹ lại anh. Tay anh vừa mở cửa, bên trong đã truyền ra một thanh âm trêu chọc.