Nghĩ đến đây, Diệp Nhị Tinh vội đứng lên, trừng trừng nhìn vào Lục Khinh Lan.
"Bà nội! Dựa vào cái gì? Con đã làm gì sai?" – Cô ta không hỏi Diệp Đình Thâm chỉ dám hỏi bà Trang Mi, bởi vì cô ta biết bà nội thương mình, chắc chắn sẽ bênh vực mình. Nhưng cô ta cũng không biết rằng những chuyện cô ta từng làm đã bị bà Trang Mi nhìn thấy, cho nên không thể nói giúp thêm gì.
"Nhị Tinh! Nghe lời đi!" – Bà Trang Mi mấp máy môi, trong lòng hận không thể rèn sắt thành thép, không ngừng ra hiệu nháy mắt với Diệp Nhị Tinh, ý bảo cô đừng nói nữa, trước tiên phải ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng đứa nhỏ được cưng chiều từ nhỏ như Diệp Nhị Tinh đã bị chiều hư rồi! Căn bản cô ta không hề nghe lọt tai những lời này, nhếch nhếch mày mấy cái, không phục nói:
"Con không muốn!"
"Không muốn?" – Diệp Đình Thâm lặng lẽ nhìn Diệp Nhị Tinh.
Cô ta bị anh nhìn đến chột dạ, không kìm lòng được, lùi về sau một bước. Bỗng nhiên Diệp Đình Thâm bước tới, trên mặt không chút tức giận, nhưng cái nhìn của anh cũng đủ làm cho Diệp Nhị Tinh căng thẳng, không dám nhìn anh.
"Tứ thúc, con.." – Nuốt ngụm nước bọt, yết hầu nhấp nhô mấy lần, Diệp Nhị Tinh cũng không dám nói thêm lời nào.
Bà Trang Mi lại không ngờ, cuối cùng ngày hôm nay lại thành ra dạng này.
Trong lòng buồn bực, ăn qua loa vài thứ sau đó nhanh chóng trở về thành phố B.
* * *
"Đình Thâm.." – Đưa bà Trang Mi đi xong, Lục Khinh Lan ngồi ở ghế phụ lái, có chút do dự: "Chuyện này, có thể.."
"Khinh Lan!" – Diệp Đình Thâm nắm lấy tay cô đặt lên đùi mình, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước lái xe, ngữ khí nhẹ nhàng: "Không cần lo lắng! Cũng không cần cảm thấy có lỗi! Nhị Tinh làm sai, nó cần phải tự mình chịu trách nhiệm. Nếu để cha biết chuyện này, cũng sẽ tán thành cách làm của anh. Dù sao anh cũng đã chừa lại chút mặt mũi cho nó rồi."
Lục Khinh Lan chăm chú lắng nghe, cẩn thận suy nghĩ thêm, sau đó không nói gì nữa.
Diệp Đình Thâm biết cô đã hiểu, mỉm cười, thừa lúc đang đợi đèn đỏ, liền đưa tay nhéo nhéo mặt cô, nói:
"Bây giờ chúng ta về nhà em một chuyến!"
* * *
Về đến Lục gia, bà Lục Mẫn Hoa đang ngồi trên salon, nhìn kỹ một chút liền phát hiện sắc mặt bà có chút khó coi, người ngồi bên cạnh là Tô Viễn. Lục Khinh Lan ngẫm lại, cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Cô lập tức chạy tới bên cạnh Lục Mẫn Hoa, nũng nịu ôm cổ bà, hỏi:
"Mẹ, mẹ sao vậy?"
"Còn không phải vì lo lắng cho con à!" – Bà Lục Mẫn Hoa trừng mắt nhìn cô, tháo tay cô xuống, trong mắt càng thêm lo lắng: "Có phải có chuyện gì giấu mẹ không?"
"Còn chuyện gì để giấu mẹ chứ?" – Lục Khinh Lan cười cười, xoay người bóp bóp bả vai cho bà: "Bất quá chỉ là, Diệp bá mẫu đọc được tin tức kia sốt ruột đến thăm, vừa rồi cũng đã giải thích rõ ràng."
"Con đó.."
Trong lòng bà Lục Mẫn Hoa thầm thở dài, chuyện bà muốn hỏi chẳng phải là chuyện này sao?
Tô Viễn vừa về đã nói với bà, sao bà lại không hiểu. Thật ra bà Trang Mi thật sự không thích Lan Lan, có người mẹ nào nhìn thấy con dâu tương lai lại ghét bỏ mà lại đi chọn người khác chứ!
Bà còn định trực tiếp đến nhà hỏi chuyện cho rõ.
Nhưng nếu làm như vậy sẽ không tốt cho con gái bà!
Tính tình của bà Trang Mi, Lục Mẫn Hoa không phải không biết.
Trên đời này, chuyện khó khăn nhất chính là chuyện quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu. Cho dù bà là mẹ của Lục Khinh Lan cũng không tiện nhúng tay vào.
Huống chi..
Bà Lục Mẫn Hoa liếc nhìn Diệp Đình Thâm đang tươi cười, bà thật sự tin tưởng cậu thanh niên này sẽ làm tốt mọi chuyện. Lục Khinh Lan bóp bóp vai, lực đạo vừa phải, cũng biết tâm tư của Lục Mẫn Hoa đã được xoa dịu phần nào.
Cơm tối ở Lục gia, bàn ăn lúc nào cũng hòa thuận vui vẻ, ngoại trừ Tô Viễn thỉnh thoảng hơi thất thần. Đợi khi ăn cơm xong, tin tức liên quan đến đêm tiệc trao giải Thụy Thượng Chi Vận lại có biến hóa.
Chuyện hôm đó phát sinh, rốt cuộc cũng có nhà truyền thông tiên phong đính chính. Ngôn ngữ vô cùng công bằng, so với những mẫu tin ban ngày đọc được, thật sự tốt hơn rất nhiều.
Trên weibo cũng bắt đầu thảo luận tin nóng này. Mà người khơi dậy tin tức lại là người phóng viên từng phơi bày sự thật về Thẩm Bội Bội và vụ bê bối hương liệu mới ở nhà hàng Tân Vị của Thẩm Tùy.
Đồng thời Tần Tân - tổng giám đốc của Thụy Thượng, cũng trực tiếp ra mặt nói rõ mọi chuyện.
Danh tiếng của Thụy Thượng trong ngành trước nay luôn đi đầu, có rất nhiều người tin tưởng vào sự công bằng liêm chính mà Thụy Thượng xây dựng. Huống chi, có thêm tiếng nói của người đứng đầu là Tần Tân mọi chuyện lại càng thêm thuyết phục.
Không chỉ có thế, những tác phẩm trúng tuyển cũng được công khai đăng tải, người trong ngành đọc được cũng nhanh chóng hiểu rõ sự khác biệt về thực lực của mỗi thí sinh.
"Thật xin lỗi!" – Diệp Đình Thâm từ phía sau ôm lấy Lục Khinh Lan, hôn nhẹ lên mái tóc cô: "Thật ra cách trực tiếp nhất chính là để cho mọi người biết rõ Nhị Tinh đọc trộm tác phẩm của em, còn xóa hết bản thảo cũ trong laptop của em!"
Lục Khinh Lan lắc đầu, xoay người lại, ôm lấy mặt anh, kiên định nhìn anh:
"Không cần nói xin lỗi em! Tình huống khó xử này em hiểu rõ! Huống hồ, chỉ có thực lực thật sự mới là cách chứng minh tốt nhất, không phải sao?"
Vừa dứt lời, cô hít sâu một hơi, nghịch ngợm trừng mắt nhìn anh:
"Bỏ đi! Dù sao mọi chuyện cũng còn cách cứu vãn! Nhưng lỡ như lại bị người khác nói em chột dạ thì phải làm sao? Thật vất vả mới làm chuyện này lắng xuống."
* * *
Hôm sau chính là lúc Tần Tân nói đến, cuộc tranh tài lại được tiến hành lần nữa.
Lần này là do Hướng Bắc Dương lão tiên sinh sẽ trực tiếp ra đề.
Tất cả những người lọt vào bán kết sẽ phải hoàn thành tác phẩm đúng thời gian định sẵn, hoàn thành hay không cũng không quan trọng, quan trọng là đánh giá ý tưởng cùng phong cách trình bày.
Địa điểm được chọn tiến hành thi tại phòng họp mới của Thụy Thượng ở thành phố A.
Lúc Lục Khinh Lan đến nơi cũng trùng hợp gặp Lăng Vi vừa tới. Cả hai cùng giơ tay mở cửa phòng Lăng Vi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn cô, đôi mắt xinh đẹp nhẹ nhàng:
"Lục Khinh Lan, cố gắng lên!"
"Cô cũng vậy!" – Lục Khinh Lan cũng tự nhiên đáp lại, thấy đôi bông tai của Lăng Vi, cô hơi sững sờ.
Là đôi bông tai tìm thấy trong nhà mình.
Đột nhiên cô nhớ tới lần trước ở bệnh viện, trước khi rời khỏi phòng bệnh của Hướng lão tiên sinh cô từng nghe Kiều Chỉ Sam có hỏi Lăng Vi sao lại bị thiếu mất một chiếc bông.
Nhớ lại chuyện này, Lục Khinh Lan hơi khó chịu trong lòng.
"Lục Khinh Lan, cô sao vậy?" – Lăng Vi bước lại gần cô, ân cần hỏi: "Đêm qua không ngủ được sao?"
"Không có gì. Hơi thất thần một chút."