Diệp Đình Thâm bất đắc dĩ liếc nhìn qua, cũng không phản ứng lại, xoay người tiếp tục dỗ cô gái nhỏ của anh.
Vừa định nói chuyện, cửa phòng bệnh mở ra.
Lục Khinh Lan xông tới:
"Bác sĩ, bạn tôi không sao chứ?"
"Không có việc gì. Có thể do gần đây quá mệt mỏi, nghỉ ngơi thêm sẽ tốt hơn! Tâm trạng phải thật vui vẻ thoải mái, nếu không sẽ không tốt cho thai nhi!"
Thai nhi?
Ở đây, ngoại trừ Lục Khinh Lan, những người khác đều biết rõ mọi chuyện.
Cuối cùng, Diệp Đình Thâm lên tiếng trước:
"Khinh Lan, em biết chuyện này phải không?"
"Ừm." – Mặc dù rất không muốn mở lời, nhưng Lục Khinh Lan vẫn đành miễn cưỡng, tức giận nói: "Hôm nay lúc ăn cơm mới biết."
Nói xong, cô chợt nghĩ tới điều gì, đột nhiên bước tới trước mặt Cố Lăng Tu, mỗi câu mỗi chữ đều tựa như rất tức giận:
"Cố Lăng Tu! Nhiễm Nhiễm không muốn thấy mặt anh."
"Cháu gái nhỏ Khinh Lan, anh.."
Cố Lăng Tu vừa mới nuốt trôi tin tức về thai nhi, lúc này nghe được lời của Lục Khinh Lan, trong lòng lại càng thêm gấp gáp:
"Không phải anh cố ý giấu diếm, thật ra anh định sẽ nói với em! Bất quá còn chưa kịp nói, Nhiễm Nhiễm vẫn không chịu để ý tới anh.."
"Nói với tôi thì làm được cái gì?" – Lục Khinh Lan trừng mắt, quay người bước vào phòng bệnh, thuận tiện đóng chặt cửa lại.
"Tứ ca.." – Cố Lăng Tu cười khổ, vẻ mặt hoàn toàn mất đi điệu tươi cười.
"Chẳng phải lúc đó tôi đã nói với cậu rồi sao?" – Diệp Đình Thâm trách Cố Lăng Tu một cái, sau đó thở dài, lời nói chân thành lại mang theo ý vị sâu xa:
"Nếu như lúc đầu cậu kiên định một chút thì có lẽ hôm nay sẽ không biến thành dạng này! Đợi lát nữa tôi đưa Khinh Lan về, cậu từ từ nói rõ ràng với Giang Nhiễm Nhiễm đi! Phải nói hết tất cả, không được che giấu điều gì, có biết không?"
Cố Lăng Tu thất bại gật đầu, thanh âm trầm thấp từ cổ họng bay ra:
"Ừm, tôi biết rồi, tứ ca!"
Lúc Lục Khinh Lan bước ra, Giang Nhiễm Nhiễm vẫn chưa tỉnh lại. Cố Lăng Tu ngồi chỗ cũ, ánh mắt không hề cử động, từ xa nhìn thấy, tựa như pho tượng.
"Giận anh đã giấu em sao?" – Diệp Đình Thâm nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Có một chút." – Lục Khinh Lan không khách khí trừng mắt nhìn anh, cô dùng hết sức bình sinh hất tay anh ra, mãi cho đến khi anh khoa trương hạ mình, cầu xin tha thứ cô mới nguôi giận.
Diệp Đình Thâm biết không phải cô tức giận thật sự, mặt đầy ý cười ôm lấy cô, nói nhỏ vào tai cô:
"Chuyện này dù sao cũng là chuyện riêng của Cố Lăng Tu cùng Giang Nhiễm Nhiễm, chúng ta chỉ là người ngoài cuộc, thật ra không thích hợp nói thêm điều gì! Vả lại.."
Dừng một chút, anh nhíu mày:
"Vả lại chưa hẳn Giang Nhiễm Nhiễm không có ý gì với Cố Lăng Tu! Chỉ là, bọn họ vẫn chưa biết làm sao để hiểu rõ đối phương, cần có thời gian nói rõ một chút! Nếu có thể để cả hai hiểu rõ mọi chuyện, mặc kệ bọn họ quyết định thế nào, chúng ta đều sẽ ủng hộ. Em thấy sao?"
"Ừm, em hiểu rồi." – Lục Khinh Lan thở dài một hơi, gật đầu đồng ý.
Giang Nhiễm Nhiễm không thích nằm viện, nằm một đêm, sáng hôm sau liền nhờ Lục Khinh Lan làm thủ tục cho cô xuất viện.
Lục Khinh Lan đưa Giang Nhiễm Nhiễm về nhà, cũng không hỏi thêm suy nghĩ của Giang Nhiễm Nhiễm, càng không nhắc tới ngày đó cô ấy cùng Cố Lăng Tu nói chuyện gì.
Mặc dù mỗi ngày Cố Lăng Tu đều tới thăm Giang Nhiễm Nhiễm một chút, nhưng từ đầu đến cuối cô ấy chưa từng cười với anh một cái, Lục Khinh Lan cũng hiểu rõ hai người này vẫn chưa thể bước qua khoảng cách.
"Lan Lan, không phải nàng nói muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho tiểu thúc thúc nhà nàng sao? Chuẩn bị đến đâu rồi?"
Nghe xong Lục Khinh Lan kinh ngạc, giả vờ nằm chết trên salon, ủ rũ cúi đầu nói:
"Haizooo, vẫn chưa nghĩ ra được món quà thích hợp!"
Giang Nhiễm Nhiễm cười cười:
"Thật ra xem như nàng không tặng thứ gì, ta đoán Diệp Đình Thâm cũng sẽ không nổi giận! Quan trọng nhất là tâm ý của nàng dành cho anh ấy thôi, biết không?"
Dừng mấy giây, Giang Nhiễm Nhiễm vẫy vẫy tay với Lục Khinh Lan:
"Qua đây, ta có ý này, nàng nghe xem thử nha!"
Lục Khinh Lan đưa tai sát lại, nghe xong chủ kiến của Giang Nhiễm Nhiễm, mặt đỏ như tôm luộc!
"Giang Nhiễm Nhiễm, nàng.. nàng.." – Lục Khinh Lan xấu hổ, tay run run, không thể nhìn thẳng mặt Giang Nhiễm Nhiễm.
"Ta làm sao ah?" – Giang Nhiễm Nhiễm nhíu mày, lộ ra một nụ cười tà mị: "Nàng không tin hả? Nếu làm theo, ta chắc chắn 100% hạnh phúc nha! Còn nữa, chẳng phải hai người sắp đính hôn sao? Điều chỉnh một chút, có thể tăng thêm không ít tình thú ngọt ngào nha!"
"Không được, không được!" – Lục Khinh Lan lắc đầu nguầy nguậy, nghĩ tinh tinh nói: "Ta không muốn đâu! Nàng cũng không phải không biết, ta.."
"Dừng lại!" – Giang Nhiễm Nhiễm ngắt lời, dùng loại ánh mắt áp chế, đánh giá Lục Khinh Lan một cái, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.
* * *
Diệp Đình Thâm cảm thấy có chút kỳ lạ, hai ngày nay, mỗi khi cô gái nhỏ của anh thấy anh, mặt liền đỏ ửng. Không biết ở nhà suy nghĩ cái gì, cả ngày chỉ trốn trong thư phòng, lúc mình đi vào thì nhanh chóng tắt laptop, ra vẻ thần thần bí bí!
Mỗi lần hỏi cô, đều lắc đầu nói không có gì, khi đêm xuống, ngã đầu một cái liền ngủ mất, làm lại anh muốn âu yếm cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Cứ thế, bốn ngày trôi qua, đến ngày thứ bảy.
"Đình Thâm.." – Lục Khinh Lan lặng lẽ bước tới từ phía sau, ôm lấy lưng anh, cọ cọ đầu vào:
"Hôm nay không đi ra ngoài đúng không?"
"Không có." – Bắt được bàn tay nhỏ của cô đang làm loạn, Diệp Đình Thâm xoay người kéo cô tới phía trước ngực, ôm thật chặt, hai người tựa như sắp hợp thành một.
Cảm thấy chưa đủ, Diệp Đình Thâm cấp tốc cúi đầu, chiếm lấy cánh môi của cô, cuồng phong bạo vũ hôn lấy cô!
Có thể nói, chuyện này cũng xem như bổ huyết cho mấy qua ngày nhẫn nhịn!
"Ây ây.." – Lục Khinh Lan vừa mở miệng dùng sức đẩy anh ra, nhưng không bao lâu liền thất mê lạc trận, sắp bị dìm chết trong nụ hôn của anh.
Thật vất vả tên cầm thú này mới chịu dừng lại, cô tranh thủ bắt lấy cánh tay muốn làm loạn của anh, cố ý nhìn chằm chằm vào anh, nói:
"Không được!"