Cơ thể mát lạnh nhưng nụ hôn của Diệp Đình Thâm lại nóng như lửa đỏ, Lục Khinh Lan không kìm lòng được trước nụ hôn của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liên tục ngượng ngùng.
"Khinh Lan.."
Hơi thở ấm áp của Diệp Đình Thâm nhẹ nhàng rơi trên da thịt cô, anh gọi lên cô, cự li rất gần, hơi thở gấp gáp.
Lục Khinh Lan ngước nhìn ánh mắt mê ly của anh.
Thật sự không biết, loại thời điểm này, động tác ngước mắt kia có chút vô tâm vô ý nhưng cũng đã hoàn toàn đoạt sạch lý trí cao ngạo của Diệp Đình Thâm.
Anh ôm chặt eo cô, khóa môi cô.
Lúc này Lục Khinh Lan chỉ cảm thấy hô hấp của mình dường như sắp bị đoạt sạch, không bao lâu, một cảm giác choáng váng liên hồi đánh tới, cô bất lực vịn vào bờ vai anh.
"Đình Thâm.." – Lục Khinh Lan rưng rưng nước mắt ngước nhìn người phía trước: "Em khó chịu.."
Chính Diệp Đình Thâm cũng không chịu nổi nữa.
* * *
Ngày tiếp theo.
Lúc ánh mặt trời chiếu xuyên qua ô cửa sổ sát đất, Lục Khinh Lan mới chậm rãi mở mí mắt nặng nề của mình ra, nhìn khung cảnh trước mắt, lúc này mới phát hiện, chẳng biết lúc nào đã bị Diệp Đình Thâm ôm trở về phòng, còn đang nằm trong ngực anh.
Cô nhẹ nhàng cựa quậy, thấy dáng vẻ của lão gia hỏa nhà mình đang ngủ say, khóe môi cô mỉm cười tự nhiên, vô cùng ngọt ngào.
Lục Khinh Lan không nhịn được, muốn đưa tay lên sờ mặt anh, không ngờ còn chưa chạm đến chóp mũi, tay cô đã bị bắt lại.
Sau đó hai mắt Diệp Đình Thâm mở ra, bên trong ngập tràn ý cười.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Khinh Lan lại đỏ lên, cô dùng sức né tránh, khóe miệng cong cong lầm bầm:
"Hừm, dậy rồi mà còn giả vờ ngủ!"
Diệp Đình Thâm nhanh chóng cúi đầu đoạt lấy nụ hôn buổi sáng tốt lành của cô, mãi cho đến khi cô không thể hô hấp nữa mới chịu buông ra, đáp: "Vừa mới dậy."
Từng làn hơi thở mới mẻ của anh xông tới, lúc lâu sau Lục Khinh Lan mới nguýt tay anh một cái:
"Cầm thú! Hừ, em xuống giường đây, anh ngủ tiếp đi."
Nào ngờ, cô vừa mới động, bên hông đã bị một đạo lực đè xuống, một giây sau, khí tức quen thuộc lại bao lấy cô lần nữa:
"Khinh Lan! Cảm ơn em! Món quà này, anh thật sự rất thích!"
Diệp Đình Thâm không kìm lòng được lại cúi xuống hôn mấy lần, anh ôm cô thật chặt.
Đây là người con gái mà anh yêu thương mười mấy năm, cũng là món quà trân quý nhất tồn tại trong đời anh.
Nghe Diệp Đình Thâm nói thế, trong lòng Lục Khinh Lan cảm động, khóe môi cong lên, không tiếp tục xuống giường nữa, nằm yên trong lòng anh.
"Anh còn tưởng rằng em không nhớ sinh nhật anh!" Diệp Đình Thâm khẽ vuốt vuốt ngón tay cô, sau đó nói tiếp: "Lần trước sinh nhật Tô Viễn, em cùng cậu ta đi ăn cơm, còn tặng quà sinh nhật, lúc đó anh chợt nghĩ, đợi đến lúc sinh nhật mình, em có làm như thế không? Khinh Lan, ngày hôm qua anh thật sự rất vui vẻ."
"Hừm, thì là lúc đó anh bị ăn giấm chua (ghen), cho nên hôm qua mới 'trả đũa' em."
Lục Khinh Lan cảm thấy buồn cười, ánh mắt linh động, trông rất đẹp mắt.
"Đình Thâm." – Lục Khinh Lan xoay người, bưng khuôn mặt tuấn tú của Diệp Đình Thâm lên hôn vài cái, lúc này cô mới nghiêm túc ngắm nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng hàm ý bên trong vô cùng kiên định: "Sau này, mỗi năm, mỗi lần sinh nhật anh em đều sẽ cùng anh đón lấy!"
"Ừm, được." – Diệp Đình Thâm khẽ cười, ôm chầm cô vào lòng, cằm anh đặt trên những sợi tóc mềm mại của cô, trong lòng ấm áp, đột nhiên nhớ đến một vấn đề khác, vô cùng bá đạo: "Những lời hôm qua em nhớ kỹ chưa? Sau này, áo ngủ như thế, cũng chỉ được phép mặc cho một mình anh xem, biết không?"
"Biết biết!"
Nhớ lại tối hôm qua, Lục Khinh Lan hoàn toàn mất hết ý tứ, cô khẽ vuốt vòng eo đau nhức của mình, cô nghĩ, đều là Giang Nhiễm Nhiễm hại!
Hôm đó, Giang Nhiễm Nhiễm ra chủ ý chính là muốn cô dụ hoặc Diệp Đình Thâm, nhưng đến khi cô cầm bộ quần áo kia trong tay mới phát hiện, trời ạ, đã nói là bộ đồ ngủ khiêu gợi bình thường thôi vậy mà lại biến thành táo bạo khiêu khích?
Lục Khinh Lan suy nghĩ lung tung một hồi, hai người ở bên nhau thật lâu, cho đến lúc bụng đói kêu lên ục ục mới nhảy xuống giường rửa mặt, chạy thẳng xuống đại sảnh khách sạn.
Bữa sáng nơi này cũng khá thu hút, nhất là với loại người "hám ăn" như Lục Khinh Lan.
Trải qua chuyện tối hôm qua, tình cảm của Lục Khinh Lan và Diệp Đình Thâm càng thêm nồng hậu, phảng phất khó có thể nói hết.
Đương nhiên, đa phần đều là do Lục Khinh Lan nói, Diệp Đình Thâm chỉ mỉm cười lắng nghe.
"Diệp Đình Thâm, Lục Khinh Lan? Là hai người thật sao?"
Một âm thanh quen thuộc vang lên, Lục Khinh Lan ngẩng đầu nhìn lại, là Lăng Vi đang cầm đĩa thức ăn, duyên dáng yêu kiều, đang nhìn xem hai người bọn họ.