Lục Khinh Lan lấy tinh thần, cong khom khóe miệng, chân thành hướng về người đứng trước mặt mình:
"Nãi nãi, có thể cho con chơi cùng được không?"
Tuy biểu hiện bên ngoài rất bình tĩnh, nhưng Lục Khinh Lan vẫn có chút khẩn trương, vì người mà cô hỏi không ai khác chính là phu nhân của Bạch lão tướng quân!
Cô tỉ mỉ tìm hiểu qua, phu nhân của Bạch lão tướng quân cũng là một fan cứng của Hồng Lâu Mộng, hơn nữa, bà thích nhất là nghe diễn tấu đàn tranh bài "Uổng Ngưng My" (tên một bài thơ trong Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần – hay tê tái, search gg là ra ^^ nếu bạn tò mò) .
Hoặc là nói đúng hơn phu nhân là bị ảnh hưởng bởi sở thích của Bạch lão tướng quân, mới có thể thích Hồng Lâu Mộng.
Cho nên lúc hoàng hôn, hai người đều sẽ tới công viên tản bộ, Bạch lão tướng quân chơi cờ, Bạch lão phu nhân thỉnh thoảng sẽ đánh ra mấy bài Hồng Lâu khúc. Hai người rất tình cảm, mấy thập niên trôi qua, đoạn tình cảm này chưa từng thay đổi.
Lúc này đây, Lục Khinh Lan đang chuẩn bị thử tìm chút thông tin từ chỗ Bạch lão phu nhân.
Cũng may, Bạch lão phu nhân rất dễ nói chuyện, cười híp mắt hỏi cô:
"Được a, tiểu nha đầu, con định đánh bài gì đây?"
Bị nụ cười của bà cảm hóa, Lục Khinh Lan lập tức không còn khẩn trương nữa, cô nghịch ngợm nháy mắt một cái, cố ý tỏ vẻ bí hiểm nói:
"Nãi nãi nghe con đàn xong sẽ biết a?"
"Yo, còn bí mật nữa à!" – Bạch lão phu nhân cười trêu ghẹo, vừa nói vừa đứng lên, nhường vị trí cho Lục Khinh Lan, vẻ mặt từ ái.
Lục Khinh Lan cũng không ngại ngùng bước thẳng qua, chuẩn bị vài động tác, hai tay liền đặt trên đàn tranh.
Trong đầu cô hồi tưởng lại phổ khúc một lần, sau đó âm thầm tự động viên mình, lúc này mới bắt đầu gãy đàn.
Rất ít người biết Lục Khinh Lan biết đàn tranh. Lúc trước người dạy cô chơi chính là bà ngoại cô, cô nhớ bà ngoại từng nói với cô, tiếng đàn tranh có rất nhiều âm khúc thay đổi, chủ yếu là dựa vào tâm tình, cảm giác của người chơi đàn. Chỉ khi nào người đàn cùng hợp nhất, mới có thể tấu ra một khúc nhạc sau đắm lòng người, đưa con người ta lạc vào cảnh giới kỳ diệu.
Lục Khinh Lan cố gắng để cho mình và Hồng Lâu Mộng hòa vào nhau, đem cảnh tượng bên trong dựng lên từng dòng, sau đó vứt bỏ hết tạp niệm.
Từng tiếng nhạc trên đầu ngón tay cô tỏa ra, có khi triền miên, có khi thê lương, trong lúc nhất thời, không ít ánh mắt của lão nhân gia xung quanh bị tiếng đàn hấp dẫn.
Bạch lão phu nhân cũng tương tự chìm đắm trong đó, trong mắt không chút che giấu kinh ngạc và tán thưởng dành cho Lục Khinh Lan, đã rất lâu rồi bà không nghe được "Uổng Ngưng My" hay đến thế, suy nghĩ của bà tựa như bay theo tấu khúc, phiêu tán khắp nơi.
Tấu được nửa bài, Bạch lão phu nhân không khỏi nheo mắt đánh giá Lục Khinh Lan, bộ dáng gãy đàn tự nhiên, thong dong ưu nhã, ừm, quả là một nha đầu tốt, bất quá nghe giọng không phải là người địa phương.
Tấu xong toàn khúc, dư âm khe khẽ vang lên, dư vị chảy dài tha thiết, bốn phía tựa như đều đầy ắp tiếng than thở không dứt.
Lục Khinh Lan ngượng ngùng cười cười, lập tức đi tới trước mặt Bạch lão phu nhân, chớp chớp mi liên tục, hỏi:
"Nãi nãi, con đàn, người có thích không?"
"Thích! Rất thích!" – Bạch lão phu nhân cũng không che giấu cảm xúc yêu thích cô, dừng một chút, nhìn vào trong lương đình bên kia, vẫy vẫy tay: "Lão Bạch, ông qua đây!"
Tiếng nói vừa dứt, Lục Khinh Lan cảm thấy sự khẩn trương trong lòng cô, một lần nữa lại 'bang bang' nhảy loạn!
Không quá vài giây, trong tầm mắt đã xuất hiện thêm một người.
Tóc hoa râm, tròng mắt lấp lánh có thần. Tuy đã đến tuổi hàng bảy mươi, nhưng thoạt nhìn có thể thấy thân thể ông hết sức cường tráng.
Có lẽ từ nhỏ Lục Khinh Lan đã chịu sự ảnh hưởng của Lục lão gia tử và Diệp lão gia tử, cho nên lúc chân chính chứng kiến Bạch lão tướng quân, trong lòng tự nhiên sinh ra một sự kính nể và cảm giác quen thuộc.
"Bạch lão tướng quân!" – Lục Khinh Lan hơi nghiêm chỉnh, đứng thẳng người, tôn kính kêu một tiếng.
Động tác nhỏ này của cô đã rơi vào trong mắt cỏa Bạch lão tướng quân, ông nheo mắt lại, vài phần nhìn qua có xem xét. Thấy thế, Bạch lão phu nhân hơi giận, nói:
"Ông a! Đừng có dọa tiểu nhân đầu người ta! Tôi thật vất vả mới tìm được người mình thích, ông đừng dọa con bé sợ bỏ chạy nha!"
Dứt lời, bà lại từ ái nói với Lục Khinh Lan:
"Tiểu nha đầu à, con đừng để ý đến lão, lão cứ như vậy đó! Xem ai cũng thành binh lính của mình!"
"Không sao đâu!" – Lục Khinh Lan cười lắc đầu, lặng lẽ nhìn Bạch lão tướng quân, ánh mắt ông lợi hại, sắc bén tựa như có thể nhìn thấu tất cả, suy nghĩ một chút, cô lấy can đảm biểu lộ mục đích:
"Nãi nãi, thật ra a!.. Con vốn dĩ tới để làm phỏng vấn Bạch lão tướng quân, nhưng thấy bên kia từ chối, cho nên, con mới thử vận may đến đây.."
Nói xong, cô không có ý tứ thè lưỡi:
"Bạch lão tướng quân, xin người tha thứ cho!"
Cô hiểu được Bạch lão tướng quân là người không thích dối trá, cho nên dù bất cứ gia nào cũng phải thử! Nếu tệ nhất cũng là cự tuyệt, dù sao cô cũng đã bị từ chối một lần rồi, đã chuẩn bị tâm lý rõ ràng.
Có lẽ vì chân thành của cô, hoặc là việc Bạch lão phu nhân thích cô có tác dụng, Bạch lão tướng quân không hề tức giận, ngược lại gật đầu, biểu thị đã biết rồi.
Lúc nãy, tới phiên Lục Khinh Lan xui xẻo rồi, đây là ý gì a?
Bạch lão phu nhân nghe xong cũng hiểu một chút, vì vậy hỏi:
"Tiểu nha đầu, vậy vừa rồi, con đàn bài 'Hồng Đậu Khúc' sao?"
Lục Khinh Lan biết đã không đàn trúng ý bà, nhưng cũng gật đầu, thành thực đáp:
"Phải! Chỉ là, 'Uổng Ngưng My' đàn không được tốt!"
"Không sao cả!" – Bạch lão phu nhân càng cười càng rõ ràng, "Ta còn muốn nghe nữa, con có thể tiếp tục đàn cho ta nghe không?"
"Đương nhiên là được!" – Lục Khinh Lan đối diện với Bạch lão phu nhân, thi thoảng lại cảm thấy nhớ tới bà ngoại mình, không tự chủ được, càng thêm thân thiết, đứng lên.
Lại một tấu khúc kết thúc, tiếng vỗ tay cũng vang lên không ngừng.
Bạch lão phu nhân hài lòng gật đầu, kéo kéo tay cô:
"Con rất thích 'Hồng Lâu Mộng' sao?"
Lục Khinh Lan nhợt nhạt mỉm cười, hai má lúm đồng tiền:
"Con thích!"
Nghe được câu trả lời của cô, bà bí mật quan sát toàn bộ một pen, Bạch lão phu nhân càng nhìn càng thỏa mãn:
"Tiểu nha đầu, đến nhà của ta ngồi một lát đi?"
Nghe xong, Lục Khinh Lan rất vui vẻ, chỉ là.. Bạch lão tướng quân trước mặt vẫn không thay đổi, làm cho cô thấy hơi lo lắng bồn chồn a.
Giống như hiểu được ý cô, Bạch lão phu nhân đập nhẹ nhẹ Bạch lão tướng quân một cái, cố ý trách cứ:
"Ông xem ông a! Làm người ta sợ rồi kìa! Tiểu nha đầu à, con không cần phải ngó tới lão! Con cứ mặc kệ, đi với ta! Phỏng vấn gì gì đó, đã có nãi nãi giúp con sắp xếp!"
"Nãi nãi!" – Cô thật sự không ngờ, mọi chuyện lại có thể thuận lợi đến thế.
"Bà a thật là.." – Bạch lão tướng quân rốt cuộc cũng có phản ứng, bất đắc dĩ nhìn người bên cạnh, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều, tuy ông nói thế nhưng cũng không phản đối.
Lục Khinh Lan ngạc nhiên, nhưng trong lòng cũng có một ước ao, tình cảm của hai người quả thật rất tốt, đây chính là "tay trong tay đi đến bạc đầu" a!
Lúc ba người đang chuẩn bị gom đồ đạc ra về xong, một giọng nói quen thuộc vang lên!
"Ông nội! Bà nội!"
Lục Khinh Lan theo tiếng kêu nhìn lại, bước ra ngoài mấy bước, đã thấy một thân áo trắng Bạch Thư đang chạy tới bên này.
Bởi vì Diệp Đình Thâm từng nói với mình, cho nên khi Bạch Thư xuất hiện, cô cũng không cảm thấy bất ngờ.
Chỉ bất quá, thấy biểu tình của Bạch Thư, tựa như hết sức kinh ngạc.
"Tứ, tứ tẩu? Sao chị lại ở đây?" – Bạch Thư mở to hai mắt, trên mặt kinh ngạc không giống giả vờ, vừa nói xong, cả người có chút thận trọng.
"Tiểu Thư à, các con quen nhau sao?" – Bạch lão phu nhân mở miệng nói trước.
"Phải, đúng thế! Chúng con quen biết nhau.." – Bạch Thư có chút thay đổi sắc mặt, trả lời hơi xấu hổ, ngón tay liền nhúc nhích liên tục.
Không ai phát hiện, Bạch lão tướng quân nghe xong lời cô ta, liền trầm tư một lát.
Bầu không khí lập tức thay đổi trở nên trầm mặc.
Lục Khinh Lan nghĩ tới những chuyện trước đây, cho nên cũng không phát hiện Bạch Thư có chuyện kỳ lạ, lúc bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Bạch lão phu nhân, cô mới thoải mái nói:
"Nãi nãi! Con và Bạch Thư quả thật biết nhau."
"Thì ra là vậy.." – Bạch lão phu nhân có chút suy nghĩ, gật đầu, chỉ bất quá việc bà nghi ngờ chính là cháu gái mình rất ít khi trở nên mất tự nhiên như vậy, chẳng lẽ hai nha đầu này..
Bạch Thư vẫn luôn len lén nhìn Lục Khinh Lan, cô ta thật sự không ngờ sẽ gặp nhau ở đây.
Không phải đã dặn dò cảnh vụ viên trực tiếp từ chối phỏng vấn rồi sao? Sao lại trở thành như vậy, còn lại đi cùng gia gia và nãi nãi, có vẻ rất tốt? Chuyện gì đã xảy ra?
Không được! Quyết không thể để cho cô ta hoàn thành bài phỏng vấn!
Nghĩ thế, Bạch Thư cắn môi, nhìn qua Bạch lão phu nhân làm nũng nói:
"Bà nội! Không phải nói tối nay cùng con đi xem kịch sao, chúng ta nhanh lên, nếu không sẽ không tới kịp!"
Bạch lão phu nhân lúc này mới nhớ ra, vỗ đầu một cái:
"Aizza, cái đầu này, trí nhớ lại đi đâu rồi!" – Dừng một lát, bà quay đầu nói với Lục Khinh Lan, "Tiểu nha đầu, có muốn đi xem cùng chúng ta không?"
Lục Khinh Lan giật giật môi, cô định đáp lời thì bị Bạch Thư cắt ngang:
"Bà nội! Tứ tẩu vừa mới tới, chắc là còn rất mệt, để chị ấy về nghỉ ngơi đi đã!"
Bạch lão phu nhân suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, sẽ không miễn cưỡng, bất quá vẫn nói:
"Ngày mai nhớ tới nhà nãi nãi chơi nha!"
Bạch Thư sửng sốt, sao lại còn phải đến nhà chơi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ngẫm lại, coi như mặc kệ đã xảy ra cái gì, dù sao mọi chuyện ngày mai đã sớm được an bài rồi!
Ba người kia rời đi, Lục Khinh Lan ngồi lại công viên một lát, cũng ra trở về khách sạn.
Nghĩ đến ngày mai có thể đi đến nhà của Bạch lão tướng quân, Lục Khinh Lan có chút hưng phấn, lấy tài liệu xem tỉ mỉ lại lần nữa, sau đó đem các vấn đề cần làm phỏng vấn nhìn kỹ hết từ đầu đến cuối, xác nhận không có việc gì xảy ra mới đi tắm.
Lúc cô trở lai giường đã nhanh chóng tới chín giờ tối.
Vươn vai một cái, vuốt vuốt khoảng trống trên giường lớn bên cạnh, bỗng nhiên cô rất nhớ Diệp Đình Thâm.
Xa nhau một ngày, không biết anh ấy đang làm gì.
Bất giác khóe miệng của cô cong lên một tia đắc ý, khắc sau, cô cầm điện thoại bấm gọi cho anh.
"Xin lỗi, người dùng đang tạm thời tắt máy, vui lòng gọi lại sau.."
"Sao lại tắt điện thoại?" – Lục Khinh Lan nhing màn hình, trong lòng khẽ thất vọng, quả thật cô có nhiều lời muốn nói cùng anh.
Ngẫm lại đoán chừng anh đang bận xử lý công việc, cũng không đợi nữa, tắt đèn đi ngủ.
Ngày hôm sau, Lục Khinh Lan dậy rất sớm, thu thập đồ đạc liền đón xe đi đến nhà của Bạch lão tướng quân.
Vừa đến cửa Quân khu đại viện, kiểm tra rất nghiêm ngặt, cô cũng không chút sốt ruột.
Thật vất vả mới kiểm tra xong, theo chỉ dẫn, cuối cùng cô cũng đã tới nơi.
"Thật ngại quá, tướng quân và phu nhân vẫn chưa trở về, Lục tiểu thư xin đợi một lát!"
"Không sao! Tôi ngồi đợi họ một lát cũng được." – Lục Khinh Lan mỉm cười, tìm trong phòng khách một chỗ ngồi xuống.
Không bao lâu, trên lầu truyền đến một vài tiếng bước chân.
Lục Khinh Lan quay đầu nhìn lại, người đến làm cô phải ngây ngẩn cả người!