Nguyễn Quân cong cong khóe miệng, đi tới trước mặt Cố Lăng Tu, hai tay bỏ vào túi quần, mỉm cười nói: "Cố tiên sinh, tôi có vài lời muốn nói cùng Nhiễm Nhiễm, không biết.."
Anh ta không nói thẳng ra là muốn nói chuyện riêng với Giang Nhiễm Nhiễm, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Cố Lăng Tu không nói gì, ngược lại quay đầu thoáng nhìn về Giang Nhiễm Nhiễm đang nằm trên giường, tựa như đang hỏi ý kiến cô. Cố Lăng Tu không để ý đến người khác nghĩ gì, nhưng khi đứng trước mặt người trong lòng, cho dù bản thân có bá đạo đến đâu, cũng vẫn tôn trọng người kia.
Không ai biết được, trong tim Cố Lăng Tu bây giờ đang khẩn trương cỡ nào. Rất hy vọng Giang Nhiễm Nhiễm biểu hiện từ chối, cho dù là một chút thôi cũng được.
Ánh mắt Cố Lăng Tu quét một lượt, Giang Nhiễm Nhiễm cũng nhìn tới trước mặt anh, cô có thể lờ mờ đoán được Nguyễn Quân sắp định nói cái gì, cho nên cô cũng nhận thấy cần phải thừa dịp lần này nói cho rõ ràng.
Đáng tiếc, Cố Lăng Tu cũng không hiểu rõ, anh chỉ thấy Giang Nhiễm Nhiễm một mực giữ im lặng, còn hiểu lầm Giang Nhiễm Nhiễm vẫn đang giận chuyện hôm qua.
Cố Lăng Tu cười hổ thẹn, thu tầm mắt lại, khóe miệng miễn cưỡng hơi nhếch lên, không cảm xúc quay sang Nguyễn Quân:
"Nguyễn tiên sinh, mong anh đừng nói quá lâu, Nhiễm Nhiễm cần nghỉ ngơi."
"Được." – Nguyễn Quân cẩn thận che giấu sự vui mừng sau đáy mắt, chỉ khẽ mỉm cười đáp lời Cố Lăng Tu.
Bọn họ không ai nhìn thấy, nhìn Cố Lăng Tu bước ra, ánh mắt Giang Nhiễm Nhiễm đột nhiên ảm đạm không ít.
"Nhiễm Nhiễm." – Sau khi Cố Lăng Tu rời đi, Nguyễn Quân cười cười ngồi xuống mép giường, vươn tay định sờ trán Giang Nhiễm Nhiễm, "Có phải có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không phải." – Giang Nhiễm Nhiễm không ngờ Nguyễn Quân lại làm như thế, cô vô thức nghiêng đầu tránh đi, tay Nguyễn Quân vừa giơ chưa kịp chạm đến đã bị tránh, có chút lúng túng, lại nghĩ không đành lòng, cô đi thẳng vào vấn đề: "Phải rồi, anh định nói với em chuyện gì?"
Nguyễn Quân nhìn chằm chằm cô một lúc, đôi mắt đen láy sâu thẳm tựa như muốn hút Giang Nhiễm Nhiễm vào trong, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn: "Nhiễm Nhiễm, chuyện ngày đó anh nói với em, em cân nhắc thế nào?"
Giang Nhiễm Nhiễm nghĩ thầm, quả nhiên là vì chuyện này.
Cô mở to miệng, mặc dù cảm thấy có thể có chút tàn nhẫn, nhưng cô tin tưởng nên nói rõ ràng mới là cách tốt nhất, chỉ là, cô chưa kịp nói lời nào, Nguyễn Quân đã giơ ngón tay đè lên môi cô, chặn lại.
"Suỵt.. Nhiễm Nhiễm, đừng nói là muốn từ chối anh a?" – Giống như biết được Giang Nhiễm Nhiễm sắp nói cái gì, Nguyễn Quân có chút ảo não nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, bên trong lại mang theo đầy thâm tình, giọng điệu có chút hối hận: "Thời đại học người em để trong lòng là anh phải không? Thật xinh lỗi, Nhiễm Nhiễm, nếu như lúc đó anh dũng cảm hơn một chút, thì đã không bỏ lỡ em! Cho anh một cơ hội nữa được không? Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, đem tất cả quay trở lại thuở đầu, được không?"
Giang Nhiễm Nhiễm có chút giật mình, cũng không kinh ngạc Nguyễn Quân biết được chuyện cũ, nhưng vài giây trôi qua, cô liền khôi phục lại dáng vẻ bình thường, lắc đầu nói: "Lúc học đại học, em quả thật có thầm mến anh, bất quá dù sao thời đại học đã không còn nữa, hiện tại đã trải qua rồi, không phải sao?"
Nguyễn Quân cương quyết cắt lời cô: "Nhưng chúng ta vẫn yêu thích nhau!"
Giang Nhiễm Nhiễm cười, tựa như nhìn nước chảy hoa trôi:
"Sau này em từng có bạn trai, mà hiện tại đã có vị hôn phu, trong bụng còn có đứa nhỏ. Em nói những chuyện này là hy vọng anh rõ ràng, mỗi người ai cũng có ký ức đã qua, em rất cảm kích khi anh nói cho em biết, thì ra những năm đó em không phải yêu đơn phương. Nhưng bây giờ, đã không còn giống nhau nữa, không phải sao?"
Kể từ sau hôm nói chuyện ở nhà hàng trở về, mấy ngày liền, Giang Nhiễm Nhiễm đều nhận được cuộc gọi và tin nhắn của Nguyễn Quân, nếu như không có chuyện xảy ra hôm nay, cô cũng sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng.
Chỉ có thể nói là tạo hóa quá trớ trêu đi! Đối với Nguyễn Quân, hiện tại Giang Nhiễm Nhiễm cũng đã xác định, mình không còn cảm giác thầm mến trước đây nữa, với cô mà nói, Nguyễn Quân của hiện tại, bất quá cũng chỉ là một học trưởng đại học, lâu ngày gặp lại mà thôi.
"Nhiễm Nhiễm! Hiện tại em lại tổn thương người khác rồi." – Nguyễn Quân cười khổ, nhìn chằm chằm cô, không quá mấy giây, anh ta tựa như dứt bỏ buồn khổ, cong cong khóe miệng, cười nói: "Mặc dù hiện tại em từ chối anh, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh theo đuổi em!"
"Nguyễn Quân.." – Giang Nhiễm Nhiễm bất đắc dĩ, giống như những lời vừa rồi thật uổn công vậy.
Nguyễn Quân không để cho cô nói tiếp, mà trực tiếp nói thẳng ra:
"Xem như em có vị hôn phu, còn có đứa trẻ, anh tin tưởng cuối cùng em cũng sẽ nhất định chọn anh!" – Dừng một chút, Nguyễn Quân không chịu thả tay Giang Nhiễm Nhiễm ra, còn đem tay cô để vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng vuốt, nói tiếp: "Em không yêu anh ta, không phải sao? Nếu như chỉ vì đứa trẻ này mà phải buộc ở bên nhau, cuối cùng người chịu khổ sẽ chỉ là em! Chúng ta ngược lại, trước đó đã từng có tình cảm với nhau rồi, Nhiễm Nhiễm, em hiểu chứ?"
Giang Nhiễm Nhiễm không nghe rõ phía sau Nguyễn Quân nói thêm cái gì, hiện tại trong đầu cô chỉ có câu nói kia, em không yêu anh ta, không phải sao?
Nguyễn Quân thấy sự khác thường trong mắt Giang Nhiễm Nhiễm, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, lên giọng hỏi:
"Nhiễm Nhiễm, em không yêu Cố Lăng Tu, đúng không?"
Nguyễn Quân chờ đợi câu trả lời này, mà Cố Lăng Tu đứng ngoài cửa, khẩn trương nghe lén, đôi tay siết thật chặt.
Giang Nhiễm Nhiễm cứng ngắt quay đầu, suy nghĩ có chút loạn, tựa như một đống âm thanh đang vây quanh hỏi cô, mi không yêu Cố Lăng Tu phải không?
Tầm mắt của cô mờ mịt, không biết đã rơi vào nơi nào.
Nhưng một khắc sau, bỗng nhiên cô thanh tỉnh trở lại, bởi vì thân ảnh Cố Lăng Tu đã xuất hiện!
"Thật ngại quá, Nguyễn tiên sinh, Nhiễm Nhiễm cần phải nghỉ ngơi! Cảm ơn cậu đã đến thăm, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt, cậu có thể yên tâm rồi."
Cố Lăng Tu cưỡng ép đến bên cạnh Giang Nhiễm Nhiễm, trầm mặt rút tay Giang Nhiễm Nhiễm từ chỗ Nguyễn Quân kia đem về, một giây sau, rút ở đầu giường một miếng khăn giấy lau lau tay cho cô, sau có cẩn thận để vào trong chăn.
Đây là lần đầu tiên Giang Nhiễm Nhiễm thấy Cố Lăng Tu bá đạo như vậy, nhưng nhìn động tác đó, trong lòng cô lại dâng lên một loại cảm giác an tâm, tựa như một mình sống ở nơi hoang vu quá lâu, cuối cùng gặp lại được người mà mình muốn gặp nhất đến đón vậy.
Nguyễn Quân đứng lên, nhún vai một cái, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Giang Nhiễm Nhiễm: "Nếu đã vậy, Nhiễm Nhiễm, sau này sẽ tìm em trò chuyện tiếp, anh đi trước đây." Cuối cùng, Nguyễn Quân còn nhìn thoáng qua sắc mặt mất tự nhiên của Cố Lăng Tu, có chút khiêu khích: "Nhiễm Nhiễm, anh đợi em! Lần này anh sẽ không từ bỏ đâu."
Đi ra khỏi phòng bệnh, cách thật ra, anh ta mới lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, sắc mặt không thể tốt hơn.
* * *
Thụy Thượng, Phòng Thời trang và Giải trí.
Lúc Lục Khinh Lan đến công ty cũng là một phút cuối cùng trước giờ quẹt thẻ điểm danh, không khỏi thở phào một hơi.
Chỉ là, một chân cô vừa bước tới văn phòng, phía sau lưng lại vang lên một âm thanh bén nhọn:
"Lục Khinh Lan! Cô đứng lại đó cho tôi!"
Lục Khinh Lan xoay người, thấy Vu tổng giám đang nổi giận đùng đùng đi về phía cô, khẽ nhíu mày, cô bình tĩnh hỏi:
"Vu tổng giám, có chuyện gì?"
"Cô còn không biết xấu hổ hỏi tôi có chuyện gì sao?" – Vu tổng giám hung tợn trừng mắt nhìn cô, đôi môi đỏ tươi động đậy, lời nói không cam lòng hiện ra: "Cô đang cố ý sao? Cố ý tỏ chướng mắt bài chuyên phóng của Cố thiếu gia, để tôi bị chủ biên giáo huấn một trận, có phải vậy không?"
Sáng sớm hôm nay cô ta đã phấn khích đi tìm Lăng Vi, muốn nhận bài chuyên phóng Cố thiếu gia lần này, cô ta tưởng rằng Lục Khinh Lan và đồng nghiệp phòng ban đã sớm từ bỏ, coi như Lăng Vi không vui, sẽ nhắm vào Lục Khinh Lan khiển trách.
Nhưng cô ta không nghĩ tới, vừa mới đem chuyện này nói ra, đã bị Lăng Vi hung hăng giáo huấn một trận! Càng liên tục nhấn mạnh chuyên phóng Cố thiếu gia cũng chỉ có thể là Lục Khinh Lan, Vu tổng không cần nghĩ tới! Lời nào nói ra, cũng giống như nâng Lục Khinh Lan tận trời! Vu tổng giám sao có thể nhịn khẩu khí này!
Kinh nghiệm làm việc của Vu tổng giám đều đi trước Lục Khinh Lan, dựa vào cái gì mà phải nhận thua Lục Khinh Lan hết lần này tới lần khác.
Tuyệt đối không phục!
Vu tổng giám nhướng mày đứng đó, đôi mắt đỏ hồng nhìn về phía Lục Khinh Lan, hận không thể nuốt được cô!
Bị kéo vào trò hề, đồng nghiệp các phòng ban khác đều hiếu kì ra xem, vừa nhìn hai người họ vừa bàn tán, ánh mắt hết nhìn ở chỗ Lục Khinh Lan rồi lại nhìn sang chỗ Vu tổng giám.
"Vu tổng giám." Lục Khinh Lan không để ý tới những người khác thế nào, nhưng cô sẽ không tùy ý để Vu tổng giám kia tùy ý làm càn. Cô trầm ngâm một lúc, mơ hồ đã đoán được xảy ra chuyện gì, thế là ngẩng đầu không chút sợ hãi nhìn về phía Vu tổng giám, thản nhiên nói: "Hôm qua tôi chỉ đề cập thế thôi, nếu như cô muốn nhận chuyên phóng Cố thiếu gia, tôi có thể cùng với Lăng chủ biên xin chỉ thị cho phòng ban các cô được tiếp nhận. Nhưng về phần cô nói tôi cố ý để cô bị chủ biên giáo huấn, tôi cũng muốn hỏi Vu tổng giám một chút, sao tôi lại phải làm thế với cô? Vả lại tôi cũng chưa đi đến tìm Lăng chủ biên, vậy thì sao tôi có thể để cô bị giáo huấn được?"
"Cô!" – Vu tổng giám chán ghét nhìn Lục Khinh Lan, lúc này có chút tỉnh táo, vả lại, nếu lời này truyền ra ngoài, người khác sẽ chỉ cho rằng mình không kiên nhẫn chờ đợi, gấp rút đến gặp chủ biên muốn đoạt được bài chuyên phóng nên mới bị giáo huấn!
Hay cho Lục Khinh Lan!
Vu tổng giám hừ lạnh một tiếng, khoanh tay lại, muốn dùng khí thế vượt lên Lục Khinh Lan, lời khó nghe không ngừng quăng tới:
"Cho nên tôi thật bội phục Lục tổng giám đã chơi sau lưng tôi một vố như vậy! Chuyên phóng Giang Nhiễm Nhiễm và Bạch lão tướng quân làm như thế nào, tất cả mọi người đều rõ ràng. Nhất là Bạch lão tướng quân, hết lần này tới lần khác cô đều giành bài chuyên phóng độc nhất vô nhị, chỉ sợ công sức bỏ ra không ít đâu nhỉ?"
Trong lòng Vu tổng giám kia vui sướng, liều mạng nói những điều khó nghe trước mặt Lục Khinh Lan, cô ta không tin bị nói huyên thuyên như thế, Lục Khinh Lan vẫn còn bình tĩnh!
Chỉ là cô ta không ngờ, điều cô ta kỳ vọng làm Lục Khinh Lan nổi giận không hề xuất hiện, trong phòng làm việc mọi người nháo nhào đứng lên!
"Vu tổng giám, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không được nói bậy!" – Tiểu Cố dẫn đầu xông tới, ngăn cản trước mặt Lục Khinh Lan, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng giọng nói đã không chút khách khí: "Lục tổng giám của chúng tôi, thực lực rõ như ban ngày, coi như Vu tổng giám cô không sánh ngang nổi cũng đừng nên tung tin đồn nhảm nhí, phỉ báng như vậy!"
"Cô là cái thá gì? Dám nói chuyện với tôi như vậy?" – Vu tổng giám nổi giận, thứ mà cô ta không muốn nghe nhất chính là bị người khác nói mình không bằng Lục Khinh Lan, đặc biệt người nói câu kia, lại là một biên tập nhỏ nhoi!
"Chuyện tôi nói chính là sự thật!" – Tiểu Cố không chút kiêng nể, giương mắt nghênh đón khiêu chiến.
Thấy Tiểu Cố bảo hộ mình như thế, trong lòng Lục Khinh Lan có chút cảm động, cô đem Tiểu Cố kéo về phía sau, để mình đối đầu với ánh mắt phẫn nộ của Vu tổng giám:
"Vu tổng giám, nếu như cô thật sự muốn có được bài chuyên phóng Cố thiếu gia như thế, một là cô nên chuẩn bị tư liệu cho tốt, hai là dùng bản lĩnh của cô đi! Tôi hoan nghênh cô đến nghiên cứu, thảo luận, nhưng nếu cô còn đến gây chuyện, vậy thì xin mời cô đi cho!"
Vu tổng giám nhìn chòng chọc Lục Khinh Lan, đột nhiên cảm thấy bị Lục Khinh Lan khinh thường kinh ngạc! Một tháng qua không cam lòng cùng ghen ghét bao nhiêu, hiện tại tất cả đều xông ra công kích bấy nhiêu!