Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 284: Lần nữa lại bị chụp lén




Lăng Vi đột nhiên đứng lên, trong nháy mắt, cô ta liền che giấu cảm xúc không cam lòng, khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng trước đó, để cho người khác không tìm ra một cái khuyết điểm nào.

"Lục tổng giám." – Lăng Vi khẽ vịn mép bàn, nhàn nhạt cười một tiếng: "Chuyên phóng Cố thiếu gia quan trọng cỡ nào cô cũng biết rồi, tổng bộ gấp rút muốn xem trước tạp chí kỳ tiếp theo, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, tôi chỉ có thể rút ngắn thời gian phỏng vấn lại, tôi hy vọng trước khi kết thúc tuần này, cô phải đem bản thảo phỏng vấn nộp đến cho tôi."

Lăng Vi thật vất vả mới có thể moi được đám tin tức kia, người gọi là Cố thiếu gia, hình như hai ngày trước đã xuất ngoại làm việc, không chừng mười bửa, nửa tháng nửa cũng chưa trở về, cô ta nhất định muốn phá hoại bài chuyên phóng lần này.

Ha, Lục Khinh Lan, xem năng lực của cô thật sự tới đâu?

Nghĩ đến Lục Khinh Lan sẽ có khả năng rơi vào thất bại, trong lòng Lăng Vi cảm thấy vô cùng thoải mái, khoé miệng ngoắc ngoắc, tựa như thật có lỗi:

"Đây là ý của tổng bộ, tôi cũng không còn cách nào khác, mong rằng cô sẽ sớm xử lý mọi thứ, được chứ?"

"Tôi sẽ cố hết sức." – Lục Khinh Lan cũng không muốn nói ra việc chuyên phóng đã được hoàn thành, vẫn chưa tới lúc. Nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không hiểu, tại sao trước đó Lăng Vi vẫn khẳng định cô và Cố thiếu gia trong truyền thuyết quen nhau rất thân?

Chẳng lẽ, Lăng Vi cũng biết Cố thiếu gia là ai sao?

"Vất vả cho cô rồi, Lục tổng giám." – Lăng Vi ngồi xuống ghế, nói xong mọi chuyện, giống như vừa nghĩ đến một chuyện mà cô ta rất quan tâm, nói: "Phải rồi, bác gái có gọi cho tôi, bà ấy rất từc giận, tôi cũng đã nhìn thấy mấy tấm ảnh kia, xem ra có thể là giả, bất quá thế hệ trước không nghĩ thế, nếu có cần tôi hỗ trợ điều gì, cứ việc nói a."

Lục Khinh Lan có chút kinh ngạc về lời này, ngẫm nghĩ một chút, cô lịch sự đáp lời:

"Cảm ơn."

Giống như đã biết Lục Khinh Lan sẽ đáp lại như thế, Lăng Vi nhún vai, nụ cười trên mặt không giảm: "Ok, vậy tốt rồi."

"Lăng chủ biên, vậy tôi về làm việc đây." – Lục Khinh Lan nói xong, xoay người bước ra cửa, trở về văn phòng của mình, cô định đem bài chuyên phóng Cố Lăng Tu chỉnh sửa một chút, không ngờ lúc này Nguyễn Quân lại gọi điện đến cho cô.

"Lan Lan, anh đang ở dưới lầu công ty em, có rảnh không? Anh muốn nói chuyện với em một chút."

Mặc dù là hỏi thăm nhưng Lục Khinh Lan vẫn có thể nghe thấy ẩn ý trong lời nói kia, không muốn cô từ chối, ngẫm nghĩ xong, cô liền đồng ý: "Tại quán cà phê bên cạnh đi, đợi em mười phút."

Lúc cô đến nơi, đã thấy Nguyễn Quân đang dựa vào lưng ghế, đặt kính xuống mặt bàn, tay phải xoa bóp dưới sống mũi, điệu bộ có vẻ khá mệt mỏi.

Lục Khinh Lan chăm chú nhìn anh ta, dáng vẻ không đeo kính hôm nay và hôm qua khác biệt rất lớn, chẳng lẽ chuyện hôm qua chỉ là ngoài ý muốn? Hay là đối vị học trưởng này, cô không có cách hiểu rõ ràng được?

"Tới rồi sao? Mau ngồi đi!" – Nguyễn Quân mở mắt ra, cười cười, chỉ vào vị trí đối diện: "Muốn uống gì không? Nhiều năm không liên lạc, cũng không biết khẩu vị em có còn giống với thời đại học hay không."

"Một ly cà phê sữa." – Có lẽ việc Lục Khinh Lan nhìn thấy ngày hôm qua vẫn còn canh cánh trong lòng, lúc này cô phải thấy có chút mất tự nhiên, né tránh ánh nhìn hoài niệm của Nguyễn Quân, trực tiếp hỏi: "Phải rồi, anh nói có việc tìm em, là chuyện gì vậy?"

Nguyễn Quân đè ấn hai huyệt thái dương, sau đó vẻ mặt có chút khổ sở nói:

"Nhiễm Nhiễm không muốn gặp anh, tìm đủ loại lý do cự tuyệt anh, Lan Lan, em có thể giúp anh một chút không?"

Lục Khinh Lan trầm mặc, tâm tư của Nguyễn Quân, Giang Nhiễm Nhiễm đã nói cho cô biết trước đó rồi, cô còn nhớ rằng lúc nghe Giang Nhiễm Nhiễm kể xong, trong lòng cô có chút xúc động, năm đó hai người bọn họ tương hợp nhau thế nào, lại bỏ lỡ nhau, xem như bây giờ nói rõ lại với nhau, thì có thể làm gì đây? Đã sớm không thể trở lại năm xưa được nữa.

Lục Khinh Lan thấy, hiện tại trong lòng Giang Nhiễm Nhiễm đã có hình bóng của Cố Lăng Tu rồi, nhưng vẫn chưa chịu thừa nhận, cho nên chỉ có thể xin lỗi Nguyễn Quân trước mặt mà thôi.

Tựa như nhìn ra được sự do dự của Lục Khinh Lan, Nguyễn Quân tự cười cười tự giễu mình, thanh âm có chút ảm đạm: "Nếu như năm đó anh chịu nhìn kỹ lại thì sẽ không thể phát sinh chuyện như ngày hôm nay. Anh muốn làm Nhiễm Nhiễm hạnh phúc, mấy năm nay anh cố gắng làm việc cũng chính vì điều này. Hôm nay nhìn thấy, hiện tại có vẻ cô ấy không được hạnh phúc, tại sao lại không chịu cho anh cơ hội? Chẳng lẽ là vì cô ấy đang có đứa trẻ trong người? Chỉ cần là con của Nhiễm Nhiễm, anh đều yêu thương, thật.."

Càng nói về sau, thanh âm của Nguyễn Quân càng hạ thấp, cuối cùng, Lục Khinh Lan tựa như có thể nghe rõ tiếng nghẹn ngào.

Cô định nói gì đó an ủi, lại phát hiện bản thân không cách nào thốt nên lời, phải nói như thế nào đây? Chẳng lẽ nói rằng, Nguyễn Quân anh từ bỏ đi, hiện tại Nhiễm Nhiễm đang rất hạnh phúc? Hay là nói, mọi sai lầm đều đã trôi mất rồi, dù sao hiện tại cũng không phải là những năm đó?

Nhưng những lời này, Giang Nhiễm Nhiễm cũng đã từng nói qua.

"Nguyễn Quân." – Cuối cùng Lục Khinh Lan vẫn mềm lòng, giọng điệu cũng có chút thả lỏng: "Rồi anh sẽ gặp được người phù hợp với anh, còn Nhiễm Nhiễm, hiện tại cô ấy rất tốt, rất hạnh phúc. Anh cũng hy vọng cô ấy được hạnh phúc, không phải sao?"

Nhưng cô không ngờ, lời mình nói vừa xong, Nguyễn Quân đột nhiên ngẩng đầu, tựa như đang rất tức giận:

"Hạnh phúc? Nhiễm Nhiễm không hề hạnh phúc! Tên đàn ông kia căn bản không thể cho Nhiễm Nhiễm hạnh phúc, bất quá anh ta cũng chỉ là một tên đạo diễn, giới giải trí có thể có bao nhiêu người thật tình? Nếu như anh ta thật sự đối xử tối với Nhiễm Nhiễm, sao lại để mặc cho người khác ăn hiếp cô ấy, đến nỗi phải nhập viện? Thậm chí còn không tin tưởng Nhiễm Nhiễm?"

Lục Khinh Lan không ngờ Nguyễn Quân lại có phản ứng lớn như thế, giống như Nguyễn Quân rất có thành kiến với Cố Lăng Tu, cô mấp máp môi nói:

"Em và Cố Lăng Tu lớn lên từ nhỏ, anh ấy thế nào, em đều hiểu rất rõ ràng."

Trong nội tâm cô quả thật có chút không vui, chuyện giữa Cố Lăng Tu và Giang Nhiễm Nhiễm chỉ có thể nói một mình Diệp Đình Thâm là hiểu rõ nhất, Nguyễn Quân nhìn Cố Lăng Tu không chút thiện cảm, cho dù thân phận hiện tại của Cố Lăng Tu không phải là đạo diễn cũng thế.

Lục Khinh Lan không muốn có người tới phá hạnh phúc của Giang Nhiễm Nhiễm.

"Nếu như Nhiễm Nhiễm quả thật không hạnh phúc như lời anh nói, cô ấy sẽ không có lý do từ chối anh, không phải sao?" – Lục Khinh Lan nhấp một ngụm sữa, sau đó đem lời này nói ra.

Tựa như Nguyễn Quân rất không thích những lời nói mang đáp án khẳng định như vầy, quả thật anh ta rất cố chấp, nhất định sẽ không dễ dàng thay đổi.

"Lan Lan, nhất định em phải nói thẳng như vậy sao?" – Nguyễn Quân cười khổ, ánh mắt ảm đạm.

"Nguyễn Quân.."

"Đừng nói nữa.." – Nguyễn Quân ngắt lời cô, đưa ra quyết định: "Chỉ cần cô ấy chưa kết hôn, anh vẫn còn cơ hội. Lan Lan, anh muốn tranh cơ hội lần này, năm đó anh đã không đủ dũng khí cho nên bỏ qua, lần này, không nên để mình phải hối hận thêm lần nữa, không phải sao? Nếu như cố gắng đến cuối cùng vẫn không được, vậy thì anh sẽ chấp nhận từ bỏ."

Lời Nguyễn Quân rất thành khẩn, cuối cùng anh ta lấy ra một chiếc hộp nhung đen tinh xảo.

Lục Khinh Lan nhìn đến cái tên in trên chiếc hộp 'Logo―HarryWinston', không khỏi kinh ngạc.

"Sinh nhật Nhiễm Nhiễm sắp tới rồi, cô ấy không muốn gặp anh, em có thể giúp anh chuyển món quà sinh nhật này cho cô ấy không?" – Nguyễn Quân hồi tưởng lại, nụ cười trên mặt rất miễn cưỡng: "Lan Lan, giúp anh lần này được không? Dù sao chúng ta cũng là bằng hữu, anh chỉ đơn thuần muốn tặng quà cho cô ấy thôi, không có ý tứ gì khác đâu."

Cuối cùng anh ta đẩy chiếc hộp về phía Lục Khinh Lan.

Lục Khinh Lan rất khó khăn, cuối cùng không nhịn được trước khẩn cầu của Nguyễn Quân, cô đành bất đắc dĩ gật đầu:

"Nếu Nhiễm Nhiễm không muốn nhận, em sẽ thay cô ấy trả lại cho anh."

"Được, cảm ơn em." – Nghe xong lời cô, Nguyễn Quân thở một hơi rất dài.

Lục Khinh Lan ngầm thở dài, cầm chiếc hộp nhỏ bỏ vào trong túi xách.

Chỉ là cô căn bản không biết, từ lúc Nguyễn Quân lấy ra chiếc hộp, đã có người chụp lén khoảnh khắc này.

Mười lăm phút sau, Lục Khinh Lan đứng dậy rời đi.

Không bao lâu, chỗ ngồi cô vừa rời đi liền có một người tới ngồi xuống, không nháy mắt, nhìn chằm chằm Nguyễn Quân.

Người tới, là Bạch Thư.

Nguyễn Quân không ngẩng đầu, tự mình uống cà phê.

"Không ngờ anh lại để ý tới Giang Nhiễm Nhiễm như thế." – Bạch Thư cầm ly cà phê trên bàn lên, hài lòng chống cằm đánh giá Nguyễn Quân: "HarryWinston? Ra tay hào phóng như thế, không sợ sẽ bị Giang Nhiễm Nhiễm từ chối sao?"

"Cô đến đây, chắc không phải cùng tôi thảo luận chuyện này chứ?" – Nguyễn Quân buông ly cà phê xuống, khoé miệng cứng nhắc nói.

"Ok, chúng ta cùng bàn chính sự." – Bạch Thư không để ý đến thái độ của Nguyễn Quân, chỉ nhíu mày, nói: "Tôi đến là muốn nói với anh, chuyện này làm rất tốt, cảm ơn."

Nguyễn Quân không nói gì, chỉ hừ nhẹ một cái.

Bạch Thư thấy thế chỉ nở nụ cười, hai tay chống lên bàn, người nghiêng về trước một chút, miệng cười như vô hại: "Anh nói xem, nếu như sau này để bọn họ biết, có thể sẽ trách anh hay không?"

"Cô cảm thấy thế nào?" – Nguyễn Quân cười cười, sau đó thừa dịp dùng tay phải để vào cổ Bạch Thư, vuốt xuống một đường, giống như rất thân mật, nhẹ nhàng nói: "Nếu thật sự có ngày đó, cô cảm thấy mình có thể ung dung đứng ngoài được sao?"

"Hừ!" – Bạch Thư ráng sức kéo tay anh ta ra, thần sắc lạnh lùng, sau đó ưỡn người đứng lên, nhìn Nguyễn Quân: "Anh yên tâm, sẽ không có ngày đó đâu."

"Vậy thì tốt."

* * *

Trước khi tan làm một giờ, Lục Khinh Lan nhận được cuộc gọi của Diệp Đình Thâm, nói sẽ tới đón cô đúng giờ.

Bất quá, cuối cùng cô lại là người về muộn.

Vừa lên xe, cô đã nũng nịu xin lỗi:

"Thật ngại quá, mãi lo nhìn bản thảo, cho nên em xuống trễ."

"Không sao." – Diệp Đình Thâm cười cười, xoa xoa chiếc mũi của cô: "Đợi vợ anh tan làm, là chuyện đương nhiên!"

Lục Khinh Lan thẹn thùng trừng mắt nhìn anh:

"Hừm, ai là vợ anh a!"

"Đương nhiên là Khinh Lan đây rồi!" – Diệp Đình Thâm nắm lấy tay cô đặt trên mặt mình, cười rất vui vẻ: "Sau khi đính hôn thì sẽ kết hôn, kết hôn xong, chẳng phải em đã là vợ anh sao?"

Nghe xong, trái tim của Lục Khinh Lan đập mạnh hơn, cô quay đầu đi chỗ khác, không thèm nhìn anh.

Khởi động xe, cô đem chuyện của Lăng Vi rút ngắn hạn nộp bài chuyên phóng, và chuyện cô ta muốn tham dự lễ đính hôn kể cho Diệp Đình Thâm nghe.

Lúc nghe cô nói, Diệp Đình Thâm trầm ngâm một lúc, cuối cùng nói:

"Bài chuyên phóng em cứ đợi đến ngày cuối cùng rồi đưa cho cô ta là được, còn về phần tham dự lễ đính hôn, cứ tuỳ cô ta."

Lục Khinh Lan gật đầu:

"Ừm, được, em biết rồi."

Nói chuyện xong, hai người tuỳ tiện hàn huyên vài chuyện, đa phần đều là Lục Khinh Lan kể, Diệp Đình Thâm yên lặng lắng nghe.

Đến siêu thị ngoài cư xá, hai người xuống xe đi mua thức ăn, giống hệt như đa số vợ chồng son bên nhau.

Lục Khinh Lan rất thích như thế, cô vẫn luôn mong muốn có một cuộc sống đơn giản, hạnh phúc nhỏ, nhưng ấm áp.

Mà gần đây, cô lại bắt đầu mong chờ được đính hôn, thậm chí là muốn được kết hôn.

Mua đồ xong, lúc trả tiền, một tay Diệp Đình Thâm cầm mấy túi đồ mua về, một tay chăm chú nắm chặt tay cô gái nhỏ bên cạnh, đang chuẩn bị rời đi, lại nghe gần đó có người gọi tên mình.