"Sao cô lại có trong tay chiếc đĩa này?" – Lục Khinh Lan lạnh lùng nhìn Lăng Vi, nhìn chằm chằm vào mặt cô ta, muốn nhìn thấy biến hóa trên mặt Lăng Vi.
"Lục Khinh Lan, cô muốn nói cái gì?" – Lăng Vi biết hiện tại không thể để lộ ra một dấu hiệu chột dạ nào, dứt khoát ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Lục Khinh Lan, lấy khí thế kiêu ngạo ra bảo vệ mình: "Cô đang nghi ngờ tôi? Thật là buồn cười hết sức!"
Vừa lên tiếng, Lăng Vi ưỡn thẳng sống lưng, toàn thân toát ra một cỗ oan ức, uỷ khuất, cho dù là ai nhìn thấy cũng đều sẽ đứng về phía Lăng Vi, huống chi, cô ta lại là thiên kim của Lăng gì, gia thế giáo dưỡng thế nào ai cũng hiểu rõ, hoàn toàn sẽ không có người hoài nghi chuyện này.
Nói đến đây, cô ta liền bước tới trước mặt bà Trang Mi, thay đổi bộ dáng bị Lục Khinh Lan hùng hổ dọa người, uỷ khuất ghê gớm, thanh âm có vẻ kích động, nói:
"Bác gái, bác tin tưởng con không? Nếu quả thật như lời Lục Khinh Lan nói là con cố ý, vậy tại sao trước mặt bác con còn nói tốt cho cô ấy? Còn một lòng chúc phúc cho hai người họ?"
Bà Trang Mi có chút hoài nghi, nhưng khi nhìn dáng vẻ không giống với bộ dạng nói dối của Lăng Vi, liền có chút dao đọng, ánh mắt nhìn từ chỗ Lăng Vi đến Lục Khinh Lan, bình tĩnh xem xét, cuối cùng bà ta càng tin tưởng Lăng Vi, dù sao bà Trang Mi cũng từng nhìn Lăng Vi lớn lên.
Lục Khinh Lan nhìn thấy sự thiên vị chỗ bà Trang Mi, nhưng cô không để tâm, có điều cô vẫn không tin Lăng Vi này.
Một giây sau, Lục Khinh Lan trực tiếp bước tới, chất vấn lần nữa:
"Cái đĩa này thuộc về vật dụng riêng tư của tôi, nếu không cẩn thận đem tới đây, tôi sẽ phát hiện ra, cũng sẽ bỏ lại trong phòng mình hoặc chỗ nào đó người ngoài không thể tìm thấy, cũng chỉ có thể để ở Lục gia chứ không phải bỏ trong khách san này! Lăng Vi, cô có thể giải thích trước mặt tôi lần nữa, tại sao nó lại ở trong tay cô?"
Lúc nhìn thấy cái đĩa, Lục Khinh Lan đã hoài nghi, chỉ bất quá mới vừa rồi bị câu nói không thể sinh con kia làm cho choáng váng, hiện tại nghĩ kỹ, chuyện này rõ ràng có người nhúng tay giúp đỡ Lăng Vi, nếu không, sao cô ta có thể cầm cái đĩa từ Lục gia đến đây?
Lục Khinh Lan đảo mắt một lần nữa tới chỗ Lăng Vi, vẫn đang chờ một câu trả lời từ cô ta.
Trong phòng nghỉ lần nữa rơi vào trầm mặc.
Vì thấy Lục Khinh Lan cương quyết như vậy, bầu không khí lạ lùng này bà Trang Mi cũng nhận ra có cái gì đó không đúng, đúng như lời Lục Khinh Lan nói, cái đĩa này thuộc loại đồ vật riêng tư, sao Lăng Vi lại có được nó? Có thật là lấy ở chỗ người tổ chức lễ đính hôn hay không?
Hay là, Lăng Vi đang nói dối?
Đây là lần đầu tiên bà Trang Mi có chút hoài nghi đối với Lăng Vi, nhưng bà không biểu hiện ra mặt, chỉ suy nghĩ trong lòng.
"Lục Khinh Lan, cô nói chuyện này phải có chứng cứ!" – Lăng Vi trầm mặt xuống, nắm chặt tay, bộ dáng có vẻ rất tức giận.
Cô ta đã làm thì sẽ liều chết cũng không thừa nhận, cho dù thế nào đi nữa, bọn họ cũng sẽ không thể tra ra được, chỉ là vừa rồi bà Trang Mi suýt chút ra ngoài làm loạn, hết lần này tới lần khác đã bị Diệp Đình Thâm và Lục Khinh Lan tới cản trở.
Kế hoạch từ đầu đến giờ của Lăng Vi đều là do hai người họ làm rối tung lên!
Lục Khinh Lan bị ngữ khí của cô ta chống chế, định mở miệng, nhưng Diệp Đình Thâm sau lưng đã giữ cô lại, lạnh lùng nói:
"Lăng Vi, nếu như cô không nói, tôi cũng sẽ điều tra được."
"Đình Thâm!" – Lăng Vi mở to hai mắt, tựa như không thể chấp nhận cách nói chuyện này của anh đối với mình, một giây sau, hốc mắt cô ta ửng đó, quật cường nhìn anh, làm cho người ta không đành lòng trách móc nặng nề.
Kỹ thuật này quả nhiên Lăng Vi diễn quá tốt, hay cô ta thật sự trong sạch? Lục Khinh Lan âm thầm lắc đầu cười lạnh, có chút thật giả bất phân.
"Đình Thâm! Anh.. Anh không tin em sao?" – Lăng Vi bị tổn thương khá lớn, thân thể có chút lắc lư tựa như không thể chịu nổi đả kích này.
Diệp Đình Thâm không muốn nhiều lời vô ích với Lăng Vi.
Lăng Vi định nói tiếp gì đó thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy vào, Cố Lăng Tu xông ra, có chút gấp gáp:
"Đình Thâm, Lan Lan, Diệp lão gia tử bảo tôi tới gọi hai người ra cổng, chút nữa nghi thức đính hôn cũng bắt đầu rồi, mau chuẩn bị đi."
Diệp Đình Thâm gật đầu, nhẹ nhàng quay sang nói với Lục Khinh Lan:
"Khinh Lan, chúng ta ra ngoài trước, đợi nghi thức kết thúc, anh sẽ giải thích chuyện kia với em, được chứ? Về phần chuyện này, chúng ta cũng nên đợi sau đó sẽ xử lý."
"Được." – Lục Khinh Lan biết hiện tại điều gì cần phải ưu tiên cho nên cô không phản đối, để tâm bình thản đi đối diện mới là điều tốt nhất.
Diệp Đình Thâm cảm thấy nhẹ nhõm, quay sang nói với bà Trang Mi:
"Mẹ, mẹ ra ngoài trước đi, hôm nay là ngày đính hôn của con, con dìu mẹ ra sảnh yến hội!"
Đương nhiên những năm nay Diệp Đình Thâm rất ít có động tác thân mật với mẹ mình, đột nhiên được anh dìu, bà Trang Mi cũng có chút xúc động, tuy nói bà vẫn bất mãn với Lục Khinh Lan, đối với chuyện CD vừa rồi cũng rất tức giận, nhưng vừa rồi bà cũng đã bình tĩnh lại, huống hồ chi hiện tại khách khứa ai cũng đã đến đông đủ, nếu bà làm loạn sẽ chỉ làm mất mặt Diệp gia, cho nên không lên tiếng từ chối.
Nhưng Lăng Vi lại gấp rút, cô ta rất vất vả mới bàn ra màn kịch ngày hôm nay, dù sao cũng không thể lễ đính hôn được tiến hành thuận lợi!
Lăng Vi không chút nghĩ ngợi, trực tiếp kéo tay bà Trang Mi, lên tiếng cản trở:
"Bác gái, vừa rồi bác không phải nói Lục Khinh Lan không thể sinh con, tuyệt đối không thể làm con dâu của bác hay sao?"
Lời này nói ra, những người khác có chút tức giận, Diệp Đình Thâm lạnh lùng bác bỏ nói:
"Lăng Vi, đây là chuyện của Diệp gia tôi, chưa đến lượt cô nhúng tay vào!"
Lăng Vi không phục, hô lên:
"Đình Thâm, em vì muốn tốt cho anh a!"
Lăng Vi im lặng còn tốt, cô ta vừa lên tiếng, trong lòng bà Trang Mi liền không thoải mái, thế là lên tiếng hỏi lại: "Tiểu Vi, con đã nói đây là lễ đính hôn của Đình Thâm, nó là người có thân phận, không thể bị người đời đàm tiếu, là con khuyên ta tới tham gia lễ đính hôn này, tại sao bây giờ con lại cản trở ta?"
Lăng Vi nói những lời kia khuyên bà Trang Mi tới dự hôn lễ, lúc đó bà cảm thấy đứa trẻ này suy nghĩ thật thấu đáo, nhưng bây giờ, cô ta hết lần này đến lần khác cản trở mình, lúc này bà Trang Mi không thể không hoài nghi mục đích của Lăng Vi.
Bà ta tin tưởng Lăng Vi, cảm thấy đứa nhỏ này thật tâm muốn tốt cho mình, cũng nhìn ra cô ta thích Đình Thâm nhà mình cỡ nào, nhưng bây giờ, bà lại có loại cảm giác nghi ngờ, có nên tiếp tục tin tưởng Lăng Vi hay không, bà Trang Mi không khỏi suy nghĩ, có phải mình vẫn chưa nhìn thấu hết sự việc hay không?
Càng nghĩ càng khó chịu, bà Trang Mi dứt khoát kéo tay Lăng Vi ra, sắc mặt lạnh xuống: "Lăng Vi, ta xem con được trưởng bối yêu thương, nhưng bây giờ, một là con yên lặng ra ngoài tham gia lễ đính hôn, hai, là con tự mình rời khỏi đây đi."
"Bác gái.." – Khuôn mặt Lăng Vi đột nhiên trắng bệch, cô ta bỗng nhiên ý thức được trận đánh hôm nay, mình đã thua cuộc rồi.
Diệp Đình Thâm không muốn nhìn thấy Lăng Vi, trực tiếp đưa Lục Khinh Lan bước ra.
Trở lại cổng chính, hai người đều có chút không quan tâm, anh sợ cô rơi vào thế khổ sở, nắm chặt bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của cô, siết chặt trong tay mình:
"Khinh Lan, không có việc gì, tin tưởng anh, được chứ?"
Quả thật lúc này Lục Khinh Lan rất muốn bước tới hỏi rõ ràng bà Trang Mi chuyện đó có phải là thật hay không, nhưng cô biết rằng hiện giờ chưa phải lúc, nhưng điều này cũng không có nghĩa cô không bận tâm để ý.
Cô tin rằng bất luận ai gặp phải tình huống như vầy cũng sẽ không thể thờ ơ cho xong chuyện.
Đột nhiên cô cảm thấy trong lòng rất loạn, con cái, bà Trang Mi, Lăng Vi, giống như những ngọn núi lớn, vô hình đang đè ép chính mình.
"Khinh Lan.." – Thấy cô không nói lời này, Diệp Đình Thâm có chút nóng nảy: "Nói chuyện được không, anh.."
"Ầm.."
Đột nhiên có âm thanh cái gì đó rớt xuống đất vang lên, sau đó, một tiếng gọi khẽ vang lên:
"Tứ ca, Lan Lan.."
Nếu lắng nghe, có thể phát hiện âm thanh cay đắng, có chút miễn cưỡng.
Nhưng bây giờ cả Diệp Đình Thâm và Lục Khinh Lan đều cùng có tâm sự, cũng không nghe ra điểm kỳ quái trong giọng nói của người trước mắt.
Ngược lại là Cố Lăng Tu bên cạnh, lên tiếng trước:
"Niệm Niệm?"
Bị thanh âm của Cố Lăng Tu làm cho tỉnh táo, Lục Khinh Lan nén hết phiền muộn bên trong, miễn cưỡng cười cười:
"Niệm Niệm, nàng tới rồi à."
Diệp Đình Thâm cũng nhìn ra, người bằng hữu mà Khinh Lan thường hay nhắc tới kia chính là Chung Niệm, bất quá bây giờ không có nhiều thời gian ôn chuyện, anh quay sang nói với Cố Lăng Tu: "Lăng Tu, mang đưa Niệm Niệm vào chỗ ngồi đi."
"Được." – Cố Lăng Tu đáp ứng lời này, cười cười bước sang ôm bả vai Chung Niệm, thân thuộc giống như trước đây.
Lúc này không ai phát hiện, động tác của Chung Niệm có chút cứng ngắc, đáy mắt lại hiện lên đau xót.
Đón khách xong, Diệp Đình Thâm nắm tay Lục Khinh Lan đi đến khu vực yến tiệc, bọn họ đang chuẩn bị nghi thức làm lễ đính hôn.
Trận này lão gia tử hai nhà đã đợi quá lâu rồi, chưa từng có náo nhiệt như thế, nhiều chuyện trải qua hai bên đều cùng nhau say sưa ôn chuyện.
Đến hơn tám giờ, đính hôn kết thúc.
Đối với những chuyện vừa phát sinh, Lục Khinh Lan phát hiện mình không sợ hãi như trước nữa.
"Đình Thâm, không phải con có lời muốn giải thích sao? Thừa dịp tất cả mọi người đang ở đây, mau nói đi." – Đợi nghi thức đính hôn kết thúc, bà Trang Mi vẫn không thừa nhận Lục Khinh Lan, trên mặt bà ta nhìn không ra một chút cởi mở nào.
"Thế nào đây? Chuyện gì nữa?" – Diệp lão gia tử nhìn bà Trang Mi, suốt đêm nay không hề mỉm cười dù chỉ một cái, ông có chút bất mãn, lúc này trông thấy ánh mắt bà nhìn nha đầu Lan Lan lại có phẫn nộ, trong lòng ông cảm thấy có gì đó không đúng.
Bà Trang Mi không để ý tới Diệp lão gia tửu, thậm chí cũng không cho Diệp Đình Thâm cơ hội nói chuyện với Lục Khinh Lan, trực tiếp nhanh chân bước tới trước mặt bà Lục Mẫn Hoa và Lục lão gia tử, lạnh lùng nói:
"Hôn ước hai nhà chúng ta, huỷ bỏ! Diệp gia chúng tôi không thể chấp nhận Lục Khinh Lan bước vào cửa."
"Tẩu tử, ý của bà là gì?" – Lục lão gia tử giật mình hết sức, ông cũng dư sức nhìn ra bà Trang Mi không thích Lan Lan, cũng không ngờ mới vừa đính hôn xong lại liền muốn huỷ bỏ hôn ước, vả lại, lời nói của bà Trang Mi làm cho Lục lão gia tử có chút buồn bực, bà ta có ý gì, cứ liên tục thấy chướng mắt cháu ngoại bảo bối của mình?
"Có ý gì?" – Bà Trang Mi hừ lạnh, trực tiếp lấy một chồng ảnh ném tới trước mặt bà Lục Mẫn Hoa: "Mau tới xem con gái tốt của bà đi, ở ngoài dụ dỗ một lượt ba người đàn ông!"
Tầm mắt mọi người bị mớ ảnh chụp trên bàn thu hút, bà Trang Mi không đợi họ lên tiếng, vừa oán hận vừa nói: "Coi như nó cùng với tiểu tử Cố gia không có vấn đề gì, nhưng nó lại ở cùng một người đàn ông khác, trong quán cà phê trò chuyện lâu như vậy, còn nhận lấy quà đắc tiền của người ta! Đây chẳng phải dụ dỗ một lượt thì là gì?"
Bà Trang Mi càng nói càng tức giận một giây sau, bà ta xoay người, chỉ tay thẳng vào Lục Khinh Lan, trong mắt biểu thị vô cùng chán ghét:
"Lục Khinh Lan! Cô căn bản không thể sinh con! Chỉ cần điều này, tôi đã có quyền huỷ bỏ hôn ước này rồi!"
Nếu như nói đám ảnh chụp bà Trang Mi lấy ra, không đáng để người khác cảm thấy có chuyện gì, nhưng bà ta vừa nói ra câu này, ngược lại làm cho đám người hết sức kinh ngạc.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lục Khinh Lan, không còn lời nào để nói.
Chỉ có bà Lục Mẫn Hoa, trong mắt tràn đầy đau xót, đồng thời rất tức giận, một giây sau, đột nhiên bà đứng lên!