"Niệm Niệm?" – Lục Khinh Lan không thể tưởng tượng nổi gọi bạn mình.
Nhưng Chung Niệm không dừng lại, càng bước càng xa.
Lục Khinh Lan cũng sững sờ tại chỗ, cô có chút không rõ, tại sao lại trở thành như vậy?
Biết nhau đến nay cũng lâu, đây là lần đầu tiên Lục Khinh Lan và Chung Niệm xảy ra tranh chấp như thế, trước đó luôn tin tưởng, hiểu nhau cho nên lúc này cô cảm thấy thật khổ sở.
Dù sao, người vừa chỉ trích mình, không tin mình lại là bạn thân của mình!
Lục Khinh Lan rời đi trong mất mát, không phát hiện cách đó không xa sau lưng cô, có một bóng đen chú ý đến tình huống của cô, đang nhếch miệng cười.
Cùng lúc đó, tại Văn phòng Chính phủ Thành phố.
Diệp Đình Thâm bước vội vàng tới, một tay gõ gõ lên bàn nhẹ nhàng nhưng hai mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, vừa mở miệng đã làm cho người khác không thể đoán ra:
"Hạ bí thư, anh đặc biệt tìm tôi trở về gấp chính là vì chuyện này sao?"
Ngòn tay thon dài của Diệp Đình Thâm chỉ chỉ vào báo cáo đang mở, vẻ mặt anh cười như không cười nói tiếp:
"Liên quan đến việc khai phá mảnh đất trống ở Thành Đông kia không phải chúng ta đã thảo luận xong hết rồi sao? Hay là, anh còn có nghi ngờ gì?"
Lúc Diệp Đình Thâm ở bệnh viện nghe được điện thoại của Hạ bí thư, lời trong lời ngoài đều muốn anh trở về văn phòng chính phủ lập tức.
Mấy ngày qua, Hạ bí thư đã lén lút động thủ không ít cho nên anh không thể phớt lờ, thế là quay về một chuyến xem xem Hạ bí thư này muốn giở trò mèo gì, bất quá anh cũng không ngờ người kia lại bày ra một chuyện đã kết luận xong xuôi.
Diệp Đình Thâm thu bàn tay lại, khoanh hai tay vào nhau, ánh mắt tuỳ ý liếc nhìn người trước mặt.
Hạ bí thư không kiêng dè khi bị Diệp Đình Thâm dò xét, dù sao đã lăn lộn trong quan trường nhiều năm, tâm lý, tố chất, sao có thể thấp được?
Ông ta chỉ mỉm cười, nhàn nhạt mở miệng:
"Có vài chi tiết nho nhỏ muốn bàn bạc với Diệp thị trưởng một chút, trên tỉnh lại đòi gấp, chiếm dụng thời gian cá nhân của Diệp thị trưởng thật là xấu hổ!"
Nghe ông ta giải thích hợp tình hợp lý nhưng ý đồ thật sự phía sau là cái gì, chỉ e là có mỗi bản thân tự biết lấy.
Diệp Đình Thâm cũng hiểu rõ sự tình không thể đơn giản như vậy, bất quá hiện tại anh cũng lười nói ra, cho nên đứng lên, liếc qua cười ngây thơ với Hạ bí thư một chút: "Hạ bí thư không cần nói thế. Bất quá mọi chuyện giải quyết xong rồi, tôi xin phép đi trước."
Hạ bí thư gật đầu, giả vờ lơ đãng xem thời gian, lúc lấy điện thoại ra điện thoại trong túi lại reo lên, lúc này ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, giật giật khoé miệng nói:
"Cuối tuần, có một cuộc gặp mặt nhỏ, mong Diệp thị trưởng có thể nể mặt đưa Diệp phu nhân tới tham gia được chứ?"
"Được."
Lúc xe trở lại bệnh viện lần nữa, Lục Khinh Lan đang ngồi thẩn người trong một tiệm trà sữa bên cạnh.
Diệp Đình Thâm nhìn qua liền thấy cô có chút rầu rĩ, không vui, đôi tay to lớn cưng chiều vuốt mớ tóc mai của cô ra sau, ông cô ngồi lên đùi mình, nhẹ giọng hỏi vào tai cô: "Sao lại không vui rồi?"
Lục Khinh Lan nhúc nhích người, không chút giấu diếm, đem chuyện gặp Chung Niệm ở bệnh viện nói cho Diệp Đình Thâm nghe.
Quả thật cô rất bận tâm đến chuyện này.
Lúc đợi anh đến đón mình, cô có gọi điện thoại cho Chung Niệm nhưng không thấy nghe máy, thế là hiện tại lại phiền muộn.
"Được rồi, ngày mai em sẽ đến A Đại tìm cô ấy." – Cuối cùng Lục Khinh Lan chu chu miệng, ôm lấy vòng eo người kia, nói tiếp: "Chuyện này cứ để em xử lý."
"Ừm." – Diệp Đình Thâm ôm chặt cô, biết chuyện xảy ra giữa bạn bè nữ sinh với nhau người khác phái không tiện nhúng tay vào, dù sao anh cũng tin tưởng cô sẽ xử lí tốt mọi chuyện, dừng một lát, anh nói: "Đi thôi, đưa em đi ăn cơm, ăn no rồi mới có sức giải quyết vấn đề mới phải a!"
"Được rồi!" – Lục Khinh Lan đồng ý.
Kể từ ngày đính hôn xong cả hai vẫn chưa đi đâu ăn cơm chúc mừng, cho nên hôm nay Diệp Đình Thâm đã sớm sắp xếp mọi thứ đâu vào đó.
Nơi đến chính là một nhà hàng có phong cách cực kỳ sang trọng, chọn một phòng ăn yên tĩnh, trên bàn có rượu vang, hoa tươi cùng với lời nói ôn nhu, tâm tình Lục Khinh Lan cũng từ từ trở nên khá hơn, hai người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.
Lục Khinh Lan ở cạnh Diệp Đình Thâm, cô cảm thấy anh có sức mạnh thần kỳ nào đó, lúc nào cũng có thể làm cho tâm trạng cô trở nên rất vui vẻ thoải mái, dễ chịu, luôn tràn đầy năng lượng tích cực.
Gặp được anh, cô rất may mắn.
Bên cạnh phòng ăn.
Chung Niệm ngồi ngơ ngẩn, lúc điện thoại reo lên, sẵn tiện cầm chai rượu trong tay giơ lên miệng uống.
"Tôi đây." – Chung Niệm có chút say, giọng nói che giấu đắng chát cùng phẫn nộ: "Lăng Vi, rốt cuộc là cô muốn làm gì hả?"
Lăng Vi cười nhạo:
"Tôi muốn làm gì? Tôi đã nói với cô rồi, tôi chỉ không muốn nhìn thấy cô bị lừa một cách đáng thương! Nếu không phải là Lục Khinh Lan, sao tôi lại để cho cô gặp nhiều như thế, cô còn chưa rõ sao?"
"Tôi không rõ!" – Chung Niệm gầm nhẹ, lời nói vẫn cố gắng kiềm chế: "Cô cho rằng cô làm như thế tôi sẽ dễ dàng tin tưởng cô? Cô nghĩ tôi là ai? Bọn họ mới là bằng hữu của tôi!"
"Chung Niệm, cô thật đúng là cố chấp đến đáng thương hại!" – Lăng Vi cười trào phúng, không chút e dè nói tiếp: "Nếu cô tin tưởng bọn họ thì sẽ không nghe theo sự sắp xếp của tôi. Cô xem Lục Khinh Lan đi, lúc ở bệnh viện còn mập mờ với Thẩm Tuỳ, bị cô nói như thế, chẳng phải còn chưa đủ, không chút ảnh hưởng? Lại có thể cười nói với Diệp Đình Thâm, cùng nhau vui vẻ đi ăn tối sao?"
Chung Niệm gắt gao khẽ cắn chặt răng.
Lăng Vi biết nói đến đây vẫn chưa đủ nhiều, nhưng 'vui thôi đừng vui quá', cho nên cuối cùng tóm lại một câu: "Tình yêu vốn dĩ ích kỷ, nếu cô bỏ qua sẽ hối hận cả đời. Tôi nói tới đây thôi, tạm biệt."
Nói xong cô ta lập tức cúp điện thoại.
Bạch Thư ngồi bên cạnh không nhịn được, lớn tiếng khen ngợi Lăng Vi:
"Lợi dụng lòng người, quả nhiên cô rất thành thạo nha! Bất quá.." – Vừa nói xong, Bạch Thư xoay người nhíu mày hỏi: "Cô thật sự tin tưởng có thể tự tin châm ngòi quan hệ giữa Chung Niệm và Lục Khinh Lan?"
"Đương nhiên." – Lăng Vi uống cạn ly rượu vang trong tay, cười tự tin: "Thông tin về Chung Niệm tôi nghiên cứu rất kỹ, không cần tự mình tới tìm, cô ta sẽ tự nghĩ cách thăm dò lần nữa. Thứ chúng ta cần chính là chờ thời cơ giúp cô ta một tay."
Lăng Vi nói xong khá hài lòng dựa về phía sau một chút, lườm Bạch Thư một cái, khanh khách nói:
"Phụ nữ đã yêu rồi, sao có thể dễ dàng cam lòng như vậy? Đừng nói Chung Niệm, cả tôi và cô, chẳng phải cũng đều là dạng này hay sao?"
"Ồ.." – Bạch Thư không chút phản bác, dời ánh nhìn về phía cửa sổ, ngắm bầu trời đầy sao, có chút thất thần, lúc lâu sau, tựa như vô tình hỏi: "Nếu như đến cuối cùng, con cờ Chung Niệm này không lợi dụng thành công thì sao?"
Hai người bọn họ cùng nhau hợp tác quả nhiên không sai, bất quá, lúc nào cũng đều nghĩ cách sắp xếp đường lui cho bản thân trước.
"Cô yên tâm." – giọng điệu Lăng Vi giống như đang truyền từ một nơi xa xôi tới, không nghe rõ: "Cô cho rằng tôi thật sự chỉ có một quân bài này ư? Tôi sẽ không để cho Lục Khinh Lan được vui vẻ, cướp người của tôi, sao lại có thể dễ dàng tốt đẹp như vậy.."
* * *
Lúc trở về nhà mình, đã gần mười giờ đêm, Lục Khinh Lan nhanh chóng đi tắm rửa, Diệp Đình Thâm đi vào thư phòng.
Tắm rửa xong, cô bấm điện thoại như thường lệ, phát hiện có số lạ gọi tới, hai lần gọi nhỡ, cô đang suy nghĩ xem có phải là đồng nghiệp nào gọi hay không thì điện thoại lại vang lên.
Lục Khinh Lan không chút do dự, nghe máy:
"Alo? Tôi là Lục Khinh Lan, xin hỏi là ai vậy?"
Nhưng phía kia đáp lại bằng một màn im lặng, nói đúng hơn là chỉ có tiếng hít thở kéo dài.
"Alo?" – Cô hỏi lại lần nữa, trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Đối phương vẫn không trả lời.
Lục Khinh Lan hỏi qua nhiều lần đều không có ai lên tiếng, cô cảm thấy người kia đang đùa mình, liền cúp điện thoại, ngẫm một chút đem số điện thoại đó cho vào danh sách hạn chế.
Diệp Đình Thâm xem hết tư liệu, lúc tắm xong đi vào, Lục Khinh Lan đang nằm lỳ trên giường, cầm điện thoại tải tiểu thuyết.
Thấy anh nằm xuống một cái, cô chủ động xẹt tới, tìm một vị trên bụng anh thoải mái trên bụng anh, nằm lên.
"Tiểu thuyết đẹp như anh không?" – Diệp Đình Thâm cười, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
"Ha ha, không hề." – Lục Khinh Lan nịnh nọt anh, lập tức ném điện thoại xoay người xoa bóp cho anh.
Trước khi ngủ, Lục Khinh Lan không nhịn được 'cục tức' trong lòng, có phải hai người họ đã quá để tâm hay không?
Hôm sau là thứ sáu, chính là ngày vui vẻ nhất dân đi làm đều thích, mà hôm nay, tất cả phòng ban tại Thuỵ Thượng đều nhận được tin tức, Lăng Vi đã được thăng làm Tổng biên tập.
Nhất thời tiếng chúc mừng vang lên không ngừng, vì ngày thường Lăng Vi rất được lòng mọi người cho nên chuyện thăng chức được rất nhiều người tới chúc mừng, ai cũng không cự tuyệt, Lăng Vi còn cười đáp lễ.
Lục Khinh Lan nhận ra trong chuyện thăng chức của Lăng Vi lại có không ít ánh mắt ngó nhìn trên người mình, dò xét, xem náo nhiệt đều có.
Cô cũng không để ý, chẳng cần biết người ngoài nhìn cô thế nào.
Ngay sau khi Lăng Vi được thăng chức, vị trí chủ biên liền bỏ trống, lúc trước có rất nhiều người biết rằng, chỉ cần Lục Khinh Lan hoàn thành tốt bài phỏng vấn Cố thiếu gia thì sẽ có thể chính thức đảm nhận vị trí này mà không phải ai khác, nhưng hiện tại tổng bộ đã gửi thư bổ nhiệm tới nhưng hầu như không đề cập đến Lục Khinh Lan.
Mà Lăng Vi cũng tựa như quên đi chuyện này.
"Tổng giám, em thăm dò được có lẽ phòng Thông tin đang có nhiều người rất đắc ý." – Tiểu Lâm có chút không cam lòng, sờ sờ mũi nói: "Vu tổng giám xem ra nắm lợi thế khác chắc, nhưng rõ ràng lúc đó nói là chị rồi mà!"
"Chị còn chưa vội, em vội cái gì a?" – Lục Khinh Lan khẽ cười, vỗ vỗ bả vai Tiểu Lâm, trêu ghẹo nói: "Không cần để chuyện này trong lòng, Tổng giám của em giống như một người dễ bị thua thiệt sao?"
Nếu thuộc về cô, cô sẽ không dễ dàng đem tặng cho người khác.
Nửa buổi đến trưa, người đến phòng ban bọn họ dò xét tin tức cũng không phải ít, Lục Khinh Lan chỉ tập trung làm chuyện nên làm, không hề bị ảnh hưởng đến những thứ này.
Giờ nghỉ trưa vừa đến, cô liền đi ra ngoài, muốn tới chỗ A Đại tìm Chung Niệm nói rõ chuyện ngày hôm qua.
"Niệm Niệm, chúng ta nói chuyện được không?"
Trong lòng Chung Niệm rất loạn, cố ý tránh né.
Lục Khinh Lan luôn ghi nhớ trong lòng, không được cãi nhau với bạn tốt của mình quá hai mươi bốn giờ, cho nên lần này cô mặc kệ thái độ của Chung Niệm có ra sao cũng quyết tâm tới nói rõ.
Cô bám sát lấy Chung Niệm, lúc đi tới cổng trường bị cản lại, cô liền giải thích:
"Trước đó Thẩm Tuỳ vì cứu ta mới bị thương, hôm qua là ta đến cùng với Đình Thâm, nhưng vì dọc đường anh ấy có việc phải vội vàng quay tại trụ sở, ta đến đó anh ấy đều biết rõ. Cho nên cũng không có chuyện ta lén Đình Thâm đi gặp Thẩm Tuỳ."
Tối qua Diệp Đình Thâm có đề cập với cô, Chung Niệm và Thẩm Tuỳ từng kết ân oán, đối với Thẩm Tuỳ, Chung Niệm có ấn tượng rất xấu, cho nên cô nghĩ nói rõ ràng mọi chuyện sẽ không sao.
Thế nhưng Chung Niệm chỉ vỏn vẹn "Ờ" một tiếng, không còn thái độ nào khác.
Lục Khinh Lan nghi hoặc, bỗng nhiên cô có ảo giác, không biết đã đắc tội Chung Niệm chỗ nào. Hồi tưởng lại mấy ngày gặp lại nhau vừa rồi, tựa như Chung Niệm đều có chút kỳ quái, thái độ so với trước kia thật sự lãnh đạm không ít.
Trước đó cô không để ý rõ, lúc này mọi cảm nhận đều xông ra.
Cảm giác này quả thực không tốt.
Lục Khinh Lan tiến tới một bước, cau mày hỏi:
"Niệm Niệm, là ta chọc cái gì khiến nàng phải tức giận?"
Chung Niệm ngẩng đầu, trong mắt lộ ra một tia phức tạp, phiền muộn.
Chung Niệm phát hiện, mỗi lần bản thân cảm thấy rầu rĩ, Lăng Vi đều sẽ chạy tới, bản thân đều một mực khuyên chính mình không nên tin lời Lăng Vi, nhưng sự thật lại là không làm được.
Hoàn toàn bị dao động rồi!
Lúc Chung Niệm mở miệng, định lên tiếng, lại đột nhiên phát hiện vẻ mặt của Lục Khinh Lan, khiến cho chính mình phải giật mình!