Lục Khinh Lan hiếm khi chủ động gọi cho Diệp Đình Thâm, sau khi nhìn thấy cuộc gọi của cô, anh hết sức ngạc nhiên. Dùng giọng điệu dịu dàng hơn trước không biết gấp bao nhiêu lần.
"Diệp Đình Thâm, em.." - Bản thân Lục Khinh Lan cũng sửng sốt khi nghe thấy giọng anh, có chút trầm xuống, người đầu tiên cô nghĩ đến chính là anh..
Rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đều bị chặn lại ở cổ họng, không nhảy ra khỏi miệng được. Dường như có thần giao cách cảm, Diệp Đình Thâm tinh tường nhận ra cô có gì đó không ổn, ngập ngừng hỏi:
"Công việc có gì không vui sao?"
"Em.." – Đột nhiên bị chọc trúng tim đen, Lục Khinh Lan cảm thấy vô dụng, đau nhói trong đáy mắt, bao nhiêu sự oan ức trong lòng xen lẫn từng tí khẩn trương xông lên, thanh âm cũng trở nên buồn buồn.
Con người ta đa phần là như vậy, khi mạnh mẽ có thể đủ sức gánh chịu tất cả mọi thứ, nhưng đến khi bản thân bị một câu nói của người khác vạch trần, tất nhiên sẽ cảm thấy chua xót vô cùng hoặc bật khóc rưng rức cũng không phải chuyện kỳ lạ.
Lục Khinh Lan cảm thấy, hiện tại cô đang nằm trong tình huống này.
"Em.." – Suy nghĩ trong đầu cứ chạy qua chạy lại, cuối cùng lắc đầu một cái, cố gắng để cho giọng nói mình trở về trạng thái bình thường nhất, "Em không sao, chỉ là hơi đói, nghĩ đến đồ ăn vặt trêи xe anh."
Cô bẻ lái mấy khúc, Diệp Đình Thâm cũng không vạch trần cô, ngược lại anh thuận theo lời cô, nói tiếp: "Nghỉ trưa anh đem đến cho em được không?"
"À không cần đâu!" – Lục Khinh Lan xua tay từ chối, "Tối về em ăn cũng không muộn."
"Thị trưởng, văn kiện này đang cần cấp, ngài nhìn qua.." - Từ Thừa gõ cửa đi vào, nhìn thấy trong giờ làm việc Diệp Đình Thâm lại nghe điện thoại riêng, chuyện này trước đến giờ chưa từng có, trong mắt còn ngập tràn ý cười, lại chậm rãi ôn nhu như thế.
Đang do dự không biết có nên ra ngoài đợi một lát rồi vào hay không, thì đã thấy Diệp Đình Thâm ra hiệu đem tập văn kiện qua cho anh.
Lục Khinh Lan nghe giọng của Từ Thừa, mới nhớ rằng hiện tại Diệp Đình Thâm đã là thị trưởng thành phố, còn phải bận rộn nhiều việc, thế mà cô lại cảm thấy mất mát, đi gọi điện cho anh.
"Anh xử lí công việc đi, em.. em cúp máy trước đây!" – Nói xong, Lục Khinh Lan định tắt điện thoại.
"Không sao, anh xong ngay đây, anh muốn nghe giọng em." - Lời nói của Diệp Đình Thâm hết sức ngang ngược, anh nghĩ rằng nên nghe cô nói thêm một chút nữa.
Nhưng Lục Khinh Lan sợ rằng mình sẽ không nhịn được, nhất định lắc đầu. Cuối cùng, Diệp Đình Thâm không thể lay chuyển được cô.
Ngay trước khi cô cúp điện thoại, anh vô tình nghe được giọng nữ truyền đến bên phía Lục Khinh Lan, độc đoán cùng cay nghiệt:
"Này, Lục Khinh Lan, mau ra đây, bộ cô nghĩ cô còn đang là Phó chủ biên hả!"
* * *
"Thị trưởng, ngài.. có sao không?" - Trước đó ý cười vẫn còn trong đáy mắt, một giây sau sắc mặt lại lạnh như băng, Từ Thừa cảm thấy lo lắng.
"Không có việc gì." – Sắc mặt trở lại như cũ, Diệp Đình Thâm đáp lời rồi nhanh chóng cúi đầu xem qua văn kiện trêи tay, cẩn thận xác nhận không có vấn đề gì, liền ký tên mình vào.
"Từ Thừa." – Đóng tập văn kiện lại, Diệp Đình Thâm cũng không bảo anh ta đi ngay, nhíu mày một chút, hỏi: "Thẩm Khánh Sơn bên kia, gần đây đã có hành động gì đó, nên chú ý nhiều một chút, đừng coi thường ông ta."
Dự án khai thác Khu Lão Thành, Thẩm Khánh Sơn làm sao dễ dàng để người khác tuỳ ý cướp mất, ông ta có dã tâm vô cùng lớn.
"Yên tâm, thị trưởng, tôi biết phải làm gì."
"Ừm, được rồi, anh đi đi."
Diệp Đình Thâm vốn định hỏi, chuyện nhắc nhở Thẩm Khánh Sơn dạy dỗ Thẩm Bội Bội ở khách sạn hôm đó Từ Thừa đã xử lý thế nào, nhưng nghĩ lại, Từ Thừa là tâm phúc của mình, chuyện xử lí công việc, luôn rất an tâm.
Vừa rồi anh không nghe nhầm, câu nói cuối cùng trong điện thoại kia là giọng của Thẩm Bội Bội. Xem ra gần đây anh đã quá dễ dãi nên bọn họ hùa theo ăn hϊế͙p͙ nha đầu ngốc của anh rồi!
Hừ!..
Bên kia, Lục Khinh Lan đang ở văn phòng.
"Này, Lục Khinh Lan, mau ra đây coi, cô còn tưởng mình đang là Phó chủ biên sao?" – Lúc này Thẩm Bội Bội kia tựa như một con Khổng tước cực kỳ kiêu ngạo. Cô ta cho rằng mình đang là cấp trêи của Lục Khinh Lan, cũng không biết bản thân trong mắt Lục Khinh Lan lại không khác gì một tên hề.
Lục Khinh Lan thậm chí không thèm nhìn đến Thẩm Bội Bội, điều cô lo lắng là liệu Diệp Đình Thâm có nghe thấy những lời vừa rồi hay không.
"Lục Khinh Lan, cô đang giả cái bộ gì vậy!" - Lục Khinh Lan càng không thèm nhìn thẳng cô ta, Thẩm Bội Bội kia càng ngày càng thêm phẫn nộ.
Từ nhỏ đến lớn, có người nào không đối xử tỉ mỉ chu toàn, luôn dùng nụ cười để lấy lòng cô ả đâu chứ? Lục Khinh Lan là cái loại gì? Không có tư cách còn giả vờ lạnh lùng trước mặt cô ta sao?
Càng nghĩ càng không cam tâm, trước khi đến, cô ta đã chuẩn bị chiếc mặt nạ kỹ càng, nay lại dần dần bị nứt ra. Cô ta chỉ muốn Lục Khinh Lan cầu xin lòng thương xót! Chịu thua cô ta mà thôi!
"Lục Khinh Lan, đừng tưởng rằng cô còn là Phó chủ biên của Kuiyu nữa. Cô xem, chẳng phải với một câu nói nhẹ nhàng của anh tôi, cô liền bị điều đến làm trợ lý của tôi sao?"
Thẩm Bội Bội hung hăng, độc ác nhìn cô, mong thấy được một tia sợ hãi trêи mặt Lục Khinh Lan.
Tuy nhiên, Lục Khinh Lan chỉ liếc mắt nhìn qua, không chút biểu cảm, bình tĩnh hỏi lại:
"Vậy thì sao?"
Không cho cô ta cơ hội tiếp tục mắng chửi, giọng nói của Lục Khinh Lan không khỏi di chuyển: "Phó chủ biên thì sao? Tổng biên tập hay chủ biên thì sao? Nếu tôi đã thấy chướng mắt rồi, thì cho dù có đem dâng lên tận mặt, cũng chẳng là gì trong mắt tôi cả."
Cô biết Thẩm Bội Bội bất quá chỉ muốn làm nhục bản thân mình thôi, nhưng thực sự chấp nhận hình phạt hay là đi trút giận?
Lục Khinh Lan có cần phải đi giải thích không?