Công báo tư thù*: Lợi dụng việc công trả thù cá nhân
Tòa thị chính, trong phòng họp.
"Hội nghị hôm nay kết thúc ở đây, các vị còn gì muốn nói không?" – Diệp Đình Thâm khẽ mỉm cười, liếc nhìn một vòng, thấy mọi người hai mặt nhìn nhau, nói tiếp:
"Việc khai thác khu Lão Thành, trêи tỉnh đã gửi công văn phê duyệt xuống đến, các bộ phận hãy phối hợp lẫn nhau làm tốt công việc."
Cười nói xong, Diệp Đình Thâm đổi sang vẻ mặt nghiêm nghị:
"Những lời nói ngoài mặt này, chắc hẳn mọi người đã nghe qua không ít, ai cũng nắm chắc được, đừng đi quá giới hạn, đến cuối cùng mọi việc sẽ không dễ dàng dọn dẹp đâu."
Đây chính là lời cảnh cáo cùng châm biếm của anh.
Không riêng gì đám người của Thẩm Khánh Sơn, Điền Tại Thiên mà nhắm đến tất cả những người đang âm thầm có mưu đồ toan tính.
Mặc dù Diệp Đình Thâm chỉ mới nhậm chức trong thời gian ngắn, nhưng cách thức mà anh xử lý mọi việc thật sự không thể coi thường, những hạng mục mà anh phụ trách, không có cái nào không nhanh chóng, dứt khoác, sắp xếp thỏa đáng.
Đám người này đều có suy nghĩ của riêng mình, cuối cùng để im lặng thể hiện việc ngầm thừa nhận.
"Thẩm cục trưởng, còn chuyện gì nữa không?" – Diệp Đình Thâm nhìn chằm chằm ông ta, mang theo nụ cười ôn hòa.
Nhưng trong mắt Thẩm Khánh Sơn, nụ cười này vô cùng giả dối! Nghĩ đến đứa con gái bảo bối của mình, vẫn kìm nén sự tức giận trong lòng.
"Diệp thị trưởng, có vài chuyện.." - Giả bộ ho khan một tiếng, Thẩm Khánh Sơn ngập ngừng nói, "Hoạt động an toàn thực phẩm gần đây, có một nhà hàng mới mở là Tân Vị.."
"Thẩm cục trưởng." – Diệp Đình Thâm ngắt lời, nụ cười tắt hẳn, "Dân dĩ thực vi thiên*, chuyện ăn uống nếu không đảm bảo an toàn, sau này còn ai dám ra ngoài đi ăn nữa? Việc bảo đảm an toàn thực phẩm là trêи hết, cần phải nói nhiều sao?"
(*Nguyên văn 民以食為天 – Dân dĩ thực vi thiên: Có nghĩa là Dân lấy cái ăn làm trọng. Bách tính xem lương thực là thứ quan trọng nhất để sinh tồn. Biểu thị tính trọng yếu của lương thực đối với dân chúng.
Câu này có từ thời Hán Ban Cố 班固: Hán thư – Lịch Dị Ki (Cơ) truyện 汉书 - 郦食其传)
Thẩm Khánh Sơn nghe xong càng trở nên tức giận, nhưng đạo lý đã nằm trong câu nối của Diệp Đình Thâm, là không thể phản bác.
"Đương nhiên, nếu như ông thấy trong chuyện này còn bất đồng ý kiến, có thể trực tiếp trao đổi cùng nhóm nghiên cứu của phụ trách Quách. Không phải nhóm của phụ trách Quách vừa lời đi rồi sao?" – Diệp Đình Thâm nhìn theo hướng đi bên kia, ra hiệu.
"Cái này.." – Đi một vòng lớn cuối cùng lại bị đẩy đến nhóm của họ Quách kia. Thẩm Khánh Sơn cực kỳ nóng giận. Ai lại không biết nhóm của họ Quách đó nhìn qua có vẻ dễ thương lượng nhưng cực kỳ khó chơi, huống chi việc nói chuyện?
"Thẩm cục trưởng, muốn trao đổi thêm về vấn đề gì?" – Nghe bị chỉ đích danh, Quách Diệp Lỗi âm thầm khinh bỉ nhìn Diệp Đình Thâm, lập tức bình tĩnh, không cảm xúc nhìn qua phía Thẩm Khánh Sơn.
"À.. Không có gì, không có gì.." - Thẩm Khánh Sơn nghiến răng, đột nhiên đứng lên: "Tôi có việc, xin phép đi trước."
Diệp Đình Thâm, xem như cậu lợi hại! Hãy chờ mà xem.
"Tổ trưởng Quách, còn có việc gì sao?" - Ngón tay mảnh khảnh gõ gõ nhịp nhàng trêи mặt bàn, Diệp Đình Thâm nở nụ cười, nói thẳng: "Nếu là chuyện làm ăn, anh có thể đi hỏi cục trưởng của các anh."
Quách Diệp Lỗi nheo mắt, ngẩng đầu lên, cuối cùng đơ mặt ra. Chỉ thấy anh ta sắp mang theo bộ mặt than khóc, chậm rãi đi tới chỗ Diệp Đình Thâm, âm thanh oan ức kéo dài một tiếng:
"Tứ thúc.."
Từ Thừa đang thu dọn tài liệu bên cạnh, nghe xong hai chữ này, tay chân đều khẽ run lên, sau đó vẫn cúi đầu, im lặng làm việc của mình.
Khoé miệng Diệp Đình Thâm hơi giật giật, giơ tay ôm trán:
"Được rồi, Quách Diệp Lỗi, xưng hô như vậy ở chỗ này không dùng được, đừng ra vẻ giống như tôi đang bắt nạt cậu."
Con mẹ nó, còn không chịu nhận là đang ăn hϊế͙p͙ mình? Tứ thúc, anh nói dối không biết chớp mắt, bản lĩnh càng ngày càng cao tay ah!
Đương nhiên, lời này Quách Diệp Lỗi chỉ dám để trong lòng, tự sướиɠ một chút. Nếu hé miệng câu này một lời, chắc hẳn cái chết sẽ đến nhanh với mình.
"Vì cậu là người phụ trách nhóm nghiên cứu này mà. Cần làm tốt cái gì, chẳng phải không biết sao? Tân Vị kia coi như giết một người răn đe trăm người, đám người đang hăm he thủ đoạn khác." – Diệp Đình Thâm liếc anh ta một cái, suy nghĩ một chút, vẫn căn dặn:
"Không cần phải nể mặt mũi ai mà nhượng bước hết."
Quách Diệp Lỗi định gật đầu, Diệp Đình Thâm lại nói thêm:
"Dù sao, ai lại không biết Tổ trưởng Quách của Bộ vệ sinh là thiết diện vô tư, công chính nghiêm minh."
Quách Diệp Lỗi lên tiếng:
"Tứ thúc, Tân Vị kia đắc tội gì với thúc sao?"
Diệp Đình Thâm là người không thích nói nhiều, chỉ trả lời ngắn gọn:
"Không có."
"Ai nhaaa, sao chứ?"
"Đắc tội với tứ tẩu của cậu."
"Uầy.. Đây là thừa dịp công báo tư thù sao?" - Câu này tuy Quách Diệp Lỗi lí nhí nói nhưng vẫn bị Diệp Đình Thâm nghe thấy.
"Công báo tư thù? Hừm?"
"Không không, ý tôi là, tứ thúc.." – Thấy nụ cười trêи mặt Diệp Đình Thâm càng lúc càng rõ, sau lưng Quách Diệp Lỗi cũng càng lúc càng lạnh, liền lùi về phía sau một chút.
Diệp Đình Thâm hài lòng gật đầu:
"Được rồi, coi như tôi đang lấy công báo tư thù đi."
"..."
Quách Diệp Lỗi nghĩ, ngay từ nhỏ đã biết có một đống người gọi tứ thúc kia là Diệp hồ ly, quả thực không phải là không có đạo lý..
Do dự một chút, Quách Diệp Lỗi gãi gãi đầu, hỏi dò một câu nữa:
"À, chuyện kia, tứ thúc, anh muốn để tới lúc nào?"
"Tới lúc nào à?" – Diệp Đình Thâm lặp lại, bỗng nhiên đứng lên: "Đợi đến khi nào ông già nhà cậu quên chuyện nhận Khinh Lan làm cháu dâu đi."
"Tứ thúc, trời đất chứng giám nha! Từ nhỏ tới giờ, tôi đây chỉ xem Lan Lan như em gái mà đối xử thôi ah!"
Cái đệch! Diệp Đình Thâm còn nhớ chuyện gia gia nhà mình từng muốn cưới Khinh Lan cho mình nên bây giờ mình bị xoay mòng mòng, không dám từ chối một lời.
Gia gia ơi là gia gia, ngài rảnh quá không có chuyện gì làm, nói ra câu kia làm gì không biết!
Quách Diệp Lỗi giận dữ nhưng không dám nói, chỉ hận người nhà cứ một mực gửi mình đến thành phố A làm việc..
Diệp Đình Thâm thấy Quách Diệp Lỗi cúi mặt xuống, cuối cùng quyết định mở lòng từ bi một lần:
"Được rồi, nhìn bộ dáng cậu kìa, tối nay cùng đi ăn cơm đi. Cố Lăng Tu cũng về rồi, chúng ta cùng gặp mặt."
"Vậy sao.."
"Quách Diệp Lỗi, nếu cậu còn giữ oán giận trong lòng một chút nào, tôi liền không ngại để cục trưởng của các cậu quan tâm cậu thêm một chút, hoặc là tôi sẽ tự mình động thủ.."
"Đừng đừng, Tứ thúc!" – Quách Diệp Lỗi lập tức mỉm cười, nịnh bợ một chút, nói: "Tứ thúc, ngài đại lượng chiếu cố tôi, gia gia mà biết chắc chắn sẽ hiểu được tâm ý."
Diệp Đình Thâm không chấp bộ dạng này của anh ta, bắt đầu rời khỏi phòng họp:
"Quách Diệp Lỗi, từ nhỏ đã gọi tôi là Tứ thúc rồi, một là nịnh hót, hai là biết sợ thôi."
"Được được, tôi xin ngậm miệng.."