Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 81: Lần nữa bỏ lỡ cơ hội




"Cái gì?" – Lục Khinh Lan đột nhiên đứng lên, một trận váng đầu hoa mắt, "Không thể nào! Tôi rõ ràng đã đi nộp cho Thư ký Trương rồi!"

"Nhưng bên thẩm tra đối chiếu lại hoàn toàn không thấy bản khai thông tin của cô. Cô giải thích thế nào đây!" – Tưởng Thiên Lâm thật sự tức giận, chính ông đã cam đoan với Thẩm Tuỳ rằng đã vất vả thuyết phục được Lục Khinh Lan, không ngờ, lại xảy ra chuyện này!

"Sao có thể?" – Đối mặt với sự chất vấn của Tưởng Thiên Lâm, Lục Khinh Lan bó tay toàn tập! Rõ ràng tự tay cô đã đưa tận tay thư ký Trương mà?

Bờ môi khẽ mấp máy, Lục Khinh Lan định nói thêm gì đó, lại nghe Tưởng Thiên Lâm thở dài một tiếng.

"Lục Khinh Lan, cô không đi nộp bản khai, sao có thể tham gia cuộc thi được!"

"Tôi đã đi nộp rồi!" – Lục Khinh Lan không dám tin, trái tim cô bị khiêu khích, đập dữ dội.

Trả lời xong, lại rơi vào im lặng.

"Khụ khụ.. khụ khụ.." – Lòng cô chùng xuống, kèm theo tiếng ho dữ dội, cơ thể cô bất giác run lên.

"Lan tỷ, chị không sao chứ?" – Hạ Hinh Thinh bên kia thấy vậy, giật nảy mình, chạy nhanh đến đỡ lấy cô. Nào ngờ, Lục Khinh Lan không nói lời nào, cúp điện thoại, hất tay Hạ Hinh Thinh ra, vội vàng chạy ra khỏi cửa.

"Lan tỷ! Lan tỷ!"

Đã đến giờ tan ca, các đồng nghiệp lần lượt thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra về. Lục Khinh Lan đột ngột chạy đến, thậm chí còn va trúng vài đồng nghiệp.

Nếu là trước kia, cô sao có thể lỗ mãng như vậy? Nếu đụng phải người, chắc chắn sẽ xin lỗi. Nhưng hiện tại, cô không quản được nhiều như vậy! Trong đầu Lục Khinh Lan lúc này đều tràn đầy câu nói kia, bản khai vẫn không được nộp!

"Aizz, Lục Khinh Lan xảy ra chuyện gì sao? Lại vội vã loạn xạ như vậy?"

"Ai biết được! Dù sao cũng không liên quan đến chúng ta, đi thôi."

* * *

"Thư ký Trương!" – Như một cơn gió chạy bay vào văn phòng thư ký, Lục Khinh Lan chống tay lên bàn, không kịp thở, nhìn chằm chằm cô, vội vã nói: "Tưởng tổng biên tập nói.."

Lần đầu tiên thư ký Trương phạm phải sai lầm lớn như vậy, trong lòng cũng gấp rút không kém, chưa kịp nói xong, cô đã ngắt lời Lục Khánh Lan:

"Phó chủ biên Lục, tôi.. Tôi rã ràng đã đem bản khai của cô cất vào túi hồ sơ, bịt kín lại, lúc đó cô cũng nhìn thấy mà. Nhưng tới khi thẩm tra đối chiếu thì bản khai của cô cũng đã biến mất rồi!"

Nhìn ra vẻ lo lắng trêи mặt Trương thư ký, Lục Khinh Lan vẫn ôm một tia hy vọng, cho dù hiện tại cô vẫn chưa rõ ràng mọi chuyện:

"Sao lại thế? Bản khai được để trong túi hồ sơ? Hay là đã bị lẫn vào tư liệu của người khác? Không đúng, chuyện này không có khả năng!"

"Túi hồ sơ tôi cũng đã nhìn qua rất nhiều lần, đều không có vấn đề gì. Tư liệu khác cũng thế. Từng cái một, tôi đều kiểm tra rõ ràng rồi, nhưng vẫn không thấy."

Mặt Trương thư ký trở nên vô cùng áy náy. Là một thư ký, lại để xảy ra việc này, chắc chắn không thể trốn thoát trách nhiệm được. Nhưng thực sự cô ấy bị oan, rõ ràng chính tay bỏ vào bên trong mà..

"Phó chủ biên Lục, tôi.." – Trương thư ký muốn nói gì đó, nhưng dường như cổ họng bị nghẹn lại, môi mấp máy liên tục.

Cô ấy định nói gì?

Thuỵ Thượng Chi Vận là giải thưởng vô cùng trọng yếu, trong ngành không ai là không biết! Vì chuyện nộp bản khai dự thi cỏn con này, lại có bao nhiêu người chèn ép? Nhưng giờ giấy đó, đã không cánh mà bay trong chính bàn tay mình!

"Thật xin lỗi, phó chủ biên Lục.."

Lục Khinh Lan dường như không nghe thấy gì, đầu óc trống rỗng.

Bản khai của cô, quả thực không tìm thấy, quả thực đã không cánh mà bay sao? Nhưng.. tại sao lại có thể?

Ánh mắt cô lại nhìn về thư ký Trương, lúc này, Lục Khinh Lan đặc biệt hy vọng, thư ký Trương đứng trước mặt cô, đột nhiên mìm cười nói với chính mình, chúng tôi chỉ đùa với cô chút thôi, bản khai đã sớm được gởi đến tổng bộ bàn giao suôn sẻ rồi.

Nhưng cả hai chỉ nhìn nhau không chớp mắt, thư ký Trương vẫn đang vô cùng tiếc nuối, tự trách bản thân.

"Phó chủ biên Lục, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi.."

Trước mặt Lục Khinh Lan, thư ký Trương mặt không còn chút máu, chỉ có thể không ngừng xin lỗi.

"Thư ký Trương.." Lục Khinh Lan cố gắng nuốt xuống sự khó chịu cùng bất an, ngẩng đầu, mang theo hy vọng cuối cùng, hỏi: "Nếu như, nếu như bây giờ tôi điền lại bản khai lần nữa, nộp sang có kịp không?"

"Phó chủ biên Lục!" – Thư ký Trương giống như cầu xin, thực sự không thể chịu nổi khi nhìn vào ánh mắt đầy khao khát của Lục Khinh Lan, cô ấy có chút sợ hãi, chút ánh sáng cuối cùng trong mắt cũng trở nên âm u, nói tiếp:

"Phó chủ biên Lục, cô cũng biết, quy định trong Thuỵ Thượng Chi Vận là vô cùng nghiêm ngặt, căn bản sẽ không có chuyện cho phép nhận thêm bản khai khi đã quá thời hạn, cũng không có ngoại lệ. Tất cả mọi người ai cũng phải tuân thủ quy tắc đó.."

Thư ký Trương đột nhiên cảm thấy mình giống như đao phủ sắp giết người. Chuyện cô làm mất bản khai thông tin của Lục Khinh Lan cũng giống như đang chuẩn bị hành quyết án tử cho cô!

Nhưng cũng không phải được chết một cách nhanh chóng, mà thanh đao đưa lên cổ kia còn ngứa ngái cứa đi cứa lại, làm cho tử tội kia sống không bằng chết, một mực chịu thống khổ. Sau đó lần nữa đưa tay chặt đứt tất cả hy vọng, màu chảy đầu rơi, để cho người chết không được nhắm mắt mà người xem cũng không còn đủ can đảm nhìn vào.

"Đúng vậy. Tôi sao có thể quên quy tắc của Thuỵ Thượng Chi Vận vô cùng nghiêm ngặt chứ.."

Bản thân lại sững sờ một lần nữa, Lục Khinh Lan cảm thấy mình sắp mất hết khí lực, chân khẽ run lên, trực tiếp ngồi xuống ghế. Đột nhiên truyền đến một cơn đau đớn vô cùng đột ngột.

"Phó chủ biên Lục, cô còn ổn không?" – Biểu lộ của Lục Khinh Lan hết sức dọa người, thư ký Trương gọi thêm lần nữa, "Phó chủ biên Lục?"

Vẫn như cũ, Lục Khinh Lan vẫn không đáp lại, mặt không cảm xúc. Trương thư ký không biết được, giờ phút này trong lòng Lục Khinh Lan, có bao nhiêu thứ hỗn tạp cấu xé.

Lần trước cô đã làm mất cơ hội một lần. Chờ mòn mỏi hai năm, lại suýt chút nữa quên mất. Thật vất vả mới quyết định, vì Thuỵ Thượng Chi Vận mà lưu lại công ty. Tâm huyết bùng cháy trong lòng, quyết tâm đi nộp bản khai.

Cuối cùng, lại đổi được cái gì?

Là bản khai không cánh mà bay! Cơ hội đến với Thuỵ Thượng Chi Vận cũng như thoáng qua gặp gỡ!

Cũng giống như, cô đang vui vẻ cưỡi mây, cố gắng lao đến thánh địa trong lòng, lại vội vàng không kịp chuẩn bị, từ phía sau bị ai đó đẩy đến, ngã thẳng xuống đất!

Bị ai đẩy?