Thiên Kiếp Mi

Chương 104




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lưỡi đao như tuyết ngọc bay lượn khắp nơi, mở ra một con đường máu. Phương Bình Trai dùng phi đao hộ thân, từ hướng đông lao về trấn Tiêu Ngọc ở hướng tây, đi đến đâu máu văng tứ tung, lều vải bốc cháy đến đó. Yêu hồn tử sĩ dưới quyền Quỷ Mẫu Đơn khó lòng ngăn cản, lần lượt chạy trốn. Đao tuyết dài chừng một tấc càng múa càng mạnh, giống như vũ điệu quay cuồng của ngàn vạn bông tuyết, từng cánh hoa rơi rụng tan nát. Khi phát huy đến tận cùng thì gần như không còn nhìn rõ màu áo vàng của Phương Bình Trai nữa, mà chỉ thấy ánh đao lấp lóe như quả cầu tuyết lăn. Xung quanh chỉ còn người bị thương và lửa bốc lên ngùn ngụt, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên bên tai.

Hắn không định xông qua một chốc rồi lùi lại sau, hắn muốn xông thẳng đến trấn Tiêu Ngọc, bước chân không nán lại chút nào.

Lệ Nhân Cư! Là nơi Quỷ Mẫu Đơn khơi lên sóng gió hôm nay, là âm mưu nhằm vào Liễu Nhãn, cũng là khúc mắc trong lòng hắn. Hơn mười năm trước, hắn mời một bữa tiệc rượu nơi đây, kính Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hạnh mỗi người một chén. Chén rượu độc kia hạ gục được Mai Hoa Dịch Số, nhưng không hạ gục nổi Cuồng Lan Vô Hạnh.

Tâm trí Phương Bình Trai thoáng ngẩn ngơ, hôm đó sau khi Tam ca trúng độc đã đánh hắn một chưởng, võ công của hắn thua xa Tam ca, trọng thương suýt chết, là Thất đệ ra tay cứu mạng hắn. Rồi sau đó Thất đệ lại lấy thuốc giải của chén rượu độc kia ra trao đổi với Tam ca, muốn hắn giết Nhị ca. Mọi chuyện thay đổi bất ngờ như vậy, từ huynh đệ tình thâm biến thành huynh đệ tương tàn, trong chớp mắt tính mạng của người kia chẳng đáng là gì nữa, giết người chỉ như giết gà, không lưu luyến chút nào... Tình cảm ngày xưa giờ đây chỉ như cơn gió thoảng, không để lại bóng dáng.

Tất cả là lỗi của ai? Của hắn ư...

Nếu biết trước kết cục của mọi thứ, hắn có còn chọn hai chén rượu độc kia không?

Câu hỏi nếu như, vĩnh viễn không có đáp án.

Một tiếng keng vang lên, Phương Bình Trai quay phắt đầu lại. Thêm một loạt tiếng keng keng keng giống như chuông gió gặp phải trận cuồng phong, hơn mười lưỡi phi đao bay lượn quanh người hắn lần lượt rụng xuống. Hắn kéo tay áo thu đao lại, đám yêu hồn tử sĩ xung quanh nhao nhao tránh đường, một người mặc áo bào đen bay phất phơ, đứng dựa vào một gốc đại thụ. Đằng sau gốc đại thụ kia, đi qua sông là đến trấn Tiêu Ngọc.

Người này mặc áo bào đen thêu mẫu đơn, mặt mày xấu xí, thế mà trên người lại tỏa ra một mùi hương. Thấy Phương Bình Trai xông qua trận địa mà tới, hắn nhếch khóe môi đầy mỉa mai: "Lục đệ, ngươi to gan thật đấy."

Phương Bình Trai cầm quạt đỏ cười ha ha: "Xưa nay lá gan ta vẫn to mà, đại ca giờ mới biết sao? Nếu lá gan của ta không lớn thì mười năm trước làm sao dám mời các ngươi uống rượu, lại còn dám hạ độc trong rượu để giết người? Tiếc là ta hạ độc không đủ mạnh tay, nên chẳng ai chết vì độc, chỉ vô cớ hại chết Nhị ca." Mây trời lãng đãng, gương mặt tròn của hắn tràn đầy ý cười, nói năng dõng dạc giống như chỉ đang bàn chuyện thời tiết.

"Tâm tư của ngươi, ta và Thất đệ đều nhìn thấu." Quỷ Mẫu Đơn áo đen cười nhạt: "Thẳng thắn mà nói, ngươi muốn giết Chu Nhan, chén rượu độc mười năm trước đã không giết được thì mười năm sau ngươi vẫn không giết nổi đâu. Dù ngươi có học được thuật Âm Sát của Liễu Nhãn thì cũng chưa chắc giết nổi Chu Nhan." Hắn lạnh lùng nói: "Thất đệ có ơn cứu mạng ngươi, ta chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với ngươi, dù ngươi có đả thương thủ hạ của ta thì ta cũng không ra tay với ngươi. Ngươi muốn giết Chu Nhan, ta và Thất đệ đều có thể giúp, chỉ cần..."

"Chỉ cần ta vứt bỏ vị sư phụ thảm hại đáng thương kia của ta mà đầu quân cho các ngươi?" Phương Bình Trai phe phẩy cây quạt đỏ: "Phương Bình Trai ta đây thật sự có giá đến thế kia à?"

Quỷ Mẫu Đơn giơ tay chỉ trời: "Ngươi có biết ta bày ra thế trận ở Lệ Nhân Cư là vì sao không? Ta đặt thiên la địa võng, dụ các môn phái giang hồ đến, ta phải lấy đầu Liễu Nhãn rồi lên nắm đại quyền trong thiên hạ, mời Lục đệ ngươi một chén rượu." Hắn gằn từng chữ: "Ta đảm bảo, đó tuyệt đối không phải rượu độc."

Cây quạt đỏ của Phương Bình Trai thoáng ngừng lại: "Ngươi muốn ủ rượu luận anh hùng với ta?"

Quỷ Mẫu Đơn uy nghiêm nói: "Không, ta muốn ủ rượu luận thiên hạ với ngươi, thiên hạ không chỉ có giang hồ...." Hắn ngửa mặt lên trời mà cười, sắc mặt thê lương: "Hôm nay ta bắt sống Liễu Nhãn thì sẽ nắm giang hồ trong tay, ngày sau mưu đồ thiên hạ, dù là chân long thiên tử thì làm gì được ta? Giang sơn tươi đẹp, thiên quân vạn mã, lục đệ có muốn hưởng cùng ta không?"

"Phương Bình Trai ta đây thật sự có giá đến thế sao?" Phương Bình Trai nhìn Quỷ Mẫu Đơn đăm đăm: "Ta chỉ có tấm thân này, đâu như đại ca có ngàn vạn tử sĩ, cũng chẳng bằng Thất đệ quỷ quyệt khôn lường, các ngươi dụ ta về làm gì?"


Quỷ Mẫu Đơn âm trầm nói: "Lục đệ khiêm tốn quá rồi, ngươi là ai, ta và thất đệ đều hiểu rất rõ. Rượu của ta vẫn đợi ngươi trên tầng cao nhất của Lệ Nhân Cư, đừng để chén rượu kia cho chó uống." Gã vung tay lên: "Nhường đường."

Yêu hồn tử sĩ bốn bề chậm rãi lùi về sau, nhường ra một lối đi. Phương Bình Trai lắc đầu thở dài: "Ta cứ ngỡ mình đã cách giang hồ rất xa rồi, không ngờ gió thổi lá phong đỏ rụng đầy nhà, thân ở trên núi nào biết cảnh đẹp ra sao! Đáng tiếc, đáng cười!" Hắn phe phẩy quạt lướt đi, bóng lưng phiêu lãng vẫn hướng về trấn Tiêu Ngọc.

Quỷ Mẫu Đơn âm trầm nhìn theo bóng lưng hắn, mảnh đất hoang vu dựng đầy lều vải chìm trong sự tĩnh mịch chết chóc.

Đằng xa, Tuyết Tuyến Tử đang kéo theo Liễu Nhãn chạy đến, chợt thấy tử sĩ áo đen rẽ sang hai bên nhường đường cho Phương Bình Trai đi qua, quả là bất ngờ. "Ấy dà, tình hình có gì đó sai sai, hình như đồ đệ ngươi bắt tay làm hòa với kẻ thù, biến địch thành bạn rồi."

Liễu Nhãn thản nhiên đáp: "Không đâu."

Tuyết Tuyến Tử tiếp: "Tin nhau quá nhỉ, nhưng hình như ngươi cũng không hiểu rõ đồ đệ của ngươi đâu, chẳng biết đào đâu ra lòng tin nữa."

Thấy tình hình không ổn, hắn kéo Liễu Nhãn trốn vào rừng rậm, tạm thời lánh đi.

Con đường dẫn đến trấn Tiêu Ngọc mà không đi qua Hà Huyện thì phải vòng qua hai ngọn núi. A Thùy và Ngọc Đoàn Nhi chầm chậm bước đi, Ngọc Đoàn Nhi ném bội kiếm, giả làm một thiếu nữ ngô nghê qua đường, vừa đi vừa tán gẫu với A Thùy, thong thả hướng về trấn Tiêu Ngọc. Dọc đường họ gặp rất nhiều người giang hồ vung roi thúc ngựa lao đi, đúng là chẳng mấy ai để ý đến hai vị cô nương trên đường.

Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com

Không mất quá nhiều thời gian, hai người đã bước vào trấn Tiêu Ngọc. Dân chúng ở đây đã tránh đi nhiều, chỉ còn người trong võ lâm vây kín từ trong ra ngoài trấn nhỏ. Lúc này ai nấy ngẩng đầu nhìn lên tầng cao nhất của Lệ Nhân Cư, chỉ thấy một người bị trói chặt hai tay treo chính giữa ba chữ vàng Lệ Nhân Cư. Đây là một vị thư sinh áo xanh mặt mũi xa lạ không ai quen biết, Ngọc Đoàn Nhi vừa thấy đã khẽ a lên rồi kéo tay áo A Thùy: "Thư sinh họ Lâm kìa."

A Thùy giật nảy mình, vị thư sinh áo xanh treo trên mái nhà chính là Hoàng Hiền tiên sinh có ân với Ngọc Đoàn Nhi và Liễu Nhãn. Thấy người kia dù bị treo lơ lửng nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên, không có vẻ gì là giằng co giãy giụa, trong lòng nàng thoáng sinh lòng khâm phục, lập tức kéo tay áo Ngọc Đoàn Nhi, nhỏ giọng nói: "Đi với ta."

Hai cô gái ôm đứa bé đi vào cửa sau của Lệ Nhân Cư, những môn phái khác cũng nhìn hai nàng mấy lần, nhưng không quá để tâm. Trên dưới Lệ Nhân Cư đều có yêu hồn tử sĩ của Quỷ Mẫu Đơn canh giữ, A Thùy bế Phụng Phụng đi đến cửa sau rồi bước vào hết sức tự nhiên: "Lý bá! Lý bá!"

Trong Lệ Nhân Cư có người đáp lại, A Thùy lại cao giọng nói: "Hôm nay không thu được nhiều ngọc tiêm đâu, ta đi sang huyện bên mà cũng không có."

Người trong Lệ Nhân Cư thở dài: "Không có thì cũng đành chịu, gần đây toàn hung thần ác sát tìm tới... Ngọc Nương vào đi, sắp đồ ăn giúp ta, làm giúp ta hết chỗ cá kia."

A Thùy đáp lại rồi kéo Ngọc Đoàn Nhi vào, yêu hồn tử sĩ giữ cửa thấy hai người ngoại hình đẹp đẽ, không nhìn ra họ biết võ công nên không ngăn lại.


Ngọc Đoàn Nhi lấy làm lạ: "Tỷ quen người trong này à?"

A Thùy kéo tay nàng, cúi đầu đi vào sân nhỏ bên ngoài phòng bếp ngồi xuống, trên đất là đủ loại cải xanh, mấy chậu cá đang ngoi ngóp, còn có một đống sách bò chưa rửa tỏa ra mùi ngai ngái. Trong phòng bếp đang làm đồ ăn, không để ý người đi vào là ai. Nàng xắn tay áo lên bắt đầu nhặt rau, sắc mặt không đổi, khẽ cười: "Ta cảm thấy Lệ Nhân Cư rộng lớn thế này, chắc chắn không thiếu người họ Lý."

Ngọc Đoàn Nhi hoảng hốt: "Tỷ... Tỷ không quen ai trong này sao? Ngọc tiêm là gì?"

A Thùy đáp: "Một loại nấm bạch ngọc hiếm gặp, rất thịnh hành trong các tửu lâu ở Lạc Dương. Ta nghĩ nếu chưởng quỹ nơi đây đến từ Lạc Dương thì chắc chắn sẽ có món này. Nấm bạch ngọc phải lên núi hái mỗi ngày, số lượng rất ít, mà không phải ngày nào cũng có, cho nên cứ thử một lần."

Ngọc Đoàn Nhi thở dài: "Tỷ to gan thật đấy, bây giờ chúng ta làm gì? Ở đây nhặt rau làm cá à?"

A Thùy bế Phụng Phụng, nhặt rau không tiện, nàng nghĩ rồi đáp: "Muội bế Phụng Phụng ngồi bên này giúp việc, người khác mà hỏi muội là ai thì cứ bảo là biểu muội của Ngọc Nương, hôm nay Ngọc Nương bận không tới, muội đến làm thay nàng ấy."

Ngọc Đoàn Nhi cau mày hỏi: "Vậy còn tỷ thì sao?"

"Ta lên đó xem thử." A Thùy thì thầm, khóe mắt nàng liếc lên lầu, Lâm Bô bị treo ngay ở bảng hiệu gắn trên tầng hai, "Xem có tìm được cơ hội thả Lâm công tử ra không?"

Ngọc Đoàn Nhi lại thì thào: "Nguy hiểm lắm, trên kia chắc chắn toàn là cao thủ, tỷ cứu hắn bằng cách nào?"

A Thùy lắc đầu: "Ta chỉ lên xem thôi, nếu không tìm được cơ hội thì sẽ không tùy tiện ra tay." Nàng vỗ Ngọc Đoàn Nhi nhè nhẹ: "Muội muội, ta lớn hơn muội mấy tuổi, cũng gặp nhiều chuyện hơn muội rồi, cho nên ta không sợ. Muội ngồi đây cẩn thận một chút, nếu không ứng phó được thì bế Phụng Phụng nhảy qua tường chạy đi."

Ngọc Đoàn Nhi khẽ đáp: "Ta không trốn đi đâu, nhưng ta nhất định sẽ bảo vệ Phụng Phụng." A Thùy gật đầu, vuốt tóc nàng rồi xoay người đi về phía cầu thang.

Ngọc Đoàn Nhi bế Phụng Phụng ngồi trong sân nhặt rau, vừa làm vừa dõi theo bóng lưng A Thùy. A Thùy cao hơn nàng một chút, dáng người thướt tha, bước chân bình thản. Nàng vẫn cảm thấy vị tỷ tỷ này rất bất hạnh, trải qua nhiều long đong, đôi khi quá dửng dưng lạnh nhạt khiến người ta cảm thấy khó gần, thờ ơ đến mức dường như chỉ còn thân xác. Nhưng có đôi khi nàng lại cho người ta cảm nhận được trái tim ẩn dưới dung nhan điềm tĩnh kia có lẽ không phải hoàn toàn không có khát khao.

A Thùy lại bước từ trên lầu xuống, đến phòng bếp đang qua lại bận rộn bưng mấy chén trà. Ngọc Đoàn Nhi nhìn từ xa thấy dường như có người hỏi nàng gì đó, cũng không biết A Thùy trả lời thế nào, người nọ đối xử rất hòa nhã, chỉ lên trên tầng nói mấy câu, A Thùy lập tức bưng trà đi lên.

Ngọc Đoàn Nhi ôm Phụng Phụng mềm mềm trong tay, không nhìn thấy bóng dáng A Thùy đâu nữa, nhất thời nàng cảm thấy luống cuống, không ai nói cho nàng biết ở nơi toàn những con người xa lạ đi tới đi lui rộn ràng này, nàng phải làm sao đây? Hóa ra xưa nay nàng vẫn luôn may mắn, một mình trốn nơi rừng sâu vắng người, gặp Liễu Nhãn và Thẩm Lang Hồn, tuy mặt mũi họ đều rất khó coi nhưng cả hai đều đối xử với nàng rất tốt... Những người gặp được sau này, Phương Bình Trai, A Thùy... ai nấy đều thật lòng thật dạ đối xử tốt với nàng, không để nàng cảm thấy cô đơn. Mà A Thùy tỷ tỷ... Ngọc Đoàn Nhi cúi đầu nhặt rau, A Thùy hẳn là xưa nay chưa từng gặp may mắn.


A Thùy bưng trà lên tầng hai, vừa bước lên tầng đã có mấy lưỡi đao kề vào cổ. Ngẩng đầu lên thì thấy cả tầng lầu đều là người quen cũ ở Phong Lưu Điếm, dẫn đầu chính là Bạch Tố Xa. Bạch Tố Xa thấy nàng bước lên thì tăng lực vào lưỡi đao: "Là cô sao, cô đến đây làm gì?"

A Thùy cúi đầu xuống: "Nửa đường ta bị thủ hạ của Đào cô nương bắt được, nghe nói tôn chủ sẽ đến, nên Đào cô nương đưa ta tới đây."

Ánh mắt Bạch Tố Xa lóe lên một tia sáng: "Thật không?"

A Thùy gật đầu. Bạch Tố Xa thu đao lại, mấy người còn lại cũng thu binh khí về: "Đào cô nương không đến đây, sao lại đưa ngươi đến?"

A Thùy vẫn cúi đầu: "Ta bị Tiểu Tĩnh bắt."

Bạch Tố Xa à lên: "Thì ra là vậy, ngồi xuống đi. Nghe thám tử báo lại thì có tin tức của Liễu Nhãn, cô ra chỗ cửa sổ ngồi đi, để cho bốn phương tám hướng đều thấy được cô."

Tay nàng chỉ về cửa sổ nơi treo Lâm Bô, A Thùy đi tới, mắt ngó ra ngoài, Lâm Bô đang bị treo bên dưới cửa sổ này.

Tầng hai có một người bê một đĩa chân giò lên gặm, mặt nhoe nhoét dầu mỡ. Người này béo ú, cụt mất một tay, chính là Phủ Thúy. Thấy Bạch Tố Xa bảo A Thùy ra đứng ở cửa sổ, gã bật cười ha hả: "Nha đầu này còn chưa chết cơ đấy, lạ nhỉ. Có ả đứng ở đây, kiểu gì tôn chủ chả mò đến! Ta đang nghĩ xem có nên trói chân trói tay ả treo lên bên cạnh Lâm Bô không? Trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa thế cơ mà, không treo thì quá phí!"

Tầng hai còn có một người khác mặc đồ đen kín mít, đeo mặt nạ da người đứng một bên. Người này nhìn lướt qua gương mặt A Thùy, đôi mắt tỏa sáng lấp lóe. Bạch Tố Xa thản nhiên nói: "Ý tưởng của Đông công chúa không tệ, ta thấy cũng nên treo nha đầu này lên đi, để tránh đêm dài lắm mộng."

Phủ Thúy gật đầu lia lịa: "Để ta trói."

Bạch Tố Xa lạnh lùng nói: "Ngươi mà lén bẻ gãy tay chân nàng, lỡ đâu Liễu Nhãn quay về rồi tuẫn tình với nàng, thì ngươi có gánh nổi trách nhiệm trước mặt quỷ chủ không?"

Phủ Thúy nuốt nước bọt đánh ực một cái, mỉm cười quái dị: "Tố Tố đúng là con giun trong bụng ta, ngươi trói đi."

Bạch Tố Xa rút từ trong tay áo ra một chiếc khăn màu trắng, buộc hai tay A Thùy lại, nhấc lên ném ra ngoài cửa sổ, treo bên cạnh Lâm Bô. A Thùy một mực thuận theo không phản kháng, chẳng ngờ mới ném A Thùy ra ngoài chưa được bao lâu, đám đông vây quanh hóng hớt bên dưới bỗng nổi lên một trận xì xào nho nhỏ. Bạch Tố Xa và Phủ Thúy giật mình cảm thấy không ổn, cả hai thò đầu ra ngoài. Đúng lúc hai người thò đầu ra, sợi dây treo A Thùy và Lâm Bô bỗng đứt phựt, A Thùy quát lên: "Muội muội mau chạy đi!" Thế rồi rơi xuống.

Một chiếc khăn màu tím nhạt theo gió bay lên, bên trên dùng bút lông viết hai chữ "Cứu người" to thật to, lúc này đang bay theo gió, càng bay càng cao. A Thùy và Lâm Bô đột ngột rơi xuống, lập tức có hai bóng người lướt qua như chớp, đỡ lấy họ rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Bạch Tố Xa và Phủ Thúy thoáng biến sắc, hai người này một là Văn Tú sư thái phái Nga Mi, người kia là "Sương Kiếm Thê Hàn" Thành Ôn Bào.

Hóa ra trong lần đầu A Thùy lên lầu đã âm thầm viết hai chữ "Cứu người" vào khăn tay, viết xong mới đi xuống bưng khay trà lên, nắm khăn trong tay giấu dưới khay trà. Bạch Tố Xa ném nàng ra ngoài, nàng lập tức giũ mảnh khăn trong lòng bàn tay ra, bên ngoài toàn là người trong võ lâm, đôi mắt tinh tường cỡ nào, tất nhiên chỉ trong nháy mắt đã nhìn rõ. Sau đó không biết nàng làm sao để cắt đứt dây thừng, khiến cả nàng và Lâm Bô đều rơi xuống, thoát khỏi khống chế.

Văn Tú sư thái và Thành Ôn Bào đều có võ công cao cường, nếu đã được báo hiệu trước thì ra tay cứu người là chuyện đơn giản. A Thùy được Văn Tú sư thái đỡ lấy, sau khi rơi xuống đất vẫn còn thở dốc chưa thôi, tay chỉ vào Lâm Bô: "Bảo vệ... bảo vệ vị Lâm công tử này."

Thành Ôn Bào biết A Thùy, biết nàng và Đường Lệ Từ có quan hệ thân thiết, lập tức gọi người, đội ngũ Kiếm hội trung nguyên liền vây kín xung quanh A Thùy và Lâm Bô. Khi Phủ Thúy và Bạch Tố Xa thò đầu ra thì đã muộn rồi.

"Bọn họ đều là người của Phong Lưu Điếm, đã biết tin tức của Liễu Nhãn. Vị Lâm công tử này là ân nhân của Liễu Nhãn, bọn họ đoán hắn nhất định sẽ đến cứu người nên mới treo hắn trên lầu." A Thùy vội vàng giải thích: "Thành đại hiệp, chỉ có Liễu Nhãn mới chế được thuốc giải Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, thiên hạ bây giờ ai cũng muốn bắt sống Liễu Nhãn. Mà hắn nhất định sẽ đến cứu Lâm công tử, cho nên nhất thiết phải bảo vệ Lâm công tử an toàn, không thể để Liễu Nhãn bị Phong Lưu Điếm khống chế thêm một lần nữa."


Văn Tú sư thái ngạc nhiên hỏi: "Cô nương là ai?"

A Thùy đứng tại chỗ, cúi đầu: "Tiểu nữ chỉ là một dân thường..."

Thành Ôn Bào xé rách mảnh khăn buộc trên cổ tay nàng, thả nhiên đáp: "Vị cô nương này là bạn của Đường công tử."

A Thùy lắc đầu, vội vàng nói: "Ta còn một em gái, vừa rồi còn ở trong Lệ Nhân Cư, bây giờ không biết ra sao rồi, xin Thành đại hiệp phái người đi tìm." Nàng còn chưa nói xong thì Ngọc Đoàn Nhi đã bế Phụng Phụng nhanh chân chạy ra từ cửa sau Lệ Nhân Cư: "A Thùy tỷ tỷ!" Thấy Ngọc Đoàn Nhi vẫn bình an, A Thùy mới thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt lấy nàng và Phụng Phụng không buông.

Khi thư sinh áo xanh kia vừa bị treo lên lầu, người vây xem bên ngoài đã suy đoán thân phận của vị thư sinh này, cũng có người tính toán cứu hắn. Nhưng cao thủ Phong Lưu Điếm ngồi kín lầu hai, dây thừng trói thư sinh áo xanh lại làm từ Lưu Tang Tàm Ti, dùng đao kiếm bình thường không thể cắt đứt. Nếu có ai đó xông lên cứu người, thì khi đang cắt dở dây thừng sẽ lỡ mất tiên cơ, lộ ra sơ hở lớn. Nếu không nhờ diệu kế của A Thùy thì rất khó cứu người, mà vị cô nương này làm sao cắt đứt được dây thừng làm từ Lưu Tang Tàm Ti? Mọi người bàn tán sôi nổi, mãi mà chưa ngã ngũ.

Trong tay A Thùy còn giữ một vật, nãy giờ nàng nắm chặt không buông, không để lộ dù là một chút dấu vết. Khi Bạch Tố Xa buộc hai tay nàng lại đã nhét vào đó một vật, sau đó ném nàng ra ngoài cửa sổ, nàng dùng chính vật này để cắt dây thừng, giúp mình và Lâm Bô rơi xuống. Bạch cô nương cớ sao lại âm thầm giúp mình? Tuy nàng không hiểu, nhưng cũng biết nếu để người ta thấy sẽ đẩy Bạch Tố Xa vào nguy hiểm, nên giữ nó thật chặt, không liếc nhìn lấy một cái.

Đó là một lưỡi đao nhỏ trông giống lá liễu, hết sức thon gọn, thân hơi cong cong, trên chuôi đao có một lò xo nhỏ, chỉ cần khều nhẹ một cái là lưỡi đao bắn ra khỏi chuôi. Đao này chém sắt như chém bùn, A Thùy dùng nó cắt đứt dây thừng không hề tốn sức. Lúc này lưỡi đao đã thụt vào cán, cầm trong tay chẳng khác nào một khúc gỗ tròn nhẵn nhụi.

Phủ Thúy thò đầu ra khỏi lầu hai, cười nhạt: "Nha đầu này không ngờ lại mang theo Sát Liễu! Tố Tố, vừa rồi ngươi không lục soát người ả cho cẩn thận, đúng là sai lầm." Gã không cảm thấy trên người A Thùy mang theo lưỡi đao quý hiếm là chuyện lạ, A Thùy và Đường Lệ Từ qua lại thân thiết, Đường Lệ Từ có gia tài vạn lạng, tặng A Thùy một lưỡi đao sắc để phòng thân cũng chẳng có gì lạ. Bạch Tố Xa lạnh lùng khom người thi lễ: "Thuộc hạ sai sót."

Phủ Thúy phất tay: "Thôi thôi, ai mà ngờ được nha đầu A Thùy này lại to gan lớn mật như thế chứ, cũng không hiểu sao ả muốn cứu Lâm Bô, càng không thể biết ả mang theo Sát Liễu trong người. Ha ha, Sát Liễu Sát Liễu, lần này ả mò về, lẽ nào vì muốn giết Liễu Nhãn?"

Người áo đen lặng lẽ ngồi bên cạnh quan sát thản nhiên nói: "Lâm Bô được cứu, xem ra kế hoạch hôm nay có biến rồi. Nhưng Lâm Bô rơi vào tay Kiếm hội trung nguyên thực ra cũng chẳng khác gì rơi vào tay quỷ chủ."

Bạch Tố Xa cười nhạt: "Vấn đề là hôm nay Liễu Nhãn rốt cuộc có đến không? Nếu hắn không chịu xuất hiện, hoặc là xuất hiện nhưng rơi vào tay kẻ khác, thì chúng ta chuẩn bị lực lượng muốn bắt đám người Văn Tú sư thái, Thiên Tầm Tử, Hồng Môn Kiếm sẽ khó khăn hơn nhiều, không chừng còn chết hết cả quân." Ánh mắt nàng lướt qua những người đứng trên lầu hai: "Trước mắt chúng ta đã không thể khống chế cục diện nữa."

Phủ Thúy cười hì hì: "Quỷ chủ sẽ về sớm thôi, ngồi xuống ngồi xuống, dùng bữa dùng bữa đi." Gã lại dựa bàn cắm cúi ăn, Bạch Tố Xa đi tới, nhàn nhạt uống một chén rượu.

Vừa rồi sau lưng Lệ Nhân Cư bốc lên nhiều luồng khói đen, diện tích rất lớn. Các môn phái tuy không giao lưu, nhưng cũng biết sau núi chắc chắn có chuyện. Lúc này Thành Ôn Bào và Văn Tú sư thái ra tay cứu Lâm Bô, thế là mọi người xúm vào, mồm năm miệng mười bàn tán xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Thư sinh kia, ngươi là ai?" Một gã ăn mày khoác tay nải chen đến bên cạnh Thành Ôn Bào, vươn bàn tay bẩn thỉu ra nắn bóp khắp người Lâm Bô một lượt: "Sao lại cứu giang hồ đệ nhất ác nhân thế? Ngươi có biết hắn là tên dâm tặc chuyên làm nhục con gái nhà người ta..."

Gã còn chưa nói hết câu, Văn Tú sư thái đã sa sầm mặt mũi: "Hình khiếu hóa, cái miệng ăn nói cho sạch sẽ!" Môn hạ Nga Mi có vài đệ tử bị Liễu Nhãn mê hoặc, gia nhập đội ngũ Bạch Y Dịch Sứ, uống Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, nhưng vẫn chưa thất thân, nghe Hình khiếu hóa nói vậy đương nhiên nổi nóng. Hình khiếu hóa vội vàng ngậm miệng cười cười, "Lão ăn mày đáng chết! Đáng đánh, đáng đánh! Nhưng thư sinh này trông mi thanh mục tú thế kia, sao lại dây dưa với ma đầu cơ chứ, lão ăn mày ta tò mò quá."

Lâm Bô đứng giữa đám người, sau khi bị bắt hắn đã gặp nhiều quái nhân rồi nên càng thêm bình tĩnh, chỉ cười cười đáp lại, thi lễ tạ ơn cứu mạng với Thành Ôn Bào, rồi không nói thêm câu nào nữa. Đổng Hồ Bút quay ra hỏi thăm các môn phái vài câu đơn giản, người trúng độc trong các môn phái có nhiều có ít, tổng cộng khoảng gần trăm người, họ đều muốn lấy thuốc giải của Liễu Nhãn, cũng rất nhiều người muốn lấy mạng Liễu Nhãn. Thành Ôn Bào giữ chặt kiếm trong tay, vào giờ phút này, dù là đội ngũ Phong Lưu Điếm đang án binh bất động hay là đám giang hồ bạch đạo tạp nham thì tinh thần đều đang bị kích động, chỉ chờ một người đến.

Chỉ cần Liễu Nhãn xuất hiện sẽ lập tức sẽ đưa hắn đi! Tuyệt đối không để cho tên ma đầu kia biến mất một lần nữa! Thành Ôn Bào nắm chặt thanh kiếm, tâm chí kiên định.