Thiên Kiếp Mi

Quyển 1 - Chương 9-5: Quan Tài Băng Màu Lam 05 (Hoàn Q.1)




Một bóng người hơi loạng choạng lặng lẽ trở về giống hệt như lúc đi, đi và về đều lặng thinh không gây ra tiếng động nào, cứ như thứ vừa lướt qua chỉ là một cái bóng. Chung Xuân Kế nhẹ nhàng đứng dậy, Trì Vân mở mắt ra, hắn không nghe thấy tiếng chân Đường Lệ Từ nhưng lại nghe thấy tiếng Chung Xuân Kế đứng lên.

"Ngươi...đã thức trắng đêm à?" Nàng nhẹ nhàng hướng về phía Đường Lệ Từ, "Có tìm được hắn không?"

Vết máu lẫn với tro bụi trên mặt Đường Lệ Từ đã được lau đi, những vết thương trên người đã được băng bó, quần áo rách rưới cũng đã bị xé bỏ rồi vứt đi. Hiển nhiên trên chặng đường đêm qua, y không chỉ mò mẫm tất cả những cơ quan và gian phòng trong Phong Lưu Điếm, mà còn tự băng bó vết thương cho mình.

Thấy Chung Xuân Kế đi về phía mình, y thoáng lộ ra nét ngạc nhiên: "Vẫn chưa..."

Đường Lệ Từ còn chưa nói hết câu, Chung Xuân Kế đã đột ngột lao đến sà vào lòng y, khiến y không kịp đề phòng. Nếu là kẻ địch lao đến, Đường Lệ Từ hiển nhiên có mấy chục cách bẻ gãy cổ kẻ đó trong chớp mắt. Nhưng người lao đến lại là học trò cưng của Tuyết Tuyến Tử, là tiểu cô nương trẻ tuổi cả đời chưa từng làm việc xấu... Tay phải y nhấc lên, cố gắng nhịn xuống một chiêu giết người. Bỗng sống lưng cảm nhận được cơn đau buốt, Đường Lệ Từ vung tay hất Chung Xuân Kế ngã ra ngoài, miệng hơi hé ra, vậy mà vẫn cố nở một nụ cười: "Cô..."

"Bịch" một tiếng, Chung Xuân Kế bị y hất xa hơn mười bước, nặng nề ngã xuống đất, toàn thân đau đớn nhưng không bị thương. Nàng lồm cồm bò dậy, nước mắt tràn khóe mi rơi xuống, nhìn Đường Lệ Từ bằng ánh mắt đau thương rồi xoay người chạy vù đi mất.

Trì Vân nhảy dựng lên, mặt mày tái mét, "Ả đàn bà thối tha này! Cô ta điên rồi! Thiếu gia..."

Yếu huyệt sau lưng Đường Lệ Từ trúng châm, chân khí sôi trào muốn thoát ra. Y quát lên một tiếng vang dội, hai tay đẩy ngang, chân lực cả đời dồn hết trong hai chưởng này, đập thẳng vào tường đất trước mặt! Trì Vân nghiêng người né vội, Thẩm Lang Hồn đột ngột mở mắt ra, gương mặt tràn đầy kinh ngạc. Chỉ nghe những tiếng rầm rầm kinh thiên động địa vang lên, đất đá sụp đổ, khói bụi tuôn trào, đá vụn bắn vào người vô cùng đau rát. Một tia sáng mặt trời chiếu vào, bức tường đất kia vậy mà đã bị đục thủng.

Bên ngoài tràn ngập ánh nắng, khí trời tươi mát ùa vào bên trong. Đường Lệ Từ sức cùng lực kiệt ngã gục về phía trước, Trì Vân và Thẩm Lang Hồn cùng đỡ lấy y, ba người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cảnh sắc bên ngoài bức tường đất tươi đẹp mà quái lạ. Mặt đất rải đầy sỏi trắng, trên sỏi mọc đầy những dây leo đỏ thẫm như máu, trên dây leo lại nở ra những bông hoa trắng như tuyết. Hoa trắng xen lẫn với đá sỏi, phóng mắt nhìn qua không thể phân biệt được đâu là hoa đâu là sỏi? Có lẽ hoa cỏ và sỏi đá ngói gạch trên thế gian này vốn chẳng khác gì nhau, cái gọi là xấu xí hay xinh đẹp, sạch sẽ hay ô uế chẳng qua chỉ là một ý niệm, một loại gông cùm.

"Lối ra?" Trì Vân sững sờ, trong giây lát hắn đã quên béng đi chuyện Chung Xuân Kế đánh lén Đường Lệ Từ, cũng quên phải truy cứu vì sao nàng ta lại đâm châm này. Cảnh sắc kỳ dị bên ngoài động đã thu hút mọi ánh nhìn trong tích tắc, làm người ta hoa mắt.



"Bồ Đề Cốc..." Đường Lệ Từ giãy ra, y nhìn thấy một tấm bia mộ nằm giữa sỏi trắng như tuyết và dây leo đỏ thẫm như máu. Trì Vân và Thẩm Lang Hồn không ngờ sau khi tán công vẫn còn sức lực lớn như vậy, nên bị y giãy ra một cách dễ dàng. Đường Lệ Từ lảo đảo chạy đi, ban nãy trong lòng đất không nhìn thấy, giờ đây đạp lên sỏi đá trắng như tuyết là từng vết chân đầm đìa máu hướng thẳng đến trước bia mộ.

Trên bia mộ kia viết "Tổ tiên Liêu Văn Khế chi mộ".

Đường Lệ Từ quỳ phịch xuống trước mộ, gương mặt luôn luôn mỉm cười giờ đây tràn đầy nỗi thất vọng. Y rất ít, rất hiếm khi để lộ cảm xúc thật ra ngoài mặt, nhưng lúc này đây vẻ thất vọng trên mặt lại đơn giản thuần túy đến thế. Tựa như nét mặt của một đứa trẻ, nó chưa biết che giấu bất kỳ cảm xúc nào, chỉ biết để lộ nỗi thất vọng đơn thuần.

Dưới muôn vàn lớp ngụy trang, dưới tính toán mưu lược, dưới tiền tài danh lợi, dưới gian trá độc ác, giờ phút này Đường Lệ Từ chỉ còn là một đứa trẻ cực kỳ tùy hứng đang vô cùng thất vọng, rất muốn khóc lên.

Trì Vân nhẹ nhàng đi tới bên cạnh y, đặt bàn tay lên vai y: "Thiếu gia."

"Ừ, sao thế?" Đường Lệ Từ ngẩng đầu lên, thần sắc trên mặt trong nháy mắt đã mang theo ý cười, giọng nói ôn hòa bình tĩnh chẳng khác gì ngày thường.

Tựa như người vừa gục ngã trước mộ phần suýt khóc òa lên không phải y, chẳng qua chỉ là ảo giác trong một cái chớp mắt của Trì Vân mà thôi.

Trì Vân ngơ ngác nhìn nụ cười của y, nhất thời không biết nên nói sao cho phải.

Thẩm Lang Hồn đứng bên cạnh cũng lặng thinh không nói.

Đường Lệ Từ chầm chậm đứng lên, dưới ánh ban mai rực rỡ, tấm áo mới thay qua một đêm nhuộm thêm nhiều vết máu, giờ máu đã khô lại, biến thành những hoa văn loang lổ uốn lượn. Máu tươi y vừa đổ sáng nay lại đang chầm chậm thấm ra ngoài, dần nhuộm thêm sắc đỏ xung quanh hoa văn cũ, giống như những đóa hoa khát máu đang nở rộ. Phóng tầm mắt nhìn ra, trong sơn cốc rải sỏi trắng như tuyết này... vẫn còn rất nhiều ngôi mộ. Y đi đến một ngôi mộ gần đó, vùa đi vừa hỏi: "Trì Vân, ngươi đã bao giờ trải qua cảm giác... vĩnh viễn mất đi một người?"

Trì Vân há miệng nghẹn họng, kìm nén rất lâu mới gắng gượng đáp: "Chưa từng."

Đường Lệ Từ loạng choạng tiến về phía trước, vết thương cây châm kia để lại sau lưng vẫn không ngừng rỉ máu, giống như một đóa hoa đỏ chầm chậm nở sau lưng y. Y lẩm bẩm: "Thật ra... Vào ngày hắn chết, dù ta moi tim hắn ra, nhưng trong lòng lại chẳng có cảm giác gì... Ta không biết phải đau thương thế nào... Cũng không hề cảm nhận được thế nào là tuyệt vọng..."

Thẩm Lang Hồn lặng lẽ nhìn bóng lưng y, bên tai văng vẳng vọng lại tiếng vợ mình rơi xuống Hoàng Hà, mà hắn bị điểm huyệt đạo, chỉ đành trơ mắt nhìn nàng bị sóng dữ nhấn chìm. Nỗi đau khổ khi ấy... đủ để hắn chết đi sống lại mười lần, mà đau khổ nhất là cuối cùng hắn vẫn không chết được.

"Ta không mảy may cảm nhận được hắn đã chết, tất cả vẫn hệt như ngày thường, chẳng qua là thiếu đi một người thôi. Khi còn ở Chu Thê Lâu, mỗi khi không tìm thấy món đồ gì, ta mới chợt nhớ ra hắn đã chết, cho nên vĩnh viễn không hỏi được rốt cuộc hắn đã cất vật đó ở đâu. Có lúc nhìn đến hoa hắn trồng, sẽ nghĩ rằng hắn vĩnh viễn không được ngắm hoa kia nở. Có lúc cởi nút thắt hắn buộc, sẽ nghĩ mình cởi ra rồi thì không ai thắt lại được nữa... Sau đó rất lâu ta mới bắt đầu hối hận, không phải vì ta bảo hắn luyện Vãng Sinh Phổ luyện Hoán Công Đại Pháp, mà là cho đến giây phút lâm chung... ta vẫn chưa từng nói rõ ràng với hắn. Có những lời nên nói hoặc không nên nói, lúc đó đáng lẽ phải nói ra cho bằng hết, ta biết hắn muốn nghe... Hắn muốn biết dự định trong lòng ta, nhưng mà ta... lại không nói gì cả."

Đường Lệ Từ lẩm bẩm: "Trong lòng ta muốn cứu hắn, nhưng lại không nói cho hắn biết. Sau đó hết ngày này đến ngày khác, hết năm này qua năm khác... Năm nào ta cũng nhớ mình còn nhiều chuyện chưa nói với hắn, cũng nhớ thật ra mình còn có thể làm cho hắn rất nhiều việc, cớ sao lại không làm? Nhưng bây giờ dù ta có nghĩ gì, hắn cũng vĩnh viễn không biết, vĩnh viễn không trở lại được nữa."

Trì Vân im lặng lắng nghe, trong lòng hắn bật ra một suy nghĩ, có thứ gì đó loáng thoáng nảy sinh, tuy hắn không thể nói rõ là gì, nhưng cảm giác này... giống như Đường Lệ Từ nói. Vì vậy hắn nghe mà sống mũi cay cay, lại muốn bật khóc.



"Hai năm sau ta mới hiểu được, cảm giác này... chính là cái chết..." Đường Lệ Từ thì thào: "Hắn chết rồi, tan thành mây khói, tất cả dấu vết hắn để lại, một bộ quần áo, một hàng chữ, một nút thắt... đều biến thành vật chết. Nhưng mà..."

Y hạ giọng: "Nhưng một người như Phương Chu sao có thể chết như vậy chứ? Hoài bão của hắn còn chưa thực hiện được, hắn và ta đã lên kế hoạch cho rất nhiều việc, vẽ ra một tương lai vô cùng tươi đẹp. Ta đã hứa với hắn vĩnh viễn không bao giờ phản bội bạn bè, ta đã nghe lời hắn, nghe lời A Nhãn cải tà quy chính, làm người lương thiện, tất cả... đều chưa thực hiện được mà."

Mỗi nơi y đi qua đều lưu lại vết máu, nhưng bước chân Đường Lệ Từ không dừng lại, đi thẳng đến ngôi mộ tiếp theo, tiếp tục thì thầm, "Giây phút hắn lâm chung, ta vẫn im lặng, hắn cũng lặng thinh không nói. Ta không biết trong lòng hắn có trách móc ta không, có phải vì xưa nay hắn vẫn luôn dung túng cho ta, nên dẫu trong lòng thất vọng đến đâu vẫn không nói ra miệng..." Giọng y ngừng lại, bước chân cũng ngừng lại, lần đầu tiên Trì Vân nhìn thấy trong đôi mắt Đường Lệ Từ lóe lên ánh sáng, y khẽ thì thào: "Ta... Ta..." Dừng một lúc lâu mới nói tiếp: "Ta không biết có phải hắn đã từng rất thất vọng không, thật ra trong lòng ta... rất quan tâm đến bạn bè, thật sự không muốn hắn chết..."

Nói đến đây, bia mộ thứ hai đã nằm ngay trước mắt, cái tên trên tấm bia vẫn không phải Phương Chu, Đường Lệ Từ xoay người đi đến ngôi mộ thứ ba. Tấm thân bị lửa đốt rắn cắn, chịu tổn thương tán công, vậy mà chân y vẫn không ngừng bước, giống như Khoa Phụ đuổi theo mặt trời, vĩnh viễn không dừng lại.

"Tìm đi, nếu quan tài băng trong lòng đất đó là giả thì có thể Liễu Nhãn đã chôn Phương Chu xuống đất cùng với quan tài băng thật. Đợi tìm được mộ, đưa người ra rồi ngươi trả tim lại cho hắn thì hắn có thể sống lại." Thẩm Lang Hồn cuối cùng cũng nói một câu, Trì Vân thở ra một hơi rất dài, "Đúng đấy, nếu chưa thấy quan tài băng tức là vẫn còn hi vọng."

Đường Lệ Từ đi đến ngôi mộ thứ ba, không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng cười: "Các ngươi thật tốt."

Trì Vân và Thẩm Lang Hồn đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đã hiểu vì sao Chung Xuân Kế muốn đâm cái châm này lên lưng Đường Lệ Từ... Bởi vì nếu không lấy mất toàn bộ năng lực của y, thì người này sẽ vĩnh viễn không buông bỏ thứ gì, không bỏ lại một khả năng hay một tia hi vọng nào... Vậy kết cục rất có thể sẽ là cái chết... Y sẽ đào từng ngôi mộ trong Bồ Đề Cốc này lên ngắm kỹ, san phẳng Phiêu Linh Mi Uyển thành đất bằng, đến chết mới thôi.

Y mang tâm tính điên cuồng, ảo tưởng ấu trĩ, ngoan cố làm mọi thứ theo ý mình, cứng đầu không khuyên bảo được...

"Nếu Phương Chu tỉnh lại, ta sẽ bảo hắn đánh đàn cho các ngươi nghe. Tiếng đàn của hắn... chính là đệ nhất thiên hạ..."

Đường Lệ Từ đi về phía ngôi mộ thứ ba, trên mặt dần dần nổi lên ý cười, "Nếu như hắn tỉnh lại, A Nhãn cũng sẽ không hận ta nữa. Ta sẽ nói với Phương Chu rằng mình đang nghĩ cách cứu hắn, hắn sẽ nói cho A Nhãn biết ta không hại chết anh em, như thế... Huynh đệ vẫn là huynh đệ, ta... ta sẽ xin lỗi vì những chuyện ngày trước."

Ngôi mộ thứ ba vẫn không khắc tên Phương Chu.

Đường Lệ Từ đảo đảo bước đến ngôi mộ thứ tư. Trong cốc này có tổng cộng ba mươi sáu ngôi mộ, y có thể còn hi vọng thêm ba mươi ba lần nữa.

"Hồng nhạn bay đến từ phương đông, nơi mây tím tan, ai ở nơi đâu, đợi ai quay về?

Giấc mộng hồng sam, mộng tan buồn biết mấy, tỉnh rượu cất tiếng cười vượt qua mây xanh.

Ngày nào trở lại, bên hàng trúc xanh, lắng tai chờ nghe, hỏi người khổ sở nhường nào.



Khói xanh lượn lờ, kiếp hồng nhan nặng gánh, làm sao kể hết ở chốn dừng chân ven đường..."

Chẳng biết từ bao giờ, Đường Lệ Từ đã cất giọng khẽ hát lên một khúc ca không tên. Tiếng ca trầm thấp quanh quẩn trong Bồ Đề Cốc, từng câu hát khe khẽ chạm vào chốn sâu thẳm trong lòng người, như mây che sơn cốc, sương mù lửng lơ trên mặt hồ gợn sóng. Bài ca này không chỉ rung động lòng người, mà còn khiến gió mây biến ảo, khí trời đổi thay, cả sơn cốc đều chịu ảnh hưởng. Trì Vân đứng ngây ra lắng nghe cùng Thẩm Lang Hồn, cảm giác chua xót thê lương nao nao trong lòng dần tiêu tan trong tiếng hát trầm thấp kia. Bi thương, vui vẻ, hồi tưởng, nhớ nhung, đau khổ, hối hận, cô quạnh... đủ loại tâm tư tình cảm dần dần hòa vào làm một, chính là cảm giác đợi chờ bi thương trong bài ca ấy.

"Héo mòn đêm qua, gặp được người cũng đáng giá. Năm xưa bỏ lỡ mất nhau, hôm nay rồi sẽ thế nào?

Sương trắng mùa thu, phượng hoàng vẫn đậu trên cây ngô đồng cũ, minh châu phủ bụi vẫn là minh châu..."

Đât là lần đầu tiên nghe Đường Lệ Từ ca hát, không ai biết y hát cũng hay. Trong Bồ Đề Cốc cỏ cây xào xạc, gió thổi lay động cành lá, ánh mặt trời dường như cũng phai màu. Chỉ có bài hát kia cuốn lên theo gió, trong sơn cốc cũng chỉ còn bài hát kia là có sinh mệnh.

Ngôi mộ thứ mười bảy.

"Huynh đệ Phương Chu chi mộ."