Phía sau cửa đồng là một thủy lao.
Dưới ánh sáng leo lét từ ngọn đèn dầu, nước trong thủy lao toát lên một màu đỏ máu đáng sợ. Góc trên bên trái thủy lao có một cái lỗ nhỏ, nước suối bên ngoài liên tục chảy vào thủy lao qua lối đó, nhưng không biết nước chảy ra khỏi thủy lao theo đường nào. Trong nước có con gì đó đang bơi lội, không biết là rắn hay cá, hay là thứ gì khác nữa. Mà trên vách đá đối diện với cánh cửa đồng thấp thoáng có một bóng người, nước trong thủy lao cao chưa đến ngực người kia, mái tóc dài rũ rượi, không nhìn rõ mặt mũi.
Một tiếng "rào" vang lên, Đường Lệ Từ lao xuống nước, lội thẳng về phía bóng người kia rồi bế lên. Mặt người kia ngửa về sau, lộ ra dưới ánh đèn, tái nhợt tưởng như đã chết, chính là A Thùy. Một cái móc sắt thắt vào eo nàng, đầu kia móc sắt ghim lên vách đá. Đường Lệ Từ dùng Tiểu Đào Hồng chặt đứt móc sắt, bế nàng lên mặt nước, rời khỏi thủy lao.
Váy nàng dính đầy máu tươi, sắc máu đỏ thẫm trong thủy lao thấm ra từ váy nàng... Đường Lệ Từ thoáng biến sắc, nàng sảy thai rồi, nhìn tình trạng này có vẻ đã mất rất nhiều máu, nhưng nàng lại không hôn mê. Đường Lệ Từ bế nàng ra khỏi thủy lao, đôi mắt nàng khẽ động đậy rồi từ tử mở ra, vậy mà còn khẽ mỉm cười, "Đường..."
"Đừng nói nữa, ta đưa cô đi tìm đại phu." Đường Lệ Từ dịu dàng an ủi, "Nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, hôm qua Phủ Thúy mang người đánh lên núi Hảo Vân nhưng không thành công, phần lớn đội ngũ của Phong Lưu Điếm đã bị bắt, hai bên không có thương vong quá lớn. Ta không thấy cô trong đội ngũ lên núi hôm qua cho nên mới..." Y còn chưa nói hết câu, A Thùy đã mềm nhũn người, ngất vào lồng ngực y.
Y thoáng đờ người ra, đặt ngón tay lên bắt mạch bên cổ nàng, rồi bế thân thể lạnh như băng trong lòng lên, lao vút ra ngoài.
Quãng đường từ núi Hảo Vân đến rừng Tị Phong, Đường Lệ Từ đi bộ mất nửa ngày. Liễu Nhãn đã bị Phủ Thúy coi như con cờ thí, A Thùy được Liễu Nhãn sủng ái, thậm chí còn đang mang thai sẽ gặp phải chuyện gì cũng dễ dàng đoán được. Nàng vốn bị người ta ghen ghét đố kị, có bị hành hạ hay giết chết cũng nằm trong dự liệu... Y đi bộ đến đây chẳng qua là đang cân nhắc... rốt cuộc có nên đến hay không?
Bốn vạn tám ngàn ba trăm sáu mươi mốt bước... Đối với đại cục thì cô gái này quá bé nhỏ, sống hay chết chẳng có ý nghĩa gì, mà Đường Lệ Từ một mình xông lên, nếu gặp nạn tất nhiên sẽ dẫn đến hậu quả khó lường. Suốt chặng đường này, nếu thấy bất cứ điều gì khả nghi, y đều có thể thoát thân rời đi. Cũng trên chặng đường này, A Thùy sau khi trọng thương lại ngâm mình trong nước lạnh dẫn đến sảy thai, lúc nào cũng có thể chết. Nhưng...
Nhưng dù sao cũng chưa có gì xảy ra, khi y tìm thấy nàng, nàng còn chưa chết, đó là may mắn của nàng.
Đường Lệ Từ bế A Thùy ra khỏi căn nhà gỗ, dưới ánh trăng có thể thấy toàn thân nàng chi chít vết thương, rõ ràng đã phải chịu một trận đòn tàn nhẫn. Trên váy nàng loang lổ vết máu, không biết đã chảy bao nhiêu máu trong thủy lao rồi, cũng không biết những thứ bơi lội trong thủy lao kia có cắn nàng vài miếng hay không? Y lấy trong ngực ra chai thuốc màu xám tro mình vẫn hay dùng, đổ ra hai viên thuốc trắng bỏ vào miệng nàng, rồi xé quần áo nàng ra.
Xiêm áo bị xé bỏ, khắp người nàng là lằn roi, miệng vết thương ngâm vào nước bẩn trong thủy lao, giờ đây phơi ra màu xám trắng đáng sợ, ngấm tia máu nhàn nhạt. Y lấy từ ngực áo ra một chiếc hộp vàng nhỏ, trên hộp khắc một con rồng cuộn đuôi với cái đầu bừng bừng khí thế, cặp mắt rồng được làm từ thạch anh đen lấp lánh, thần thái rạng rỡ dưới ánh trăng, nhìn hoa văn trên món đồ này có thể đoán nó vốn thuộc về hoàng cung. Mở chiếc hộp rồng vàng, bên trong là thuốc mỡ màu nâu đen, y bôi một lớp thuốc lên vết thương của A Thùy, lại cởi áo khoác quấn lên người nàng, buộc đai lưng cẩn thận, đặt hai chân lên phiến đá, ngửa cổ ra sau cho khí thức thông thuận, sau đó điểm vài huyệt đạo của nàng.
Lặng lẽ nhìn nàng vài lần, Đường Lệ Từ mới ngồi xuống một tảng đá lớn bên dòng suối. Y không phải thầy thuốc, đó là tất cả những gì y có thể làm, sống hay chết phải trông chờ vào vận mệnh của nàng. Dõi theo dánh trăng dưới dòng suối, ánh mắt y nhuốm màu mệt mỏi, có lúc mê loạn, có lúc mịt mờ, có lúc thanh tỉnh, có lúc kiêu ngạo. Y dừng lại bên dòng suối bầu bạn với ánh trăng, ánh mắt biến đổi liên tục nhưng cuối cùng chỉ còn lại buồn bực sầu não, đắm chìm trong nỗi cô quạnh.
Chờ rất lâu, sắc trời dường như đã thay đổi vài lần, lông mi A Thùy khẽ run run, chầm chậm mở mắt.
Đập vào mắt nàng là một khoảng trời xanh, nước chảy róc rách, ánh mặt trời hiền hòa chiếu vào lòng bàn tay trái khiến nàng cảm nhận được hơi ấm. Khẽ quay đầu lại, một chú chim nhỏ màu xanh đang nhảy nhót cách đó không xa, ngậm một cọng cỏ nhỏ xíu, ngoẹo đầu nhìn nàng. Vô tình mỉm cười, A Thùy cựa quậy ngón tay, cảm thấy dưới lưng mình lót một lớp quần áo, trên người lại đắp thêm một tấm áo bào, Trong chớp mắt, nàng lập tức nhớ lại chuyện đã xảy ra.
Nụ cười trên mặt tức thì tắt lịm, mặt mũi nàng trắng tái đi, mở miệng thì thào gọi: "Đường..."
Người đang ngồi bên dòng suối quay đầu lại, gương mặt vẫn ôn nhã thanh tú như xưa, khẽ mỉm cười: "Tỉnh rồi sao?" Trên người y mặc một tấm áo trong màu trắng, hai tấm áo khoác ngoài đều đắp lên người nàng, hiển nhiên người cầm đèn phá cửa xông vào cứu nàng đêm qua không phải là giấc mơ. A Thùy khẽ ho mấy tiếng: "Ngươi... ngồi... ngồi ở đây cả đêm sao..."
Đường Lệ Từ mỉm cười: "Ta cũng không giúp được gì nhiều, có thể tự tỉnh lại đều là công sức của cô nương."
Sắc mặt nàng tái nhợt che đi gò má ửng hồng vì xấu hổ: "Ngươi... Ngươi giúp ta..."
Đường Lệ Từ vẫn mỉm cười: "Ta giúp cô nương lau người, đổi thuốc mỡ, chỉ thế thôi."
Nàng im lặng hồi lâu rồi thở ra một hơi thật dài, vô cùng mệt mỏi: "Hắn... Hắn thì sao?"
Nàng không nói hắn là ai, nhưng trong lòng hai người đều hiểu, Đường Lệ Từ ôn hòa đáp: "Hắn... Hắn bị Thẩm Lang Hồn bắt đi mất, nhưng ta đoán tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng."
Mi mắt nàng khẽ động, nhìn Đường Lệ Từ không chớp mắt, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói, "Ngươi cũng mệt rồi... Cuộc chiến hôm qua hẳn là rất kịch liệt... Khụ khụ, thật ra cho dù ta có chết, cũng... cũng chẳng đáng là gì, quả thực không cần Đường công tử phải..."
Đường Lệ Từ ngồi xuống bên cạnh nàng, đặt ba ngón tay lên mạch môn của nàng: "Ta không mệt."
Nàng mỉm cười ảm đạm, nhìn lên bầu trời xanh, "Đây là lần đầu tiên ta thấy Đường công tử cô độc... một mình..."
"Ta không mệt, cũng không sợ cô đơn." Đường Lệ Từ mỉm cười: "Cô nương vẫn còn tâm trí lo cho người khác, đã bơ vơ vất vả nửa đời, không nên chết thảm trong thủy lao. Nếu cô nương chết đi như thế, sẽ khiến người trong thiên hạ cảm thấy cõi lòng mình nguội lạnh."
A Thùy vẫn mỉm cười ảm đạm, từ từ nhắm mắt lại, nàng đã quá mệt mỏi từ thể xác cho đến tinh thần. Nếu Đường Lệ Từ chịu nói với nàng vài câu thật lòng thôi thì có lẽ nàng còn tinh thần để chống đỡ. Nhưng miệng y... nói ra toàn những lời sáo rỗng, không giả dối nhưng cũng chẳng thật lòng, khiến nàng nghe thôi cũng thấy mệt mỏi.
Con người ta chỉ có thể buông lỏng bản thân trước mặt người mình tin tưởng, cho nên nàng mới ngất đi trong lòng Đường Lệ Từ. Nhưng y lại không chịu nói với nàng vài câu thật lòng, hoặc là... cho đến giờ y chưa từng nói với bất kỳ ai câu nào thật lòng. Y chưa từng buông lỏng bản thân, cho nên xưa nay cũng chưa từng có nhược điểm.
Trong lúc đầu óc mê man, nàng suy nghĩ rất nhiều rất nhiều thứ mơ hồ, sau đó lại ngất đi.
Thật ra thời gian không chỉ là một đêm, mà là một ngày một đêm. Đường Lệ Từ bế nàng lên, xoay người bước về núi Hảo Vân, suốt một ngày một đêm này y chưa được ăn uống cũng không hề nghỉ ngơi, mà vẫn luôn lặng lẽ ngồi trên tảng đá bên dòng suối kia đợi nàng tỉnh lại. Đường Lệ Từ tình nông ý cạn, lòng dạ độc ác, dù là nữ nhân kiểu nào, một khi rơi vào tính toán của y, dù có là người phụ nữ y coi trọng thì cũng dễ dàng trở thành vật hi sinh mà y còn chẳng nhíu mày. Nhưng... A Thùy dù sao cũng không ảnh hưởng đến đại cục, dù sao hắn cũng đi bốn mươi tám ngàn ba trăm sáu mươi mốt bước đến cứu nàng rồi lại ngồi đây đợi thêm một ngày một đêm. Với Đường Lệ Từ mà nói, như thế đã là quá nhiều rồi.
Núi Hảo Vân.
Đường Lệ Từ và Trì Vân đột nhiên mất tăm mất tích, Thiệu Diên Bình nhận được tin tức, thật đúng là đã nghèo còn mắc cái eo, nếu không vì treo cổ quá mất mặt thì có khi hắn đã treo cổ từ lâu rồi. Sau khi Dư Phụ Nhân ám sát Đường Lệ Từ thất bại thì cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, gặp ai cũng hỏi "Đường Lệ Từ ở đâu?", cả ngày lăm lăm kiếm trong tay, không ăn không ngủ, qua một hai ngày đã tiều tụy xơ xác. Thi thể Thượng Quan Phi đã khâm liệm mà hung thủ vẫn chưa thấy bóng dáng, chuyện ăn ở của hơn một trăm tù binh kia cũng là vấn đề to bự khiến Thiệu Diên Bình bận bịu vắt chân lên cổ. Cũng may chừng trăm phong thư đã viết xong xuôi rồi gửi đi, hắn báo cho sư môn và cha mẹ của những cô gái áo trắng áo đỏ này đến đón người, mang về nhà mà đóng cửa dạy dỗ, người đẹp tuy nhiều nhưng hắn không có phúc hưởng.
Đang bận bịu sứt đầu mẻ trán thì đệ tử bất ngờ thông báo, Đường Lệ Từ quay về rồi.
Thiệu Diên Bình vui mừng hớn hở, vội ra cửa đón, lại thấy Đường Lệ Từ mặc áo trong màu trắng, bế một cô gái bước vào cửa. Hắn kinh ngạc hỏi: "Đây là...?"
Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười: "Đây là nữ tỳ của Liễu Nhãn, A Thùy cô nương."
Thiệu Diên Bình thở dài: "Trước mắt tạm thời không có phòng sạch, Đường công tử bế vị cô nương này về phòng mình đi, cũng không còn cách nào khác. Ngươi biến mất là vì đi cứu vị cô nương này à? Trì Vân đâu?"
Đường Lệ Từ quay người đi: "Ta phái hắn đi tìm người rồi, không cần lo lắng."
Thiệu Diên Bình gượng cười, hắn không lo cho Trì Vân, có điều cô gái trong lòng Đường Lệ Từ thì hắn nhớ mặt. Đây chẳng phải là cô gái áo xanh thần bí một mình đến tìm Đường Lệ Từ vào một buổi tối cách đây mấy ngày sao? Đường Lệ Từ tài trí tuyệt luân tâm cơ thâm trầm, là nhân tài đang gặp thời, không nên bị cô gái không rõ lai lịch kia mê hoặc tâm trí mới phải! Khi tình thế đang hỗn loạn, vì một cô gái mà bỏ mặc Kiếm hội trung nguyên không quan tâm, đúng là dấu hiệu nguy hiểm. Con mắt đảo qua đảo lại mấy vòng, hắn gọi một đệ tử tới, sai hắn đứng đợi ngoài cửa phòng Đường Lệ Từ, nếu Đường công tử có gì sai bảo thì phải tận tâm tận lực, không từ việc gì.
Đường Lệ Từ bế A Thùy vào phòng mình, đặt lên giường đắp chăn cho nàng. Phụng Phụng cũng đang nằm ngủ trên giường, A Thùy còn chưa tỉnh lại, Đường Lệ Từ bưng chén trà bỏ lại trên bàn đã nguội ngắt, uống một hớp rồi xoay người mở ngăn kéo lấy ra một chiếc áo bào màu màu xanh nhạt khoác lên vai. Y không có tâm trạng mặc áo cho tử tế, chỉ khoác như vậy rồi ngồi xuống cái ghế kê cạnh bàn, một tay đỡ trán, mắt nhìn A Thùy, chẳng bao lâu sau mí mắt y đã hơi rũ xuống, rồi một lát sau thì từ từ nhắm lại.
Thiệu Diên Bình đợi nửa ngày cũng không thấy đệ tử kia báo lại là Đường Lệ Từ sai bảo gì hắn, bản thân hắn sốt ruột như ngồi trên đống lửa, nhịn nữa nhịn mãi cuối cùng không nhịn nổi bản tính tò mò trời sinh, sau giờ Ngọ ba khắc lặng lẽ chạy đến bên ngoài cửa sổ phòng Đường Lệ Từ, ngó vào bên trong. Chỉ thấy Phụng Phụng vẫn ngủ say sưa trong phòng, Đường Lệ Từ đỡ trán nhắm mắt hình như đang dưỡng thần, mà cũng giống một người mệt mỏi quá độ ngủ thiếp đi. Cô gái yên lặng nằm trên giường kia lại đang mở mắt, bình tĩnh nhìn lên xà nhà, vẻ mặt không hề mang chút sợ hãi thấp thỏm nào hết. Thấy Thiệu Diên Bình ngoài cửa sổ đang ngó nghiêng, nàng cũng không hoảng sợ, chỉ chầm chậm nâng tay phải lên làm động tác "suyt". Chăn mỏng tuột xuống, Thiệu Diên Bình thấy cánh tay nàng chồng chất vết thương, khiến hắn giật mình hoảng sợ. Hai mắt nàng chăm chú nhìn Đường Lệ Từ, đôi môi nở nụ cười yếu ớt, Thiệu Diên Bình gật đầu lia lịa, biết ý mau chóng rời đi. Nín thở chạy ra xa mười bảy mười tám bước, hắn mới thở phào một hơi thật dài, trong lòng càng nghĩ càng thấy lạ, Đường Lệ Từ làm gì mà mệt mỏi thế kia? Mà cô nữ tỳ áo xanh này bị người ta đánh dữ như thếm nhưng hình như vẫn không giận dữ oán than. Nàng quan tâm Đường Lệ Từ như vậy, quan hệ giữa hai người nhất định không hề hời hợt, không bình thường chút nào.
"Thiệu tiên sinh." Cách đó không xa có một đệ tử Kiếm hội đứng đợi hắn ở khúc cua trong góc đình viện, nhỏ nhẹ nói: "Tình hình Dư thiếu hiệp e là không ổn lắm đâu. Ban nãy hắn vung kiếm chém lung tung trong phòng, khăng khăng muốn tìm Đường công tử, ta thấy đầu óc hắn loạn lắm rồi, cứ tiếp tục như vậy không phải cách hay đâu."
Thiệu Diên Bình buồn bã nhíu mày thở dài: "Để ta đi xem sao."
Dư Phụ Nhân trúng độc hoa Vong Trần, hoa này vốn là giống lạ, muốn giải độc cực kỳ khó nhằn. Mà độc hoa này trúng càng lâu càng khó giải tận gốc, ảnh hưởng lên tâm trí càng nặng, trừ phi... Thiệu Diên Bình vừa đi về phía phòng Dư Phụ Nhân vừa nhíu mày suy nghĩ: Trừ phi để cho người trúng độc hoàn thành tâm nguyện, nếu không thì khó trừ tận gốc loại độc này. Nhưng phải làm sao để Dư Phụ Nhân hoàn thành tâm nguyện? Chẳng lẽ phải cho hắn giết Đường Lệ Từ? Rõ là chuyện cười!
Chân còn chưa bước vào phòng Dư Phụ Nhân thì một luồng sát khí ác liệt đã ùa vào mặt hắn. Thiệu Diên Bình quýnh quáng tay chân, vội vàng lùi ra khỏi cửa, định thần nhìn lại thì khẽ kêu thôi hỏng bét rồi. Trong phòng, Dư Phụ Nhân đang xõa tóc cầm trường kiếm đứng đối mặt với một người, người đang giằng co với hắn mặc áo hòa thượng, để tóc dài màu đen, chính là thượng sư Phổ Châu. Không hiểu sao Dư Phụ Nhân lại đối đầu với Phổ Châu nữa!