Bích Lạc Cung.
Sau giờ Ngọ, Bích Tiêu Các.
Uyển Úc Nguyệt Đán dạo gần đây nuôi một con thỏ, một chú thỏ con trắng như tuyết, đôi mắt đen nhánh, hai tai rủ xuống, trông hơi khác những con thỏ bình thường. Nhưng Uyển Úc Nguyệt Đán không nhìn thấy, hắn chỉ sờ được bộ lông ấm áp mềm mịn và tấm thân nho nhỏ chỉ bằng bàn tay của nó. Có một lần hắn muốn đút thịt cho nó ăn, nhưng tiếc là con thỏ này chỉ biết ăn cỏ, lại còn sợ mèo gần chết, khác xa với thỏ trong tưởng tượng của hắn.
"Khởi bẩm cung chủ, mấy hôm gần đây hai người kia ngày một sa sút, nếu không tìm được cách, chỉ e là..." Thiết Tĩnh chầm chậm đến gần phòng Uyển Úc Nguyệt Đán: "Đã thử đủ mọi cách thường dùng mà không thấy hiệu quả."
Uyển Úc Nguyệt Đán ôm thỏ trong lòng, xoa xoa đầu nó rồi nhấc gáy nó lên đặt xuống đất: "Vẫn chưa nói chuyện được à?"
"Không nói được, chẳng những thế mà còn không biết ăn, thậm chí không biết ngủ." Thiết Tĩnh chau mày: "Ta chưa từng gặp ai bị khống chế hoàn toàn như vậy, mấy ngày nay tỳ nữ đều phải đút từng thìa nước, bón từng thìa cơm."
Uyển Úc Nguyệt Đán nói: "Đường công tử nói hai người này bị thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh khống chế, chỉ có người thi thuật ban đầu mới giải được, nhất định phải nghe xong bản nhạc họ đã nghe trong lúc thi thuật khống chế. Một khi suy đoán sai lầm, nhầm lẫn bản nhạc, khí huyết hai người này sẽ chảy ngược, kinh mạch đứt đoạn mà chết ngay tại chỗ."
Chân mày Thiết Tĩnh lại càng nhíu chặt: "Nhưng dựa vào kết quả kiểm tra của Văn Nhân sư thúc thì hai người họ không chỉ trúng mỗi thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh. Rất lâu trước khi trúng Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh, bọn họ đã trúng kỳ độc, một loại kỳ độc khiến người ta mất đi thần trí, thậm chí là mất ngủ. Sau khi mất đi thần trí, hai người này lại trúng Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh, khúc nhạc đi sâu vào trong ý thức, hậu quả mới nghiêm trọng đến vậy."
"Thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh, có lẽ Hồng cô nương giải được. Dù Hồng cô nương không giải được, thì sau khi tìm được Liễu Nhãn đương nhiên sẽ giải được."
Chân mày Uyển Úc Nguyệt Đán khẽ nhướn lên: "Ta vốn không bận tâm đến thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh, quả nhiên có nguyên nhân khác khiến hai người này không tỉnh lại được. Bọn họ có còn ở phòng khách không?"
Thiết Tĩnh gật đầu: "Cung chủ muốn đi xem?"
Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười nói: "Thất Hoa Vân Hành Khách là nhân vật trong truyền thuyết, hôm nay rảnh rỗi sao lại không đi xem thử chứ? Bao giờ bọn họ tỉnh táo lại thì ta không xem được nữa rồi."
Thiết Tĩnh ho khẽ một tiếng, cảm thấy hơi hoang mang. Uyển Úc Nguyệt Đán đã mù cả hai mắt, hắn còn muốn xem gì? Nhưng Uyển Úc Nguyệt Đán lại vô cùng phấn khởi bước ra khỏi cửa, đi về phía khu phòng dành cho khách.
Thiết Tĩnh theo sau hắn, vị cung chủ này có trí nhớ thật tốt, Bích Lạc Cung chỉ mới xong phần thô, có nhiều nơi vừa mới xây xong, nhưng Uyển Úc Nguyệt Đán chỉ cần đi qua một lần là nhớ, rất ít khi cần người dìu dắt. Hai người đi qua mấy hành lang uốn lượn, bước vào một gian phòng nằm trong dãy phòng dành cho khách vừa xây xong ở Bích Lạc Cung.
Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành đứng thẳng tắp giữa phòng, sắc mặt tái nhợt, thần thái tiều tụy, quần áo và dáng điệu đều giống hệt như hồi ở Thanh Sơn Nhai. Ngày tháng cũng đã trôi qua khá lâu, nếu vẫn không giải được độc dược và thuật pháp trên người bọn họ, thì dù có võ công cái thế cũng sẽ mệt mỏi đến chết. Uyển Úc Nguyệt Đán bước vào phòng, tay phải đưa ra chậm rãi sờ lên mặt Mai Hoa Dịch Số, vuốt nhẹ lên mắt mày hắn, cảm thấy da thịt bên dưới ngón tay lạnh lẽo cứng đờ, nếu không còn một hơi thở thoi thóp thì thật không giống người sống. Thiết Tĩnh nhìn Uyển Úc Nguyệt Đán sờ tỉ mỉ như thế, hóa ra hắn nói muốn xem là xem thế này, nếu hai người này không rơi vào trạng thái thần trí mơ hồ thì cũng không để cho hắn xem kỹ càng như thế.
"Hóa ra Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành trông như thế này." Sau khi sờ tỉ mỉ gương mặt của hai người, Uyển Úc Nguyệt Đán lui về sau mấy bước, ngồi xuống cái giường nhỏ. "Thiết Tĩnh ngươi ra ngoài trước đi, để ta suy nghĩ cẩn thận một lượt."
Thiết Tĩnh vâng dạ rồi đóng cửa ra ngoài, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Nhưng từ ngày Uyển Úc Nguyệt Đán lên làm cung chủ đến nay, mọi quyết sách đều khôn khéo tỉ mỉ, chưa từng có sai sót, nếu hắn muốn đóng cửa suy tư thì chắc là có đối sách nào đó rồi.
Uyển Úc Nguyệt Đán ngả người nằm lên giường trong phòng khách, lặng yên nghe tiếng hít thở của Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành. Nhịp thở của hai người này một nhanh một chậm, một sâu một nông, hiển nhiên là họ luyện hai thứ nội công tâm pháp hoàn toàn khác nhau. Đến cùng là thứ độc dược gì mà khiến con người ta dù đã mệt mỏi cực độ vẫn không thể thả lỏng khớp xương, không thể nhắm mắt lại, thậm chí không thể suy nghĩ tỉnh táo, cũng không thể hôn mê? Chẳng lẽ... Hắn ngồi dậy, vén áo Mai Hoa Dịch Số lên, sờ khắp một lượt các khớp xương trên người hắn, Mai Hoa Dịch Số hơn ba mươi tuổi, đã không còn trẻ nữa rồi, nhưng xương cốt da thịt vẫn mềm mại. Mắt Uyển Úc Nguyệt Đán không nhìn được nên ngón tay hắn cũng nhạy cảm hơn người thường. Hắn ra sức nắn bóp, cảm thấy sâu trong khớp xương cánh tay Mai Hoa Dịch Số dường như có thứ gì đó không giống xương cốt ghim vào bên trong.
Là vật gì được nhỉ? Một cái gai dài? Hay một cái kim nhỏ? Hay chỉ là ảo giác của hắn thôi? Uyển Úc Nguyệt Đán lấy trong ngực ra một thanh nam châm đặt lên khớp xương của Mai Hoa Dịch Số, chờ một lát không thấy phản ứng gì, vậy là vật đó không làm bằng sắt. Rốt cuộc là thứ gì đây? Hắn kéo ống tay áo của Cuồng Lan Vô Hành lên, cũng sờ được một cái gai nhỏ trong khớp xương, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, bèn mò lên khóe mắt hắn.
Khoé mắt... Một bên hốc mắt dường như cũng có vật gì đó đâm vào, không quá sâu. Uyển Úc Nguyệt Đán rút tay về, khẽ búng ngón tay, trên đầu ngón cái và ngón trỏ của tay phải bỗng xuất hiện hai chiếc nhẫn bằng thép siết chặt vào ngón tay, mỗi chiếc nhẫn đều gắn kim thép dài nhọn. Tay trái xoa nhẹ lên mắt phải Cuồng Lan Vô Hành, hai chiếc kim thép trên ngón tay Uyển Úc Nguyệt Đán đâm vào cạnh hốc mắt hắn, nhẹ nhàng kẹp lại. Chiếc gai kia vừa ngắn vừa nhỏ, Uyển Úc Nguyệt Đán thành thục điều khiển kim thép trên ngón tay, kẹp một cái rồi rút ra, một chiếc gai nhỏ màu vàng nhạt giống như dằm trúc trong khóe mắt Cuồng Lan Vô Hành bị kéo ra ngoài. Ngón tay hắn chợt cảm nhận được con ngươi Cuồng Lan Vô Hành đang xoay, hai mắt nhắm lại. Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười dịu dàng, nụ cười ấm áp khiến người ta yên lòng: "Ngươi có nghe được ta nói không? Nếu nghe được thì chớp mắt một lần."
Nhưng đôi mắt Cuồng Lan Vô Hành vẫn nhắm nghiền, không mở ra nữa.
"Thiết Tĩnh." Uyển Úc Nguyệt Đán nhặt cái gai nhỏ kia lên, Thiết Tĩnh lách người đi vào, "Cung chủ."
Uyển Úc Nguyệt Đán đưa chiếc gai nhỏ kia ra: "Đây là thứ gì?"
Thiết Tĩnh nhận cái gai màu vàng nhạt nhỏ xíu đến gần như không nhìn thấy kia: "Đây hình như là gai của một loài cây, hoặc của một loài côn trùng nào đó."
Uyển Úc Nguyệt Đán gật đầu: "Mời Văn Nhân thúc thúc xem thử, trong các khớp xương của hai người này, thậm chí cả hốc mắt cũng bị người ta dùng loại gai nhỏ này đâm vào, thành ra không thể cử động, đây chắc chắn không phải vật tầm thường,"
Thiết Tĩnh nhíu mày: "Không biết cung chủ làm sao phát hiện ra cái gai nhỏ này?"
Uyển Úc Nguyệt Đán ho nhẹ: "Việc này... tạm thời bỏ qua đi. Nếu là một loại gai độc, chỉ cần tra xem là thứ độc gì thì hai người này sẽ có hi vọng cứu được." Chuyện hắn sờ mó Mai Hoa Dịch Số một lượt từ đầu xuống chân, nếu để cho vị khách hoành hành giang hồ này tỉnh lại biết được thì khó tránh khỏi ngại ngùng, nói không chừng còn ghi thù, thôi khỏi nói cũng được.
Thiết Tĩnh nhận lệnh rời đi, tay Uyển Úc Nguyệt Đán lại đặt tay lên người Cuồng Lan Vô Hành, nhanh chóng kiểm tra một lượt tất cả những khớp xương trên người hắn. Trong lòng hắn âm thầm kinh ngạc, gai nhỏ đâm trên người Cuồng Lan Vô Hành nhiều hơn Mai Hoa Dịch Số kha khá, có khi trên cùng một khớp xương đâm đến hai, thậm chí là ba cái gai. Đây là cố tình hành hạ hắn, hay còn có nguyên nhân khác? Muốn khôi phục khớp xương bị phá hủy trong thời gian dài như vậy e là không đơn giản. Cái gai nho nhỏ này có thể ghim vào khớp xương thậm chí là con ngươi, nhưng tại sao vào những lúc đặc biệt, hai người này vẫn có thể động thủ với người khác như không hề bị gai đâm? Lẽ nào trước khi động thủ thì rút từng cái gai ra, nhiệm vụ hoàn thành rồi lại đâm từng cái gai vào? Chắc là không đâu.
Trừ phi... khi thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh phát động có thể khiến hai người hoàn toàn quên đi gông cùm, khiến bọn họ mất cảm giác đau đớn, từ đó có thể xuất thủ như không có chuyện gì. Mà phương pháp này chỉ làm khớp xương của bọn họ tổn thương nghiêm trọng hơn, muốn chữa trị lại càng khó, coi như cứu sống được thì không chừng sẽ khiến họ không hoạt động được nữa, cả đời tàn phế.
Thủ đoạn này quá độc ác!
Uyển Úc Nguyệt Đán sửa sang lại quần áo cho Cuồng Lan Vô Hành, quay về ngồi lên giường nhỏ, tay chống cằm lẳng lặng suy tư. Một lát sau, hắn mỉm cười với người ngoài cửa: "Hồng cô nương, mời vào."
Bóng người trắng như tuyết bên ngoài khẽ động, một người bước vào, chính là Hồng cô nương. Thấy hai người Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành đang đứng nghiêm, ánh mắt Hồng cô nương lóe sáng, nhưng khi thấy hai người khí sắc tiều tụy, đang thoi thóp hơi tàn thì ánh mắt nàng lại hóa thành ảm đạm: "Bọn họ sao rồi?'
"Bọn họ vẫn ổn, có thể sẽ khỏe lại, cũng có thể sẽ chết." Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười hỏi: "Không biết Hồng cô nương có thể giải thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh mà họ trúng phải không?"
Hồng cô nương nhìn Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành không chớp mắt, "Thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh trên người bọn họ không phải do ta hạ, nhưng đúng là ta biết bài hát nào dùng để thi thuật, có điều..." Nàng thở dài sâu kín: "Trước khi trúng Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh thì thần trí bọn họ đã thất thường rồi, hơn nữa không biết kẻ nào đã hạ thứ gì lên người họ, mà hai người này cứ rên rỉ cả ngày, lăn lộn dưới đất giống như kẻ điên. Chủ nhân thấy bọn họ sống không bằng chết trong địa lao nên mới dùng Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh giúp bọn họ hoàn toàn mất đi lý trí. Bây giờ mà giải thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh, sẽ chỉ khiến bọn họ đau đớn đến chết." Nàng nhìn Uyển Úc Nguyệt Đán không chớp mắt: "Ngươi thật sự muốn ta giải thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh sao?"
"Ừ." Uyển Úc Nguyệt Đán ngồi trên giường, dựa lưng vào chăn nệm mới tinh, dáng vẻ này cho thấy hắn dựa rất ung dung thoải mái, "Mời Hồng cô nương ngồi."
Hồng cô nương mỉm cười duyên dáng: "Ngươi muốn ta ngồi lên giường giống ngươi, hay ngồi lên ghế?"
Những nếp nhăn mềm mại nơi khóe mắt Uyển Úc Nguyệt Đán thoáng giãn ra: "Cô muốn ngồi ở đâu thì ngồi, có đôi khi ta cũng không thích nữ tử quá lễ độ."
Hồng cô nương khẽ thở dài rồi ngồi xuống ghế, "Những lời này mang hàm ý sâu xa, khiến người ta phải nghĩ ngợi."
Đôi mắt trắng đen rõ ràng, trong veo đẹp đẽ của Uyển Úc Nguyệt Đán hướng về nàng: "Cô thật sự không biết kẻ nào hạ thứ gì lên người họ sao? Nếu cô nói biết, có lẽ... ta có thể nói cho cô biết tin tức gần đây liên quan đến Liễu Nhãn."
Hồng cô nương đứng phắt dậy: "Ngươi đã có tin tức về chủ nhân?"
Uyển Úc Nguyệt Đán gác hai chân lên giường, hai tay ôm lấy đầu gối, ngồi càng thêm ung dung thư thả: "Ừ."
Hồng cô nương thấy hắn gác giày lên chăn nệm, không khỏi ngẩn người. Tuy đôi giày không bẩn, nhưng hắn là chủ nhân một cung, danh tiếng lừng lẫy giang hồ mà lại có hành vi thế này thì thật không sao tưởng tượng nổi. Sau một thoáng ngẩn ngơ, nàng khẽ cắn môi, "Ta... tuy không biết giải độc thế nào, nhưng ta nghe nói Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành trúng phải một loại gai độc, là một loại dằm trúc nhỏ. Giống trúc kỳ lạ kia tên là trúc Minh Hoàng.
"Trúc Minh Hoàng?" Uyển Úc Nguyệt Đán trầm ngâm, "Nó mọc ở nơi nào?"
Hồng cô nương lắc đầu: "Ta không biết." Nàng mở to mắt nhìn Uyển Úc Nguyệt Đán: "Còn tung tích chủ nhân thì sao?"
Uyển Úc Nguyệt Đán đáp: "Tin tức gần đây liên quan đến Liễu Nhãn... ờm... chính là..."
Hồng cô nương hỏi: "Chính là cái gì?"
Uyển Úc Nguyệt Đán phất tay áo: "Chính là không có."
Hồng cô nương ngẩn ra: "Cái gì không có cơ?"
Uyển Úc Nguyệt Đán dịu dàng đáp: "Gần đây không có tin tức liên quan đến Liễu Nhãn."
Gương mặt trắng nõn của Hồng cô nương dần dần đỏ ửng: "Ngươi..."
Uyển Úc Nguyệt Đán nhắm mắt dựa vào chăn, toàn thân toát ra cảm giác thoải mái an nhàn. Nàng lại thở dài sâu xa lần nữa: "Trúc Minh Hoàng đã sớm tuyệt chủng rồi, cũng không ai biết nó mọc ở đâu. Nhưng trong hoàng cung đại nội, nghe nói trong rất nhiều viên minh châu gắn trên kim quan cài trên đầu hoàng đế, có một viên được gọi là Lục Mị. Trong đêm trăng sáng, thả nó vào giếng nước sẽ phát ra ánh sáng xanh lục mờ ảo, bột Lục Mị có thể giải độc trúc Minh Hoàng."
"Nếu những lời này là thật, ta đã đoán được một nửa xuất thân lai lịch của Hồng cô nương." Uyển Úc Nguyệt Đán dịu dàng nói, "Gần đây quả thực không có tin tức liên quan đến Liễu Nhãn, nhưng cách đây không lâu có người lan truyền một tin, nếu ai đó có thể khiến phương trượng mới lên của Thiến Lâm Tự dập đầu ba cái thật kêu với hắn, lại làm cho hắn một bài thơ thì hắn sẽ nói cho người ấy biết tung tích của Liễu Nhãn."
"Dựa vào những lời này, kẻ đưa tin phải nắm rất rõ tình hình hiện tại của chủ nhân, mà không chừng chủ nhân đã rơi vào tay hắn, có khi còn đang bị hành hạ..." Hồng cô nương cắn môi, sắc mặt đã hơi tái đi: "Người truyền lời là ai?"
Uyển Úc Nguyệt Đán lắc đầu: "Đây chỉ là một lời đồn đại, chưa chắc đã tin được, rốt cuộc bắt nguồn từ đâu thì không ai rõ, nhưng mà..." Hắn dịu dàng nói, "Tình trạng của Liễu Nhãn nhất định không ổn."
Hồng cô nương gật đầu, nếu Liễu Nhãn mà ổn thì sẽ không im hơi lặng tiếng, càng không để những lời đồn đại này lan truyền khắp nơi, "Ngươi có tính toán gì?"
Uyển Úc Nguyệt Đán chậm rãi nói: "Muốn tìm Liễu Nhãn đương nhiên phải bắt đầu từ Thẩm Lang Hồn, Thẩm Lang Hồn sẽ không dễ dàng từ bỏ cơ hội báo thù, trừ phi Liễu Nhãn đã chết, bằng không hắn nhất định không buông tha. Trên mặt Thẩm Lang Hồn có hình xăm con rắn đỏ, tìm được hắn chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."
Hồng cô nương thở phào một hơi: "Người truyền lời lẽ nào không thể là Thẩm Lang Hồn?"
Uyển Úc Nguyệt Đán ngẩng đầu nhìn rèm lụa thả xuống từ trần giường, tuy hắn không thấy gì cả, nhưng thần thái an nhiên hệt như nhìn thấy, "Người muốn được phương trượng Thiếu Lâm dập đầu ba cái thật kêu không thể là Thẩm Lang Hồn, cô nghĩ sao?"
Tròng mắt Hồng cô nương khẽ xoay: "Một gã đàn ông tự cao tự đại, cuồng ngạo, ham danh hám lợi."
Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười: "Tại sao không thể là một người phụ nữ suy nghĩ viển vông, hiếu chiến lại tự yêu bản thân chứ?"
Hồng cô nương mỉm cười yêu kiều: "Vậy thì để xem kẻ sắp xuất hiện giống lời ta nói, hay như ngươi nói."
Uyển Úc Nguyệt Đán bước từ trên giường xuống, Hồng cô nương đứng dậy, đưa tay ra đỡ. Khi bàn tay nhỏ trắng ngần đưa ra, móng tay trên năm ngón lấp lánh ánh hồng, đó là Yên Chi Túy. Từ khi bước vào Bích Lạc Cung, ngày nào nàng cũng thoa lên móng tay thứ kịch độc này. Độc này một khi tiếp xúc với da liền ngấm vào cơ thể, trong vòng một ngày sẽ phát tác, chết không hề đau đớn. Uyển Úc Nguyệt Đán khẽ vung ống tay áo, tự mình đứng vững, không hề để nàng đỡ, mỉm cười nói: "Đa tạ ý tốt của Hồng cô nương, ta tự đi được mà."
Khi tay áo hắn vung lên, chóp mũi Hồng cô nương mơ hồ ngửi được mùi hương thoang thoảng của cỏ cây, trong lòng sợ hãi, vội vàng rụt năm ngón tay lại. Trên người hắn có Tham Hướng Sam, có lẽ là bôi bột Tham Hướng Sam lên người. Bột này có thể hết hợp với nhiều loại độc khác rồi hóa thành chất độc mới, một khi Yên Chi Túy tiếp xúc với Tham Hướng Sam thì hậu quả khó mà lường được.
Khá lắm Uyển Úc Nguyệt Đán! Nàng nhìn Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười bước ra khỏi cửa, tà áo màu xanh nhạt, mặt mũi ôn nhu non nớt, cử chỉ tự do tùy tiện, nhưng trên người lại mang theo chất độc lưỡng bại câu thương. Tâm cơ giỏi, định lực tốt, đầy nhã hứng và dũng khí cũng nhiều, nàng không khỏi cười nhạt, giống như nàng vậy... Tham Hướng Sam, nàng đưa tay vào ngực nắm chặt một bình sứ giấu trong đó, trên người nàng cũng có chất độc này, nhưng lại không dám bôi nó lên người.
Nếu như chưa từng gặp Liễu Nhãn, có lẽ... người nàng theo đuổi sẽ không giống hắn. Hồng cô nương lẳng lặng nhìn bóng lưng Uyển Úc Nguyệt Đán, hắn để lại Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành trong phòng này, là nắm chắc nàng không dám động tay động chân vào hai người họ sao?
Vậy thì rốt cuộc nàng làm, hay không làm? Xoay người lại nhìn hai người kia, nàng trầm ngâm trong giây lát rồi hạ quyết tâm.