Thiên Kiếp Mi

Quyển 4 - Chương 38-2: Máu Đào Mờ Tối 02




Cuồng Lan Vô Hạnh đã đi, nhưng nỗi sợ hắn mang đến cho Bích Lạc Cung còn chưa tan hết.

Nhược điểm trí mạng Bích Lạc Cung vẫn còn đó, chính là thiếu cao thủ hạng nhất làm trụ cột vững chắc. Tuy cao thủ có võ công cỡ như Chu Nhan cực kỳ hiếm hoi, trên đời nhiều lắm là dăm ba người, nhưng nếu hôm nay không có Phó Chủ Mai, thì thật sự đã bị Chu Nhan càn quét sạch sẽ. Tuy Chu Nhan đã đi, nhưng vết máu loang lổ hắn mang tới còn chưa lau hết. Bích Lạc Cung trải qua một phen kinh sợ lòng người, nhưng mọi người cũng nhanh chóng quên đi nỗi sợ mà chuyển thành nỗi lo cho vết thương của Bích Liên Y.

Bích Liên Y bị thương rất nặng, không chỉ bị chân lực mạnh mẽ của Chu Nhan chấn thương phủ tạng, mà nguy ở chỗ ngực hắn đã trúng Si Mị Thổ Châu Khí. Vết thương do năm ngón tay Chu Nhan để lại nhanh chóng chuyển thành màu đen, máu chảy ra lại đỏ rực khác thường, trông vô cùng đáng sợ. Văn Nhân Hách cho hắn uống thuốc trị nội thương, nhưng thuốc này vô dụng với tà môn Si Mị Thổ Châu Khí kia. Vết thương trên ngực không tài nào khép miệng, cứ chảy máu liên hồi, chân khí nóng bỏng men theo huyết mạch ăn mòn vào phủ tạng,. Nếu bản thân Bích Liên Y không có căn cơ thâm hậu, thì chỉ e đã sớm cháy thành một thây khô đen sì dưới Si Mị Thổ Châu Khí.

Trong phòng, Phó Chủ Mai đang vận công giúp Bích Liên Y ép Si Mị Thổ Châu Khí ra, Văn Nhân Hách phối hợp với hắn vận khí đâm kim. Nhưng thứ võ công tà môn này mạnh mẽ vô cùng, kết quả có cứu được người hay không thì chẳng ai nói trước được. Uyển Úc Nguyệt Đán đợi trong phòng Bích Liên Y một lúc thì lẳng lặng lui ra, không quấy rầy Bích Liên Y nghỉ ngơi.

Cách phòng của Bích Liên Y mấy căn viện, Hồng cô nương cũng ngồi trong phòng. Nàng nghe bên ngoài xôn xao rất lâu, nhưng không bước ra ngoài xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhìn đệ tử Bích Lạc Cung vội vàng tụ tập rồi lại lần lượt trở về, nàng nghe mọi người xì xào bàn tán, biết Cuồng Lan Vô Hạnh xông vào Bích Lạc Cung, muốn giết Uyển Úc Nguyệt Đán. Mọi người đều vô cùng căm phẫn, Cuồng Lan Vô Hạnh rõ ràng đã được Bích Lạc Cung cứu, làm như vậy rõ ràng là lấy oán báo ân, đúng là điên cuồng mất trí quá chừng.

Hồng cô nương nghe nói Chu Nhan muốn giết Uyển Úc Nguyệt Đán, hiển nhiên là bị Đào cô nương khích bác. Nàng không quen biết "Cuồng Lan Vô Hạnh" Chu Nhan thật sự, mà chỉ gặp Chu Nhan sau khi hắn trúng độc mất đi thần trí, nhưng đã từng nghe vài tin đồn về Chu Nhan. Nghe nói hắn si mê một cô gái, năm đó gia nhập Thất Hoa Vân Hành Khách chính là vì nàng, hôm nay muốn giết Uyển Úc Nguyệt Đán quá nửa cũng vì nàng. Cô gái kia họ Tiết, tên là Tiết Đào, nàng đã từng thấy tranh vẽ Tiết Đào, mặt mũi gần như giống hệt Đào cô nương.

Nàng không biết vị Tiết cô nương kia rốt cuộc tốt đẹp đến đâu, nhưng có thể khiến một nhân vật như Cuồng Lan Vô Hạnh vào sinh ra tử, đương nhiên là một cô gái không tầm thường. Ngẩn ngơ suy nghĩ hồi lâu, đến nỗi chính nàng cũng không biết mình đang nghĩ gì, nàng thở dài xa xăm. Đã có tin tức về tôn chủ, nhưng vẫn không biết hắn ở đâu. Nàng phải nghĩ cách để Uyển Úc Nguyệt Đán tìm ra Liễu Nhãn, sau đó giấu hắn ở một nơi không ai biết. Trong Phong Lưu Điếm nàng còn vài tâm phúc, dựa vào Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn của tôn chủ, có nàng bày mưu, ngày sau tôn chủ vẫn còn cơ hội nắm giữ giang hồ.

"Ta nghĩ hay là chúng ta đi thăm một lúc..." Bên ngoài đình viện mơ hồ truyền đến tiếng người, mấy đệ tử Bích Lạc Cung vừa đi chưa lâu lại trở về, "Bích đại ca bị thương rất nặng, bây giờ không đi thăm thì chỉ e... Chỉ e..."

Một người khác thở dài, "Đừng nói, nghe thật đau lòng."

Người thứ ba cũng nói, " Ừ, tuy Bích đại ca vẫn luôn đi theo cung chủ, không thân với chúng ta, nhưng vừa rồi huynh ấy đứng ra cứu người, dẫu không địch lại tên Cuồng Lan Vô Hạnh kia, nhưng thật sự rất có khí khái anh hùng."

Người mở lời đầu tiên cất giọng đau buồn, "Ta vẫn luôn coi Bích đại ca là tấm gương..."

Mấy người này vừa trò chuyện vừa chầm chậm bỏ đi.

Hồng cô nương kinh ngạc nhìn ra cửa, Bích Liên Y chịu trọng thương sắp chết ư? Nàng đã mấy ngày không gặp Bích Liên Y, nhưng vẫn nhớ rõ dáng vẻ của hắn. Một nam nhân tuấn lãng rắn rỏi, kiên nghị trầm tĩnh mà dịu dàng, nếu phải nói hắn có gì không tốt, thì ấy là hắn không phải Liễu Nhãn. Bích Liên Y võ công cao cường, cao hơn rất nhiều người trong Bích Lạc Cung, nhưng hắn đã nói mình cúc cung tận tụy vì Bích Lạc Cung thì sẽ cúc cung tận tụy vì Bích Lạc Cung, không hề nói quá.

Bích Liên Y đương nhiên không tuấn mỹ bằng Liễu Nhãn, đương nhiên... cũng không có nét u sầu tựa như dù gặp chuyện gì cũng không vui nổi của Liễu Nhãn, không có dáng vẻ tịch mịch tựa như thiếu mất điều gì. Hắn cũng không biết đàn, không biết viết từ (*), nhưng... nhưng hắn làm sao có thể chết đi như vậy chứ? Nàng chạy ra cửa, nhìn bóng lưng mấy người kia xa dần. Bích Liên Y sắp chết, chuyện này là thật sao?

(*) Từ là thể văn phổ biến thời Tống, bản chất từ là lời bài hát. Có khoảng vài trăm điệu nhạc phổ biến, mỗi khi văn nhân viết lời ca mới cho điệu nhạc gì sẽ gọi là bài từ theo điệu nhạc đó.

Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com

Trong phòng Bích Liên Y.

Phó Chủ Mai đã vận công chữa trị cho hắn hơn nửa canh giờ, Văn Nhân Hách thì vô cùng sốt ruột. Nếu đổi lại là người khác liên tục vận chân lực cứu người như hắn, e rằng đã sớm cạn kiệt chân lực. Nhưng Phó Chủ Mai hiển nhiên cũng không nghĩ xem mình tiếp tục vận công đến khi nào sẽ chịu tổn thương, mà chỉ muốn dốc sức ép thứ chân lực tà môn kia ra khỏi ngực Bích Liên Y.

Nhưng hắn vận chân lực bấy lâu cũng chỉ thấy lồng ngực Bích Liên Y phập phồng, vết thương nám đen đặt cạnh da thịt hơi trắng tái, trông vô cùng đáng sợ, không thấy có vẻ gì là khá hơn. Văn Nhân Hách cắm mười hai cây ngân châm vào các đại huyệt khắp người Bích Liên Y, phối hợp với Phó Chủ Mai vận công, chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản hơi nóng dữ dội trên ngực Bích Liên Y không xâm nhập quá sâu vào khí huyết của hắn, nhất thời cũng không nghĩ ra cách gì mới.

Tia nắng nhu hòa từ từ chếch đi, ánh mặt trời mùa đông ấm áp vô cùng, chầm chậm chiếu vào phòng. Hơi thở của Bích Liên Y cũng dần trở nên gấp gáp, dù Phó Chủ Mai và Văn Nhân Hách dốc hết sức lực, thì chung quy vẫn khó ngăn cản vết thương của hắn bắt đầu tệ dần đi.

Một bóng người chầm chậm hắt vào phòng theo ánh nắng.

Văn Nhân Hách xoay người lại, đứng trước cửa phòng chính là Hồng cô nương. Trong lòng ông không ưa thiếu nữ một lòng trung thành với Phong Lưu Điếm này, thấy nàng đứng ở cửa, ông hừ một tiếng nặng nề rồi xoay người bỏ đi. Bích Liên Y đã cắm xong ngân châm, có Phó Chủ Mai ở đây, chắc nàng ta cũng không dám làm gì Bích Liên Y.

Phó Chủ Mai dù đang vận công, nhưng vẫn có thể mở mắt nói chuyện. Thấy Hồng cô nương đứng ở cửa, hắn rất muốn mỉm cười với nàng, nhưng lại sợ nàng tự dưng nổi giận, thế nên muốn cười mà không dám cười, nhịn đến nỗi mặt mũi đỏ bừng. Hồng cô nương thấy vậy thic nở nụ cười rất nhạt, chầm chậm bước vào.

Bích Liên Y từ từ mở mắt ra nhìn nàng, sau đó khép lại. Phó Chủ Mai cảm thấy chân khí trên ngực hắn hơi rối loạn rồi lập tức lắng xuống, trong lòng nhất thời cảm thấy bội phục không thể tả. Nếu đổi lại là hắn chịu trọng thương rất có thể không chữa được, thấy người mình yêu đến thăm, tâm tình chắc chắn sẽ vô cùng kích động,

"Ngươi..." Hồng cô nương cúi xuống nhìn Bích Liên Y, giọng nàng nhẹ bẫng, "Sắp chết rồi sao?"

"Khụ..." Bích Liên Y mở mắt ra, "Phải."

Hồng cô nương nhìn hắn không chớp, tựa như đang thăm dò xem hắn có nói điêu không. Nhìn một hồi, nàng thong thả nói, "Ngươi... Nếu ngươi chết vì ta, có lẽ... Ta sẽ không đến thăm ngươi." Gió đêm lướt qua, nàng đưa tay lên vén tóc, dáng vẻ nhàn nhã vô cùng, "Giống như nếu ta chết vì tôn chủ, hắn nhất định sẽ không đến thăm ta. Nhưng ta không ngờ ngươi... Ngươi còn có thể liều mạng vì thứ khác..."

Phó Chủ Mai ngơ ngẩn ngôi nghe, dường như hắn hiểu được đôi chút, nhưng phần lớn là mù mờ, rất nghiêm túc phản biện lại, "A, cô đang nhắc đến A Nhãn sao? Hắn không thích cô chết vì hắn đâu, hắn sẽ rất buồn đấy."

Hồng cô nương phớt lờ hắn, vẫn bình thản nói, "Đây chính là đàn ông sao?"

"Ta sẽ không để Bích Lạc Cung chịu bất cứ tổn thương nào." Ánh mắt Bích Liên Y rất bình thản, tựa như không hề cảm thấy mình chịu trọng thương không có thuốc chữa, cũng không hề thấy đau đớn, "Chỉ là như thế mà thôi."

Hồng cô nương nhìn vết thương trước ngực hắn, "Dù bản thân chịu vết thương cỡ này cũng không sợ?"

Bích Liên Y đáp, "Không sợ."

"Ngươi không sợ chết sao?" Hồng cô nương khẽ hỏi, "Cứ thế mà chết đi, cả đời ngươi không có gì cả. Chỉ sống vì Bích Lạc Cung, ngươi không tiếc nuối sao?"

Bích Liên Y nhắm mắt lại, giọng hắn nhẹ bẫng, nhưng vẫn rất trầm thấp, "Không tiếc."

Hồng cô nương nhìn Bích Liên Y, đúng là ngay đến lông mi hắn cũng không hề rung, "Ngươi... Ngươi đúng là một người rất kiên định." Giọng nàng khẽ run rẩy, "Chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ... hoài nghi hay sợ hãi? Chưa bao giờ cảm thấy không cam lòng, chưa bao giờ suy tính thiệt hơn sao?"

Bích Liên Y yên lặng, Phó Chủ Mai trợn mắt há mồm nghe nàng nói, chỉ cảm thấy đầu óc mình vốn đã không được thông minh, càng nghe Hồng cô nương nói lại càng thêm hồ đồ.

"Ta không tin con người ta có thể kiên định đến thế." Nàng tiếp tục hạ giọng, chầm chậm nói, "Ta nghi ngờ... nghi ngờ ngươi không muốn làm bất kỳ ai lo lắng."

Bích Liên Y khẽ chấn động, Phó Chủ Mai cảm thấy chân khí trong cơ thể hắn đang vận hành ổn định đột nhiên rối loạn. Hồng cô nương cao giọng nói, "Ta không tin người ta có thể sống không tiếc nuối, dù là người sắp chết hay đang sống khỏe, chỉ cần vẫn còn sống... Ta cảm thấy ngày nào cũng có tiếc nuối, luôn có chuyện chưa làm xong, luôn có đủ thứ hi vọng, luôn có kế hoạch và ý tưởng cho tương lai! Luôn có rất nhiều chuyện làm sai, rất nhiều chuyện thất bại, rất nhiều chuyện không còn hi vọng, nên không ngừng hối hận và tiếc nuối! Giống như ngươi thích ta, mà ta chẳng những không coi ngươi ra gì, lại còn tổn thương Bích Lạc Cung thần thánh bất khả xâm phạm của ngươi hết lần này đến lần khác! Ngươi nói ngươi không tiếc nuối sao? Ngươi nói ngươi không muốn thay đổi sao? Ngươi dám nói ngươi không hề mong đợi sao?"

Nàng ngừng lại một chút, "Cho dù ngươi sắp chết, chính vì ngươi sắp chết... Mới không chịu thừa nhận mình không cam lòng, muốn che giấu nỗi tiếc nuối, vờ như mình không cần ai phải lo lắng, chính vì thế mới làm người ta cảm thấy..." Giọng nàng trầm xuống, một lát sau mới nói, "Ngươi còn rất nhiều tiếc nuối, rất không cam lòng."

Phó Chủ Mai cố gắng giữ cho chân lực của Bích Liên Y không đi nhầm đường, trong chớp mắt nội tức của hắn rối loạn đến gần như không tìm ra manh mối, "Khụ..." Vết thương trên ngực Bích Liên Y lại càng cháy đen, Phó Chủ Mai cảm thấy giọng nói của hắn còn bình tĩnh gấp trăm lần nội tức, "Hồng cô nương, hãy về đi." Hắn bình tĩnh nói, "Sắc trời không còn sớm nữa."

"Lần này nếu ngươi không chết, ta..." Hồng cô nương vẫn không đi, chầm chậm nói, "Ta... nghĩ thế này."

Bích Liên Y nói, "Cô nương hãy mau về đi, cô cản trở ta..."

Hồng cô nương ngắt lời hắn, "Sau này ngươi đừng liều mạng vì Bích Lạc Cung nữa, ta cũng không liều mạng vì tôn chủ nữa, có được không?" Nàng khẽ hỏi, "Có được không?"

Phó Chủ Mai trợn tròn hai mắt, hắn đã lờ mờ hiểu ra ý nàng. Bích Liên Y lồng ngực phập phồng, khí tức hơi rối loạn, "Ta..."

"Ta không hề muốn ngươi chết, ngươi biết không? Ngươi là người duy nhất thật lòng quan tâm đến ta suốt cuộc đời này." Hồng cô nương vẫn hạ giọng nói, "Ta... Ta muốn sau này đối xử tốt với ngươi một chút, cho nên... Đừng giả bộ như mình không cần ai phải lo lắng, đừng tưởng làm vậy sẽ có người tin ngươi chết là xứng đáng, làm vậy chỉ khiến người ta lo lắng hơn." Nàng bỗng dưng cười nhẹ, "Đừng chết có được không?"

"Hồng cô nương,"Kkhóe Bích Liên Y cũng thấp thoáng nụ cười nhàn nhạt, "Chẳng phải cô vẫn luôn quả cảm, đã sớm quyết định hi sinh bản thân vì Liễu Nhãn, có thể chết vì hắn bất cứ lúc nào sao?"

Hồng cô nương xoay người bước ra ngoài, "Phải, nhưng hôm nay ta đã bắt đầu hiểu ra, chết vì thứ gì đó, chưa chắc đã là một chuyện..." Nàng bước ra cửa, thấp giọng nói, "...Một chuyện tốt đẹp."

Phó Chủ Mai nhìn nàng bước đi đầu không ngoảnh lại, "Tiểu Bích, ta cảm thấy nàng thật sự không muốn chết vì A Nhãn nữa!"

Bích Liên Y nhắm mắt lại, ho khan vài tiếng, "Ngươi thu tay lại đi."

Phó Chủ Mai giật mình kinh hãi, "Tại sao?"

Bích Liên Y trầm trầm đáp, "Đã vận công một canh giờ rồi, nếu còn tiếp tục ngươi sẽ tiêu hao nội lực, tổn thương nguyên khí nặng nề. Nếu Chu Nhan quay lại... Khụ khụ..." Sắc mặt hắn ngày càng tái nhợt, "Bích Lạc Cung sẽ lâm nguy."

"Ta sẽ không buông tay." Phó Chủ Mai thở dài, "Dù sao bây giờ Chu Nhan cũng chưa quay lại, nếu cũng chỉ là nếu, nếu tức là chưa xảy ra... Ngươi bị thương rất nặng, ta làm sao nỡ buông tay?" Hắn không suy nghĩ chu đáo được như Bích Liên Y, cũng không có diệu kế đẩy lùi kẻ địch, nhưng muốn hắn buông tay nhìn Bích Liên Y chết là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.

"Khụ khụ..." Bích Liên Y bỗng ho khan kịch liệt, "Ta..."

"Đừng giả bộ như mình không cần ai phải lo lắng," Phó Chủ Mai cố gắng chỉnh cho giọng nói có phần non nớt của hắn trở nên nhu hòa hơn, "Hồng cô nương nói không sai, nàng lo cho ngươi, ta cũng lo cho ngươi, mọi người đều rất lo cho ngươi. Như bây giờ rất tốt, ta cảm thấy nàng đã thay đổi một chút rồi, sau này có thể sẽ thật sự tốt với ngươi hơn, ngươi không mong chờ sao?"

"Ta..." Bích Liên Y chợt mở miệng ộc ra một ngụm máu lớn, "Nhưng ta..." Trong nháy mắt, máu nghẹn trong ngực hắn đột ngột trào ra, chân khí thông suốt không còn trở ngại, vết thương tạm thời ngưng chảy máu. Phó Chủ Mai buông tay, Bích Liên Y ho khù khụ không ngừng, liên tục nôn ra mấy ngụm máu nữa. Máu kia nôn ra ngoài nóng rực như lửa, bắn lên chăn nệm trên giường, nóng đến co lại thành cụm.

"Khụ khụ khụ..." Bích Liên Y gần như không thở nổi, luồng chân khí nóng bỏng tựa hồ có thể thiêu đốt máu thịt thành than kia vừa phun ra, trong lồng ngực dường như tràn đầy máu tươi, không tài nào hít được không khí.

"Này! Tiểu Bích?" Phó Chủ Mai thấy hắn nôn ra ngụm máu kỳ quặc kia liền biết hai lá phổi và khí quản của hắn nhất định đã bị bỏng, luống cuống đỡ hắn ngồi dậy. Cũng may mười hai cây ngân châm của Văn Nhân Hách đã phát huy tác dụng, hắn tĩnh tọa giây lát, máu cũng dần dần ngưng chảy. Bích Liên Y hít thở vô cùng yếu ớt, không nói được câu nào.

Tiểu Bích được cứu rồi. Phó Chủ Mai đặt hắn dựa vào tường nhắm mắt dưỡng thần, thận trọng leo xuống giường, chỉ sợ chạm phải dẫu chỉ là một sợi tóc của Bích Liên Y.

Mọi chuyện sẽ dần dần tốt hơn, tình cảm của Tiểu Bích đối với Hồng cô nương, tương lai của Bích Lạc Cung, tương lai giang hồ, tương lai A Lệ... Hắn vò vò đầu, mình luôn tin tưởng chuyện gì cũng sẽ tốt hơn, mà thật ra không phải chuyện gì cũng tốt hơn được! Nhưng mặc kệ sau này có thật sự tốt hơn không, lòng hắn vẫn ôm ấp mong chờ.